Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 211

Edit: rinnina

Tháng chín, trong vườn còn có thể thấy chút hoa quế nở muộn, đóa hoa chừng hạt gạo chập chờn ở đầu cành, một chút xíu vàng nhạt xen lẫn chút thơm dịu lạnh lùng, đi dưới tàng cây, phảng phất trên y phục cũng dính chút mùi thơm.

Lâm Mậu Dung kéo Tương Nghi tay đi ở trong vườn, hai cái lông mày gục, có chút có vẻ không vui: "Nghi muội muội, muội cũng đã biết tin tức này? Dung gia Giang Lăng ra một vị Hoàng hậu nương nương!"

Tương Nghi lắc đầu một cái: "Chưa từng nghe."

Dung gia Giang Lăng ra vị hoàng hậu, có quan hệ gì với nàng? Hình như cũng không có quan hệ gì với Lâm Mậu Dung, không biết nàng vì sao lại sẽ như thế như đưa đám. Tương Nghi không nói gì, chỉ từ từ đi về phía trước, thì nghe Lâm Mậu Dung liên tục nói bên tai: "Hôm nay mẫu thân của ta nói cho ta biết chuyện này, nghe xong trong lòng thật là khổ sở."

"Thật là khổ sở? Ngươi khổ sở cái gì." Tương Nghi không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Mậu Dung, phần tình ý Lâm Mậu Dung đối với Gia Mậu, như có như không, có lúc nhìn ánh mắt nàng nóng nảy trào dâng, nhưng chỉ chớp mắt, ngọn lửa trong mắt nàng đã tắt.

Tương Nghi có lúc thật đoán không ra Lâm Mậu Dung, không biết kết quả nàng nghĩ thế nào.

"Ta..." Đột nhiên Lâm Mậu Dung ôm lấy Tương Nghi, cằm cọ xát trên bả vai nàng: "Nghi muội muội, ta có một bí mật muốn nói cho muội biết, muội ngàn vạn lần chớ nói cho người khác."

"Bí mật?" Trong lòng Tương Nghi nhất thời hiểu ra, chắc chắn có liên quan đến Gia Mậu, nàng hơi hốt hoảng, gò má của Lâm Mậu Dung dán trên bả vai mình, đôi mắt có bi thương, nhất định là nàng muốn tìm mình bày tỏ, xem mình thành đối tượng nàng tố khổ—— có lẽ Lâm Mậu Dung cũng giống như mình, đều vì Dung gia biến thành Trường Ninh Hầu Phủ mà cảm thấy bi thương.

Nếu Dung gia Giang Lăng vẫn chỉ là Dung gia ban đầu, có lẽ Lâm Mậu Dung còn có chút hy vọng, nhưng khi Dung gia biến thành Hầu phủ, Dung phi thành Dung hoàng hậu, thân phận của nàng trong khoảnh khắc hạ thấp không ít, khoảng cách với Gia Mậu không phải một điểm nửa điểm.

"Dung tỷ tỷ, nếu là bí mật, vậy tỷ nên giấu trong lòng, ai cũng đừng nói." Tương Nghi đưa tay vỗ Lâm Mậu Dung một cái nhè nhẹ, nói nhỏ bên tai nàng: "Chuyện gì cũng sẽ có kết quả mệnh trung chú định của nó, chúng ta cũng không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn là được."

Lâm Mậu Dung ngơ ngác nhìn Tương Nghi, tâm sự thiếu nữ tràn đầy không biết nên như thế nào giải quyết. Hôm nay Lâm phu nhân nhận được tin tức kia, chạy tới cảnh cáo nàng: "Dung nhi, ngươi chớ có lại ảo tưởng nữa, trong cung đại biến, Dung phi giờ thành Hoàng hậu nương nương, mà lão thái gia Dung gia Giang Lăng cũng thành Trường Ninh Hầu, con và Dung Đại thiếu gia kia là không thể nào, cứ an tâm chờ trong nhà, mẹ sẽ giúp con cẩn thận nhìn, tìm người thích hợp."

Tin tức này giống như một tiếng sét đùng đoàng giữa trời trong, nổ Lâm Mậu Dung không phân rõ đông nam tây bắc, nàng vẫn có tiểu tâm tư với Gia Mậu, cho dù Lâm phu nhân phản đối, nhưng trong đáy lòng còn giấu ý nghĩ.

Mỗi lần tới Dương phủ thấy Gia Mậu, hắn luôn mỉm cười dịu dàng như vậy, rõ ràng hắn có chút ý tứ với mình đấy! Trong lòng Lâm Mậu Dung có một suy nghĩ cố chấp, cho là thật ra Gia Mậu để ý mình, chỉ là không nói ra, nếu mình có thể đơn độc gặp hắn, khích lệ hắn nói lời trong lòng ra, không chừng hai người có thể hiểu tâm sự đối phương.

Nàng nhờ Bảo Cầm mấy lần, nhưng Bảo Cầm cũng không tìm được cơ hội, gần đây Lâm Mậu Dung tới Dương phủ cũng không thấy Gia Mậu, trong lòng càng buồn rầu. Tháng tám lúc nàng cập kê, mời các vị tiểu thư thiếu gia Dương phủ tới, thuận tiện cũng cho Dung Đại thiếu gia một tấm thiệp, nhưng Dung Đại thiếu gia cũng không có tới, chẳng qua là đưa tới một phần quà lễ.

Lễ vật cũng không phải cây trâm cái lược trong tưởng tượng của nàng, chỉ là một cây tơ lụa thượng hạng.

Nhìn trên tơ lụa kia in hoa đỏ thẫm, Lâm Mậu Dung chỉ cảm thấy lòng của mình như nhỏ máu, đưa tay kéo những đóa hoa kia, thật hận không thể giẫm đạp những cánh hoa kia dưới lòng bàn chân.

"Dung Gia Mậu, ngươi không xem ta là chuyện đáng kể, ta cũng không thèm xem ngươi là chuyện đáng kể!" Âm thầm thề, cắn răng nghiến lợi tự nhủ, nhưng qua mấy ngày, tâm tư lạnh lẽo lại từ từ nóng lên, luân hồi như thế, giày vò gần một tháng, hôm nay nghe tin tức này, Lâm Mậu Dung nhất thời sụp đổ một nửa.

Nàng và Dung Đại thiếu gia, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.

Trời đất quay cuồng, tràn đầy sầu tư, dù sao cũng phải phải tìm một chỗ khuyên giải, nàng không muốn lại tìm Bảo Cầm, đối với chị dâu chưa qua cửa này, trong lòng nàng có chút oán hận, chuyện nhờ nàng lâu như vậy rồi, đến hôm nay cũng không thấy nàng cho mình một câu trả lời, mỗi lần hỏi nàng, cũng chỉ lắc đầu than thở: "Ta quả thực không biết nên nói cùng biểu đệ thế nào."

Ở đâu là không biết nên nói thế nào, rõ ràng là không muốn nói thôi, trong lòng Lâm Mậu Dung biết rất rõ, Bảo Cầm là nghĩ chuyện này không phải đại gia khuê tú nên làm, cho nên mới không muốn đi nói cho nàng, nếu nàng thật lòng nguyện ý, nơi nào sẽ không tìm được cơ hội.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Mậu Dung quyết định đến tìm Tương Nghi tố khổ, không nghĩ tới mới vừa mở miệng, Tương Nghi đã chặn lại nàng không nói được. Dung phi thành Dung hoàng hậu, sap đến phiên nàng tới khổ sở? Nàng lại phải khổ sở cái gì? Lâm Mậu Dung đau buồn nhìn Tương Nghi, sầu mi bất triển, lại cũng không mở miệng được.

"Dung tỷ tỷ, chuyện trên đời này đâu thể chuyện nào cũng như ý của chúng ta? Có vài thứ là mong mà không được, hết lần này tới lần khác những thứ muốn mà không được này lại làm cho người ta đau khổ." Tương Nghi duỗi tay nắm chặt Lâm Mậu Dung, thấp giọng khuyên giải: "Dung tỷ tỷ, ngươi hãy buông lỏng tinh thần, ngươi càng suy nghĩ chuyện kia, thì càng bị hành hạ, buông mắt nhìn bên ngoài, sẽ thấy biển rộng trời cao."

Nàng tha thiết khuyên Lâm Mậu Dung, đồng nghĩa với đang khuyên chính mình, trong lòng chua xót, cũng không biết nói với ai.

Liên Kiều đứng cách đó không xa, bỗng nhiên cũg biết vì sao sáng hôm nay lúc Tương Nghi nghe tin tức kia sắc mặt không tốt, có chút bất an, nàng một mực hy vọng Dung Đại thiếu gia có thể lấy cô nương, hai người hòa hòa mỹ mỹ sống qua ngày, nhưng bây giờ nhìn qua khả năng không nhiều rồi.

Nàng nắm hai tay lại, trong lòng hơi nóng nảy.

Ai mới có thể là phu quân sau này của cô nương đây? Liên Kiều nhìn hai thiếu nữ sóng vai đi về phía trước cách đó không xa, mơ hồ có chút bất an, Dung Đại thiếu gia không thể cưới cô nương, chẳng lẽ Ca Lạp Nhĩ sẽ có cơ hội?

Vừa nghĩ tới Ca Lạp Nhĩ, toàn thân Liên Kiều run rẩy, vào giờ phút này, nàng mới thật sự cảm nhận được khi đó Hoàng Nương Tử dạy nàng "Thành môn thất hỏa", chuyện nhìn qua rõ ràng không hề có một chút quan hệ với mình, vòng vo, lại cùng mình có lợi ích gắn liền.

Một bộ y phục tím nhạt càng ngày càng gần, thiếu niên đi tới từ đường mòn đá xanh, sắc mặt có vài phần nóng nảy, gió thu thổi ống tay áo hắn lên, nhìn như muốn theo gió quay về.

Lâm Mậu Dung đứng lại, trên mặt có thần sắc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, trong miệng tự lẩm bẩm: "Dung Đại thiếu gia, Dung Đại thiếu gia?"

Gia Mậu đi rất nhanh, hắn không thể tin biến đổi lớn trong triều hôm nay.

Sáng sớm hôm nay hắn đi trước Hàn lâm viện, ngây người hai giờ, khai báo một tiếng với viện thủ Hàn lâm viện, đi bình chương chính sự Phủ, vừa mới bước vào, bên trong một đám người hò hét ầm ỉ chắp tay chắp tay chào hắn: "Dung Đại thiếu gia, mừng rỡ mừng rỡ."

Gia Mậu sững sờ, không biết đám người này chúc mừng mình là ý gì, mình còn chưa đính hôn mà, sao thay phiên người khác đưa tin vui cho hắn? Đứng ở cửa, mặt đầy không giải thích được: "Vui từ đâu tới?"

"Ô nha, Dung Đại thiếu gia còn không biết?" Có người càng ngạc nhiên hơn Gia Mậu, đi tới vỗ vai hắn: "Ngươi cũng đừng giả bộ..., Dung phi nương nương hiện tại đã được Phong hoàng hậu, sẽ chờ tháng sau sẽ cử hành đại điển Phong Hậu, tổ phụ ngươi cũng được phong làm Trường Ninh Hầu, sau này ngươi là tiểu thế tử Trường Ninh Hầu đó!"

Tin tức này tới quá đột ngột, Gia Mậu ngẩn người tại đó nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại, người chung quanh cũng cười to: "Nhìn xem, vẻ mặt Dung biên tu là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ!"

Qua nửa ngày, Gia Mậu mới biết rõ không phải các đồng liêu đang trêu cợt hắn, thật có chuyện như vậy —— bình chương chính sự phủ Lục đại nhân kêu hắn qua, mặt đầy hỉ khí dương dương nói chuyện này với hắn: "Dung biên tu, tiền đồ vô lượng nha!"

"Đại nhân, ngươi là nói ta sẽ ỷ vào thế Hoàng hậu nương nương mà tiền đồ vô lượng, hay là bằng vào tài cán của mình?" Gia Mậu có vài phần buồn rầu, không nghĩ tới người người đều nhìn hắn thành gà chó thăng thiên.

Lục đại nhân cười cười xấu hổ: "Dung biên tu có tài học, lại có Hoàng hậu nương nương nâng đỡ, làm sao có thể không tiền đồ vô lượng? Bổn quan cũng không nói sai, chẳng qua là chúc mừng Dung biên tu trước thời hạn thôi."

Lục đại nhân nói không sai, không bao lâu, trong cung đã có ý chỉ, truyền Dung Gia Mậu vào cung.

Lần nữa bước vào Ánh Nguyệt cung, tâm trạng Gia Mậu hết sức phức tạp, lúc tới lần trước là mình trúng Trạng nguyên, cưỡi ngựa khoa quan xong, Dung phi nương nương cho người tuyên hắn vào cung, lòng hắn tràn đầy vui mừng, cho là mình có thể nhân cơ hội nói lên yêu cầu, thật không nghĩ đến lại bị Dung phi nương nương cự tuyệt, hôm nay nàng đã thành Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, chỉ sợ là không cần phải thông qua hôn nhân của hắn đi lôi kéo thế lực nữa.

Trong lòng có chút vui vẻ, khi thì vui sướng lúc thì lo lắng, bước chân không coi là nặng nề, nhưng cũng không tính là dễ dàng.

Đến Ánh Nguyệt cung, trên mặt Dung hoàng hậu chỉ có một tia cười: "Dung biên tu, Hoàng thượng long ân, cố niệm ngươi có một đoạn thời gian không trở lại Giang Lăng, đặc mệnh ngươi ngày mai lên đường, đi theo Nội thị tuyên chỉ trở về Giang Lăng, đến lúc đó lại trở lại."

Gia Mậu trong lòng không khỏi có vài phần như đưa đám, vừa đến vừa đi, chỉ sợ là cần hơn một tháng, nếu Nội thị tuyên chỉ kia có tâm, trên đường cố ý trì hoãn, yêu cầu này nọ với quan chức châu quận qua đường, hoặc đi theo kiểu du sơn ngoạn thủy, vậy tới lúc trở về thì phải cần hai tháng. 

Hai tháng không gặp Tương Nghi... trong lòng Gia Mậu có mấy phần không nỡ, luôn cảm thấy tách ra một ngày cũng không nỡ.

"Dung biên tu, chẳng lẽ ngươi còn không muốn?" Thấy Gia Mậu thật lâu không nói gì, quả thực Dung phi kinh ngạc, chẳng lẽ cháu trai này ngu rồi? Hoàng thượng cho hắn cơ hội này, vừa có thể trở về Giang Lăng đi thăm người thân, vừa có thể dọc theo đường đi ăn chút cung phụng, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện, thật sự là hoàng ân cuồn cuộn, hắn lại còn không muốn?

Gia Mậu không có cách nào, chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn.

Tâm trạng Dung hoàng hậu rất tốt, giữ Gia Mậu lại dùng ăn trưa, nhưng Gia Mậu lại không có nửa phần tâm tư, dùng cơm xong không có dừng lại lâu, vội vội vàng vàng trở về Dương phủ.

Suy nghĩ một chút đến phải có một hai tháng không gặp Tương Nghi, lòng của Gia Mậu một mảnh vắng vẻ, hắn đã thành thói quen mỗi ngày gặp nàng, dù chỉ xa xa nhìn nàng tản bộ ven hồ, cũng sẽ có vui sướng phát ra từ nội tâm.

Mau mau đi qua thùy hoa môn, chạy vào nội viện, mới đi không bao xa, thì thấy Tương Nghi và Lâm Mậu Dung.

Chua xót và ngọt ngào tràn ngập trong buồng tim, Gia Mậu bước nhanh qua: "Tương Nghi."
Bình Luận (0)
Comment