Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 198

Edit: rinnina

Ánh nến bỗng nhiên "Phốc phốc "  mấy tiếng, trong phòng ảm đạm mấy phần, Tương Nghi ngẩng đầu lên, chỉ thấy đến một cây nến đã tàn, tim đèn từ từ rũ xuống, sáp đã chảy khô.

Nàng để bút xuống, mình tự tới chỗ cái hộp nhỏ đựng nến tìm một cây, thắp sáng nó cố định trên chân nến, trong phòng lập tức sáng hơn mấy phần. Nhìn ngoài cửa sổ một chút, Tương Nghi khẽ mỉm cười một cái, ngốc tử Ca Lạp Nhĩ này, cuối cùng cũng thông minh, biết tới tìm Liên Kiều ra ngoài trò chuyện, xem ra nàng có thể uống rượu mừng của hai người này rất nhanh.

Bên nguyệt môn có một người vội vội vàng vàng đi tới, xem từ tư thế đi lại của nàng, là Liên Kiều trở lại.

Tương Nghi vội vàng ngồi về bên cạnh bàn, nhấc bút lên làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục viết chữ, nghe cửa "Két" một tiếng, Liên Kiều từ ngoài cửa đi vào, nàng đi tới bên cạnh bàn, lẳng lặng đứng đó, không nói câu nào.

"Sao lại trở về đây?" Tương Nghi để bút xuống, liếc mắt nhìn Liên Kiều, chợt kinh ngạc đứng lên: "Thế nào? Vì sao bộ dáng như vậy?"

Trên mặt của Liên Kiều hiện đầy nước mắt, nhìn ra là mới vừa khóc rống qua một trận —— chẳng lẽ Ca Lạp Nhĩ đánh nàng? Trong lòng Tương Nghi căng thẳng, chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, không, không, Ca Lạp Nhĩ không phải là người như thế, hắn sẽ không làm chuyện như vậy.

"Cô nương." Liên Kiều nửa ngày mới mở tay ra: "Ca Lạp Nhĩ nhờ ta tặng quà sinh nhật cho ngài."

Tương Nghi cúi đầu nhìn hồ lô ngọc trong lòng bàn tay Liên Kiều, cũng là không lời chống đỡ.

Sao Ca Lạp Nhĩ có thể để cho Liên Kiều chuyển giao quà sinh nhật chứ? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra tâm ý của Liên Kiều với hắn? Một tay Tương Nghi cầm hồ lô ngọc, cắn răng muốn đập xuống đất, lại bị Liên Kiều ngăn lại: "Cô nương, ngài đừng như vậy."

"Liên Kiều, ta..." Tương Nghi quả thực không biết nên nói gì cho phải, nàng thật tâm hy vọng Ca Lạp Nhĩ có thể cùng Liên Kiều thành một đôi giai ngẫu, đáng tiếc chuyện này hoàn toàn không tiếp diễn theo hướng nàng tưởng tượng.

"Cô nương, Ca Lạp Nhĩ không muốn làm ngài khó xử, mới nhờ ta chuyển giao. Hồ lô ngọc này hắn điêu khác suốt một năm, sao ngươi có thể uổng phí tấm lòng của hắn chứ?" Trên mặt Liên Kiều mang nụ cười, trong mắt lại mơ hồ chứa lệ: "Ta vừa nãy đã nói rõ với hắn, hắn nói cô nương là nữ thần Hi Tư của hắn, nhưng hắn cần là một nữ nhân ở bên người hắn, mà không phải nữ thần trên đám mây hư vô mờ mịt phía xa kia..."

Tay Tương Nghi từ từ để xuống: "Ngươi là có thể nữ nhân theo bên cạnh hắn."

" Ừ." Liên Kiều rưng rưng nở nụ cười: "Hắn nói sẽ chuyển mắt tới trên người của ta, tới cảm thụ sự khác biệt giữa một nữ nhân chân chính và một nữ thần."

"Hắn nhất định có thể phát hiện lòng của ngươi." Tương Nghi nắm chặt tay của Liên Kiều: "Ngươi là nữ tử thiện lương nhất cõi đời này, dư dả gả hắn."

"Cô nương, ta cũng cảm thấy như vậy." Liên Kiều nâng ống tay áo lên lau nước mắt: "Ta và Ca Lạp Nhĩ chính là trời sinh một đôi, sẽ có một ngày hắn phát hiện ta mới là người thích hợp hắn nhất."

Tương Nghi thở một hơi thật dài, hơi nở nụ cười: "Ừ, nhất định sẽ là như vậy, không bao lâu, ta sẽ phải đặt mua đồ cưới cho ngươi rồi."

Mặt của Liên Kiều đỏ bừng một mảnh, nháy mắt một cái với Tương Nghi: "Cô nương, đến lúc đó ta sẽ không mềm lòng, hỏi ngài muốn một số đồ cưới lớn!"

"Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi phong phong quang quang xuất giá, đồ cưới không ít hơn những cao môn quý nữ kia!" Trái tim Tương Nghi lúc này mới một lần nữa an định lại, Liên Kiều một chút cũng không có ý trách cứ nàng, nàng và Liên Kiều vẫn là tỷ muội tốt, thật tốt, cõi đời này không có chuyện nào tốt hơn.

Ngày thứ hai Tương Nghi thức dậy rất sớm, đẩy cửa sổ ra nhìn một cái, hoa tử đằng trên tường viện đã nở một mảng lớn, màu tím nửa đậm nửa nhạt tô điểm giữa lá xanh, trên cánh hoa mang theo sương sớm, bị ánh mặt trời chiếu một cái, lòe lòe phát ra ngân quang. Nàng hít một hơi thật sâu, sáng sớm tháng tư thật là tốt đẹp, giống như khuôn mặt quyến rũ của mỹ nhân, dần dần xuất hiện trước mắt.

Hôm nay Trà Trang Thúy Diệp khai trương, khí trời phong hòa nhật lệ như vậy, có thể coi như thiên thời địa lợi nhân hoà rồi.

Dương lão phu nhân thức dậy cũng sớm, thấy Tương Nghi đi qua, cười híp mắt nói: "Đừng có gấp, thời gian còn sớm, bây giờ đi cũng không có gì chuyện làm, cũng chỉ có thể ở trong trà trang ngồi trơ ra."

"Bà nội, con và Tứ tỷ tỷ cũng muốn đi theo." Bảo Thanh cười ngọt ngào: "Bà nội là tốt nhất, nhất định sẽ dẫn chúng con đi ra ngoài."

"Hừ, để cho bà xem, tay con có mật đường hay không?" Dương lão phu nhân giả bộ tức giận liếc mắt nhìn Bảo Thanh: "Sao lại biết nịnh nọt như vậy, một đứa hai đứa học với ai, miệng giống như bôi mật."

"Chúng con đều là học bà nội." Bảo Thanh cười, đôi mắt cong cong, như trăng non chân trời: "Lúc bà nội nói chuyện với ông nội, cũng nói như thế, luôn là khen ông nội tốt, muốn nói chuyện gì, ông nội cũng đồng ý."

Nghe lời này, người trong Ngọc Thúy Đường đều nở nụ cười, Dương lão phu nhân lại không xấu hổ nào, chỉ cười nói: "Phải cầu cạnh người, không nói vài lời khen sao được? Thanh nha đầu Lâm nha đầu hai người các con cứ yên tâm, bà nội nhất định sẽ mang các con đi xem náo nhiệt." Bà nhìn Bảo Cầm yên lặng ngồi một bên: "Cầm nha đầu, có muốn đi hay không?"

Bảo Cầm thấp giọng nói: "Cầm nhi đã đính hôn, sẽ không xuất đầu lộ diện bên ngoài."

Dương lão phu nhân gật đầu một cái: "Tùy con thôi, đính hôn cũng không tính chuyện ghê gớm gì, ai nói con gái đính hôn rồi thì không thể đi ra ngoài? Có lý do gì? Đính hôn xong phải càng đi ra ngoài nhiều chút, nếu không sau này làm sao biết đãi nhân tiếp vật? Còn có thể đi dạo phố chọn đồ cưới nữa, ở mãi trong nhà sao được!"

Bảo Thanh đưa tay đẩy Bảo Cầm một cái: "Tam tỷ tỷ, cùng đi?"

Bảo Cầm suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái: "Ta không đi."

Nàng gặp Lâm phu nhân hai lần rồi, nói chuyện với nàng mấy câu, phát hiện nàng là loại người tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, hoàn toàn khác với bà nội. Nếu mình chạy ra bên ngoài xem náo nhiệt, bị người truyền tới tai mẹ chồng tương lai, chỉ sở nàng ấy sẽ không vui, vì sau này có thể sống chung tốt với Lâm phu nhân, Bảo Cầm cảm thấy mình cứ ngây ngô trong phủ là tốt.

Dương lão phu nhân thấy Bảo Cầm kiên quyết, cũng không miễn cưỡng nàng, dùng đồ ăn sáng xong thì dẫn một đám cô nương lên đường đi Trà Trang Thúy Diệp: "Chúng ta ra ngoài chơi một ngày, chờ chút trưa lại về Phủ."

Bảo Thanh vui mừng vỗ tay hô lên: "Con đã nói, bà nội tốt nhất." Nàng cười hì hì làm mặt quỷ với Dương Nhị phu nhân ngồi đối diện: "Mẹ, này chuyện trong Phủ mời mẹ và Tam thẩm nương lưu tâm rồi!"

Dương Nhị phu nhân và Dương tam phu nhận nhìn nhau một cái, hai người không khỏi tức cười, đều nở nụ cười. Dương Nhị phu nhân giả bộ giận trách: "Con mau mau đi với bà nội con đi, đừng đến bên lỗ tai ta dài dòng nữa."

Trà Trang Thúy Diệp cách Ngự đạo không xa, xe ngựa đi không tới nửa khắc đồng hồ, đã đến cửa.

Cửa đỏ thắm đóng chặt, bảng hiệu trên cửa được một mảnh tơ lụa đỏ thẫm che phủ, chính giữa còn kết hoa cầu. Cửa bên cạnh mở ra, Dương lão phu nhân dẫn bọn Tương Nghi cất bước đi vào từ cửa hông, xuyên qua nhị phòng, vào trong trà trang, chưởng quỹ và tiểu nhị đã tới, đang lục tục bày lon trà trên quầy.

"Tương Nghi, những lon trà này làm rất khác biệt." Dương lão phu nhân chỉ một hàng lon lưu ly, chắt lưỡi khen ngợi: "Vẻ ngoài thật không tệ."

Liên Kiều đắc ý thay Tương Nghi trả lời: "Lão phu nhân, đây là kinh nghiệm tích góp mấy năm nay của Cô Nương đó, mặc dù làm lon lưu ly này phải bỏ ra nhiều hơn mấy lượng bạc, nhưng giá cả bán ra thì không chỉ mấy lượng bạc này. Ngày lễ ngày tết loại lon này bán vô cùng đắt hàng, tất cả mọi người cảm thấy mang lon này đi tặng quà tương đối hợp."

Dương lão phu nhân tán dương gật đầu một cái: "Tương Nghi, con cũng có vài phần thông minh đấy."

Tương Nghi cảm thấy hết sức ngượng ngùng, chủ ý này thật ra cũng không phải là của nàng, là Dương lão phu nhân kiếp trước. Nàng nhớ khi đó cùng Gia Mậu đi vào Trà Trang Thúy Diệp, một hàng lon trà tinh xảo trên quầy lập tức hấp dẫn ánh mắt của nàng, đứng ở quầy bên kia xem đi xem lại, quả thực không nỡ dời ánh mắt. Khi nàng mở Trà Trang Thúy Diệp, cũng phỏng theo như vậy làm những lon trà tinh xảo, quả nhiên bán rất tốt, lúc này mới cảm thấy buôn bán cần có thủ đoạn.

"Đông gia." Chưởng quỹ đi tới, chỉ lồng bích sa trên tường, hết sức đắc ý: "Hôm qua tiểu nhị Kim Ngọc Phường đưa tới, dùng giá mạ vàng làm một lồng bích sa, hoàng thượng ngự bút bọc ở bên trong."

Dương lão phu nhân đi lên trước một bước, tiểu nhị vạch bích sa lên, chỉ thấy mấy chữ rồng bay phượng múa kia, trên chỉ tuyên trắng như tuyết vô cùng tươi sáng. Bà gật đầu cười: "Trên bảng hiệu bên ngoài có viết chuyện Hoàng thượng ngự bút trà này có thể thanh tâm không?"

"Viết viết." Tiểu nhị nói mặt mày hớn hở: "Hoàng ân cuồn cuộn, sao có thể không viết!"

"Còn nữa, Kim Ngọc Phường đưa một tượng thần tài tới, không dám vượt hoàng thượng ngự bút, chúng ta thả nó ở vách tường bên trái rồi." Chưởng quỹ đưa tay chỉ bên trái mặt tường, cười híp mắt nói: "Một pho tượng thần tài thật lớn, cũng không biết cần bao nhiêu bạc nữa."

Tương Nghi đi qua mặt tường kia, chỉ thấy một người thần tài vàng chói lọi đặt trên bàn thờ, xiêm y màu đỏ, trong tay nâng kim nguyên bảo, nụ cười trên mặt chân thành, nhìn rất là hiền hòa. Vị thần tài này trên dưới ước chừng cao hai thước, quả thật cũng coi là một pho thần tài lớn rồi.

Trong lòng một hồi lâu cảm kích, Tương Nghi quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, tấm lòng thành này của Gia Mậu, thật là làm cho nàng không biết nên hồi báo thế nào. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn yên lặng chú ý nàng như cũ, không có thay đổi chút nào, giống như năm sáu tuổi ấy, lần đầu nàng thấy hắn, hắn lập tức chòng áo choàng Sỉ La Ni đến trên người mình.

"Tiểu nhị Kim Ngọc Phường còn đưa một vật tới, đặt trong hộp, nói là cho hạ lễ sinh nhật đông gia." Chưởng quỹ đi tới quầy bên kia, lấy một cái hộp ra, hai tay giơ cao lên: "Đông gia, ngài cầm."
Bình Luận (0)
Comment