Edit: rinnina
Doanh thu ngày đầu tiên của Trà Trang Thúy Diệp hơn một vạn lượng bạc.
Ánh sáng mặt trời mới lên chiếu vào cửa Trà Trang Thúy Diệp, một đường ánh sáng lập lòe, chiếu làm cho người ta hơi choáng váng, Tương Nghi nghe chưởng quỹ tính toán sổ sách, ngồi ở chỗ đó không nói tiếng nào, Liên Kiều bước nhanh vọt tới trước quầy, trợn to hai mắt nhìn trên sổ sách: "Cho ta nhìn xem một chút, có phải ngươi nhìn sai rồi không?"
Liên Kiều đi theo Tương Nghi làm ăn nhiều năm như vậy, tự nhiên biết lợi nhuận trong này, ở Hoa Dương, lá trà giá thấp bán được nhiều hơn, có thể có gần một nửa lợi nhuận. Đến kinh thành, Dương lão phu nhân để cho Tương Nghi đặt giá lá trà, bán một trăm lạng bạc ròng một cân Hoa Dương xuân loại thường, thượng phẩm thì bán năm trăm lượng, bán cho Vinh quý phi trong cung thậm chí được chín trăm lượng một cân, lá trà còn lại, cũng năm mươi đến một trăm lượng một cân.
"Giá thuê cửa hàng kinh thành cao hơn Hoa Dương không ít, cửa hang của ta là ba gian hợp lại, tiền mướn mỗi tháng hơn một ngàn lượng bạc, hợp lại, ta thu ngươi ba ngàn lượng bạc một tháng, cộng thêm tu sửa bên trong, cần tốn một vạn lượng, ngươi chia đều vào trong tiền mướn, mỗi tháng dù thế nào cũng cũng phải bán được 3500 lượng bạc rồi mới là tiền con kiếm được." Dương lão phu nhân tinh tế nói với Tương Nghi: "Trà của con vận chuyển từ Hoa Dương tới kinh thành, không thể mất một số tiền chuyên chở lớn, còn có hao tổn trên đường, lá trà không tăng giá, sao có thể được kiếm giá chênh lệch bên trong?"
Tương Nghi nghe Dương lão phu nhân nói, trong lòng yên lặng xoay một vòng, chỉ có thể tăng giá.
Bên Hoa Dương là cửa hàng của mình, không cần tiền mướn, giờ đến kinh thành, ba cửa hang mặt tiền trên đường chính, một năm phải sắp tới bốn vạn tiền mướn. Nếu vẫn bán theo giá cả ở Hoa Dương, nhất định không kiếm được quá nhiều bạc. Ban đầu Liên Kiều cảm thấy Dương lão phu nhân nói quá, tiền mướn sao có thể mắc như vậy, chờ nàng đi hỏi thăm, mới biết đó là giá thị trường, vội vàng khuyến khích Tương Nghi định giá cả cao một chút: "Nếu không phải định giá cao, làm sao có thể bán được ra nhiều bạc như vậy."
Giờ chưởng quỹ đánh tính toán, một ngày thu hơn mười ngàn lượng bạc, coi là chia một nửa lợi nhuận, một ngày kiếm lời hơn năm nghìn lượng, Liên Kiều vui mừng được nhảy cẫng lên: "Cô nương, chúng ta đây là tới kinh thành giựt tiền sao?"
Tương Nghi cười cười: "Ngươi nghĩ quá tốt, nếu không phải Dương lão phu nhân ở đây giữ thể diện thay chúng ta Trà Trang Thúy Diệp, làm sao có nhiều tiền vào sổ như vậy? Ngươi lại nhìn, ngày sau có một nửa thì phải cám ơn trời đất."
"Có một nửa cũng không tệ, một ngày kiếm hai ngàn, một tháng là hơn sáu vạn nha." Mặt mày Liên Kiều hớn hở, gật đầu liên tục: "Kiếm nhiều hơn Hoa Dương năm sáu lần đó."
Thấy bộ dáng Liên Kiều mê tiền, Tương Nghi cười: "Ngươi nhìn chăm chú vào bạc như vậy, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ làm thế nào kinh doanh vườn trà tốt, Trà Trang muốn bán được, dĩ nhiên cần hàng tốt, Hoa Dương xuân của chúng ta được bổ nhiệm làm cống trà, dĩ nhiên phải chú ý phẩm chất, ta phải lập tức viết thơ trở về, để cho Tiền hội trưởng lưu ý vườn trà Hoa Dương thật tốt, sang năm còn phải đi chọn chỗ thủy thổ tốt lại làm vườn trà, chuyên trồng cống trà tinh phẩm."
Nghe qua chưởng quỹ nói, trong lòng Tương Nghi có tính toán, cười rồi đứng lên, gật đầu với chưởng quỹ một cái: "Hà đại thúc, nơi này trông cậy vào ngươi, xin lưu tâm nhiều hơn."
Tương Nghi nói khách khí, Hà chưởng quỹ trong đầu nghe thoải mái, cười híp mắt nói: "Lạc tiểu thư yên tâm đi, nơi này không cần lo lắng, có ta và nhiều tiểu nhị như vậy, chắc chắn sẽ không có sơ xuất."
Dương lão phu nhân cho tiền lương cao, Trà Trang Thúy Diệp lại có chỗ dựa, sao Hà chưởng quỹ có thể không hết lòng? Mệt mỏi thì mệt mỏi chút, nhưng tiền tháng kia xứng đáng với phần khổ cực này, huống chi này tiểu Đông gia đúng là hòa khí, bình dị gần gũi, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng thì cam tâm tình nguyện giúp nàng làm việc.
Đi ra từ Trà Trang Thúy Diệp, Tương Nghi trên đường chính của phồn hoa kinh thành dạo một vòng, mua một ít lễ vật, tặng cho người Dương phủ—— có phúc cùng hưởng, kiếm lời nhiều bạc, chung quy phải tìm người chia sẻ, huống chi làm ăn tốt như vậy đều nhờ Dương lão phu nhân thu hút khác cho nàng, uống nước không quên người đào giếng, những lễ vật này cũng là tâm ý của nàng.
Trở lại Dương phủ, đi Ngọc Thúy đường trước, nhưng không thấy Dương lão phu nhân, Tương Nghi có vài phần kỳ lạ: "Có phải đi trong vườn loay hoay hoa cỏ không?"
Dương Nhị phu nhân cười nói: "Sau khi ngươi đi ra ngoài không bao lâu, người trong cung đến."
"Lão phu nhân tiến cung?" Tương Nghi dậm chân: "Sớm biết thì con chuẩn bị trước một tram cân cống trà kia, để cho lão phu nhân cùng mang vào cung."
"Không có gì đáng ngại, con cứ từ từ thôi, cống trà này không thể so với trà bình thường, cần chọn lọc tinh tế, con để cho bọn tiểu nhị hết long làm, sàng lọc một lần, tránh cho đưa vào hoàng cung lại bị người thuyết tam đạo tứ, không tốt." Dương Nhị phu nhân đóng một quyển sổ lại, dụi dụi mắt: "Ta xem sổ sách một trận thì choáng váng đầu hoa mắt, cũng không biết mỗi ngày mẹ nhìn như vậy, vì sao lại là thần thanh khí sảng."
"Chúng ta sao có thể so với bà." Dương tam phu nhân lắc đầu than thở: "Nếu ta đến hơn năm mươi tuổi còn tai thính mắt tinh bước đi như bay như vậy thì sẽ vui mừng khôn xiết rồi."
Tương Nghi Tiếu đặt lễ phẩm lên bàn: "Cô, tam phu nhân, con ở Dương phủ lâu như vậy, ăn uống không, trong lòng áy náy, hôm nay đặc biệt mua ít thứ, cũng tỏ một chút tâm ý của con, xin hai vị trưởng bối đừng chê."
Dương Nhị phu nhân Dương tam phu nhân kinh ngạc nhìn Tương Nghi, cũng không từ chối, nhận lễ phẩm kia lấy: "Tương Nghi, sau này con đừng khách khí như vậy, nếu ở cùng một chỗ, thì là người một nhà, lại mua đồ tới là khách khí rồi."
Tương Nghi cảm kích nhìn hai người một cái, gật đầu một cái: "Bất kể thế nào, phần cảm kích trong lòng Tương Nghi không phải mấy món lễ phẩm có thể nói hết, chỉ mong hai vị trưởng bối đừng trách, Tương Nghi quả thực không biết mua đồ."
Nàng mua cho Bảo Cầm Bảo Lâm và Bảo Thanh đều giống nhau, trâm Kim Ngọc Phường bán, kiểu dáng đúng mốt nhất, chẳng qua là chất liệu bảo thạch khác nhau, Bảo Cầm là bảo thạch màu lam, rất phù hợp tính tình trong trẻo lạnh lung của nàng, Bảo Lâm là phỉ thúy, còn Bảo Thanh là đá thạch lựu, đỏ tươi như có ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Bảo Thanh thấy cây trâm rất là vui mừng, cầm hộp không thả: "Ngày mai ta sẽ đổi búi tóc, vừa vặn dùng cây trâm này."
Bảo Lâm hì hì cười một tiếng, kéo tóc của nàng: "Chỉ sợ tóc này của muội trâm không dừng được, nên nhét chút tóc giả bên trong mới được."
"Ghét tứ tỷ tỷ nhất!" Bảo Thanh uốn éo người chạy đến bên người Tương Nghi, kéo nàng lại đích cánh tay: "Vẫn là nghi tỷ tỷ tốt. Nghi tỷ tỷ, tỷ có tặng cho biểu ca không? Huynh ấy cũng rất quan tâm tỷ nhé, ta đã nói với tỷ, trước khi tỷ tới kinh thành, đều là biểu ca và bà nội thay tỷ làm Trà Trang Thúy Diệp kia đó."
Tương Nghi cười cười: "Muội yên tâm, không thiếu hắn được."
Bảo Cầm nâng cái hộp kia nhìn nửa ngày, lúc này mới xấu hổ đi tới: "Nghi muội muội, quả thực đa tạ, ngươi nguyên vốn cũng không cần phải phí bạc như vậy, chẳng qua chỉ là..." Suy nghĩ một chút nàng đột nhiên cảm thấy mình không thể nói tiếp, miễn cưỡng cười cười với Tương Nghi, lại xoay người đi ra ngoài.
Nàng cầm cái hộp, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, thật giống như cầm một khối than đang cháy.
Ngày hôm trước sinh nhật Tương Nghi, Lâm Mậu Dung đi theo Lâm phu nhân tới hạ sinh, trong tối kéo nàng nói chuyện một lúc lâu.
Những lời đó, tất cả đều là mơ mộng của một thiếu nữ mới biết yêu: "Cầm tỷ tỷ, tỷ có thể ngày nào thay ta hẹn Dung Đại thiếu gia đến chỗ tĩnh lặng trò chuyện không?"
Bảo Cầm kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn: "Như vậy không tốt đâu?"
Lâm Mậu Dung làm nũng tựa như kéo cánh tay của nàng lắc lắc: "Không có gì không tốt, ta cũng chỉ muốn nói chuyện với hắn, không làm chuyện khác, tẩu tẩu tốt, đồng ý đi mà."
Một câu " tẩu tẩu tốt" làm trong lòng Bảo Cầm dâng lên từng cơn sóng gợn, thân thể cũng mềm nhũn một nửa, nhìn thần sắc cầu xin của Lâm Mậu Dung, nàng không cách nào cự tuyệt: "Muội chớ có cuống cuồng, ta và biểu đệ cũng không coi là quen nhau, chờ mấy ngày nữa ta lại tìm cơ hội hẹn hắn."
Lâm Mậu Dung sung sướng nhảy cẫng lên, ôm lấy Bảo Cầm, lăn lăn đầu trên bả vai nàng: "Tẩu tẩu tốt quá, muội tẩu sẽ đồng ý, tẩu hiểu Dung nhi nhất rồi."
Bảo Cầm bất đắc dĩ cười cười, Lâm Mậu Dung bắt đầu làm nũng thì không ai bằng, làm người ta không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của nàng. Chẳng qua là giờ nghe Bảo Thanh với Tương Nghi nhắc Gia Mậu, nàng bỗng nhiên liền chột dạ, chỉ có thể cầm cái hộp vội vàng chuồn mở đi.
Nếu là người có ánh mắt, hơi để ý chút, thì có thể phát hiện ánh mắt ái mộ của Gia Mậu dành cho Tương Nghi, Bảo Cầm đã mười sáu tuổi rồi, lại vừa mới đính hôn, tự nhiên càng có thể lãnh hội đến tâm trạng thiếu niên kia. Sau yêu cầu của Lâm Mậu Dung, nàng cẩn thận nhìn Gia Mậu, phát hiện ánh mắt của hắn căn bản không nhìn Lâm Mậu Dung, chỉ là nhìn chăm chú vào Tương Nghi không thả.
Có lẽ Lâm Mậu Dung phải thất vọng.
Tương Nghi ngoại trừ gia thế kém nàng một chút, cái gì cũng tốt hơn nàng.
Dung mạo, tính cách, đối nhân xử thế, Bảo Cầm suy nghĩ một chút, liều mạng muốn tìm ra chỗ Lâm Mậu Dung mạnh hơn Tương Nghi, nhưng tìm tới tìm lui, cũng không cách nào tìm tới chỗ thắng được. Nàng thở dài một cái, mình đồng ý yêu cầu này của Lâm Mậu Dung, không biết có thể làm được không, cho dù làm thành chuyện này, chắc chắn Gia Mậu cũng sẽ cự tuyệt Lâm Mậu Dung.
Thế gian này, muốn tìm được một tình cảm thuộc về mình, thật là khó, thật may, mình gặp hắn. Bảo Cầm cầm cáu hộp nho nhỏ đó, trên mặt nở một nụ cười, mình coi như là người may mắn, có thể đạt được ước muốn, đây chính là phúc phận đã tu luyện kiếp trước.
Tương Nghi đưa cho Gia Mậu một bộ văn phòng tứ bảo.
Năm đó nàng lúc đi Tộc Học Dương thị đọc sách, Gia Mậu đưa nàng một bộ, hôm nay nàng đưa hắn một bộ, đây cũng tính là có đi có lại rồi.
Bốn món đều là tinh phẩm đỉnh tốt, Nghiên mực Tử Tâm, bút lông sói Hồ Châu cực phẩm, giấy tuyết hoa Huy Châu, mực thanh yên, một bộ chỉnh tề, tám trăm lạng bạc ròng không trả giá.
"Đồ ở Kinh thành thật là đắt." Miệng Liên Kiều nửa ngày không khép lại được.
"Đắt mới đung1, mới có thể thể hiện tâm ý." Tương Nghi cười cười, để cho tiểu nhị gói bộ văn phòng tứ bảo lại: "Ta mua bộ này."