Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 213

Edit: rinnina

"Tương Nghi!" Gia Mậu mừng như điên hô lên một tiếng, hắn đưa hai tay ra ôm Tương Nghi, để cho đầu của nàng tựa vào vai hắn, tay hắn nhẹ nhàng đặt sau lưng của nàng, thật thấp nói bên tai nàng: "Nàng đang sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng không tin quyết tâm của ta? Khi đó là ta xin lỗi nàng, ta không dùng hết sức mà kháng cự, bây giờ ta sẽ không bao giờ buông tay, không người nào có thể thay thế địa vị của nàng ở trong lòng ta, ta nhận định là nàng, cả đời này chúng ta sẽ chung một chỗ, không chia ly nữa."

Nước mắt Tương Nghi lã chã mà xuống, phảng phất nước mắt này đến từ kiếp trước, không thể nào dừng, một mực kéo dài đến kiếp này, nàng vẫn luôn là Lạc Tương Nghi yếu ớt đó, cho dù là Gia Mậu chỉ nói một câu nhu tình mật ý, cũng sẽ đâm thẳng vào trái tim của nàng, khiến nàng không có cách nào bình tĩnh.

"Tương Nghi, nàng đừng khóc, ngày tốt của chúng ta vẫn còn ở phía sau, lần này ta về sẽ nói với mẹ, ta muốn cưới nàng." Gia Mậu toét miệng nở nụ cười: "Bây giờ ta cũng coi là có thành tựu nhỏ, cha mẹ không thể nào không cân nhắc đề nghị của ta, nàng chờ tin tức tốt của ta nhé."

"Cái gì?" Tương Nghi kinh ngạc ngẩng đầu lên, có vài phần không tin: "Ngươi muốn kết hôn với ta?"

"Tự nhiên phải cưới nàng." Gia Mậu đưa tay nhéo chóp mũi Tương Nghi một cái, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế nào, nàng còn chưa tin?"

Tương Nghi mở to hai mắt, trong giọng nói có vài phần khổ sở: "Không phải là không tin, chẳng qua là cảm thấy rất ngạc nhiên, dù sao chuyện này có hơi đột nhiên."

"Bất kể thế nào, nàng phải tin tưởng ta, đời này kiếp này, ta chỉ cưới nàng, nữ nhân khác ai ta cũng không muốn." Gia Mậu ấm áp khí tức ở bên tai nàng truyền tới, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn: "Tương Nghi, chỉ cần nàng tin tưởng ta, chúng ta rồi sẽ chung một chỗ, cho dù là kháng chỉ đào hôn, ta cũng sẽ làm!"

"Nhưng mà..." Kháng chỉ đào hôn? Tương Nghi rùng mình một cái, sao Gia Mậu có thể nói ra lời này? Đây không khỏi cũng quá ích kỷ, kháng chỉ đào hôn, hắn thực hiện hứa hẹn với mình, Dung gia Giang Lăng có thể bởi vì hắn mà bị tội không? Sau này Gia Mậu lại có mặt mũi nào về gặp Dung gia thân nhân?

"Không có nhưng, nàng cứ yên tâm, ta sẽ xử lý tốt." Gia Mậu cười với Tương Nghi Tiếu một cái, chuyện này thật ra thì xa xa không tới kháng chỉ đào hôn, có bà ngoại giúp đỡ, hắn cảm thấy hẳn cái gì cũng có thể xử lý được, chỉ cần ý chí Tương Nghi đủ kiên định, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chung một chỗ.

"Gia Mậu." Trong mắt Tương Nghi nhiễm lệ yêu kiều, nàng không thể nào không lo lắng, thành thân không chỉ là chuyện của hai người, nó dính líu tới quá nhiều thứ, cái gì cũng phải nghĩ thật chu đáo.

"Tương Nghi, nàng không cần nghĩ nhiều, tất cả có ta." Gia Mậu cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi bên cổ của nàng, cổ của nàng rất mềm mại, còn phát ra trận trận thơm dịu, khiến lòng hắn say, hắn nặng nề hôn xuống: "Tương Nghi, đây là ấn ký của ta, nàng là của ta, không ai cướp đi được."

Đôi môi nóng bỏng dán lên da thịt của nàng, để cho nàng có một cảm giác dễ chịu khó mà nói rõ, từ từ, Tương Nghi bắt đầu buông lỏng, nàng lẳng lặng ôm lấy hông của Gia Mậu, cảm thụ dịu dàng thắm thiết của hắn, trong khoảnh khắc toàn thân cũng buông lỏng, không suy nghĩ nữa, trong mắt chỉ có cửa sổ chạm hoa của đình giữa hồ, màu đỏ giấu trong bích sa mong mỏng, màu sắc hết sức cân đối, đánh vào trước mi mắt của nàng.

Ngày thứ hai, Gia Mậu đi.

Dương lão phu nhân cho mấy thiếu gia tiểu thư Dương gia đi bến tàu tiễn biệt, ý vị sâu xa nhìn Tương Nghi: "Tương Nghi, nếu con rảnh rỗi, thì cũng đi nhìn một chút."

Bảo Thanh kéo tay Tương Nghi cười hì hì nói: "Nghi tỷ tỷ có thể đi Trà Trang Thúy Diệp chậm chút, trước theo chúng ta đi tiễn biểu ca, việc này không có gì đáng ngại, có đúng không?"

Ánh mắt Gia Mậu từ bên kia nhìn sang, sáng quắc có thần, mặt Tương Nghi hơi đỏ lên, gật đầu một cái: "Ta cũng đi."

Bảo Thanh Bảo Lâm và Tương Nghi ngồi một chiếc xe ngựa lên đường, Bảo Thanh nhào vào đầu vai Tương Nghi thấp giọng nói: "Nghi tỷ tỷ, thật ra thì có một số việc là không thể xấu hổ, vừa nãy ta hỏi tỷ có muốn đi tiễn biểu ca không, sao tỷ có thể không gật đầu, còn cần ta ở một bên giựt giây tỷ." Nàng nở nụ cười ranh mãnh: "Biểu ca thích tỷ, tỷ thích biểu ca, làm gì giấu trong lòng không nói ra?"

Tương Nghi quýnh lên, trợn mắt nhìn Bảo Thanh, lại không lời chống đỡ.

Bảo Lâm thấy bộ dáng này của Tương Nghi, bấm Bảo Thanh một cái: "Nhìn muội nói lung tung, Nghi tỷ tỷ cũng không biết đáp thế nào."

"Muội nói là lời thật mà." Trên khuôn mặt nhỏ bé của Bảo Thanh là thần sắc nghiêm túc: "Tứ tỷ tỷ, tỷ sẽ không thấy Lâm đại tiểu thư kia nhìn chúng ta biểu ca bằng thần sắc gì? Muội thấy nhất định là nàng thích biểu ca, chẳng qua không nói mà thôi, nếu Nghi tỷ tỷ không mau mau biểu lộ ra thích biểu ca, nói không chừng Lâm đại tiểu thư kia sẽ đoạt đi."

"Muội thật đúng là tiểu quỷ!" Bảo Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Vừa nãy không phải muội nói biểu ca thích Nghi tỷ tỷ, Nghi tỷ tỷ thích biểu ca? Nếu thích lẫn nhau, vậy ai có thể cướp đi?"

Tương Nghi nghe được câu này, như có lĩnh ngộ, nếu là thật tâm thích, ai có thể cướp Gia Mậu đi?

Đột nhiên nàng có lòng tin, ngồi thẳng tắp, trên mặt nổi lên nụ cười. Con đường trước mặt có lẽ có chút chật vật, nhưng chỉ cần hai người cùng đối mặt, có lẽ những chật vật kia cũng không phải khó khăn.

Xe đến bến tàu, Tương Nghi và Bảo Thanh Bảo Lâm xuống xe, chỉ thấy Gia Mậu từ một chiếc xe khác đi xuống, hắn mặc y phục vân cẩm màu tím nhạt, đỉnh đầu mang viễn du quan, nhìn hăm hở.

Trên bến tàu đã bày ra một tấm thảm màu đỏ, bên kia đứng một đám người, nhìn trang phục, là Nội thị trong cung, một người trong đó đi tới, thật thấp hành lễ với Gia Mậu, ngẩng đầu lên, nhẹ giọng không biết nói gì, Gia Mậu ngẩng đầu cười một tiếng, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt của hắn, răng giống như trân châu tỏa ra ánh sáng.

Bờ sông đậu một chiếc thuyền lớn màu đỏ, thuyền có ba tầng, trên đó khắc đủ các loại hoa cỏ động vật, nhìn vô cùng khí phái, đúng là thuyền dùng để đi Giang Lăng rồi. Tương Nghi đứng đó, nhìn thuyền một chút, lại quay mặt lại nhìn Gia Mậu một chút, trong lòng có cảm giác nói không ra lời, vừa hơi ngọt, lại hơi đau.

"Dung Đại thiếu gia, Dung Đại thiếu gia!" Tiếng kêu xa xa truyền tới, bên kia có một thiếu nữ chạy vội tới bên này.

"Sách sách sách, nàng lại tới." Mặt Bảo Thanh đầy khinh thường: "Thật là không biết xấu hổ."

Lâm Mậu Dung đuổi tới, nàng tới tiễn biệt Gia Mậu.

Tương Nghi đứng đó, rất kinh ngạc, nhìn trong tay Lâm Mậu Dung xách theo ngọn đèn lưu ly tú cầu kia—— đây là đồ bao lâu trước kia? Vì sao Lâm Mậu Dung còn giữ nó? Vì sao hôm nay lại nói ra? Nàng chuẩn bị làm gì?

Gia Mậu cau mày, nhìn chăm chú vào ngọn đèn lưu ly tú cầu trong tay Lâm Mậu Dung, không thể tin nhìn đèn lồng nho nhỏ kia không ngừng xoay tròn trong gió, để lại một cái bóng màu xanh lá cây nhàn nhạt trên mặt đất.

Đây không phải đèn lồng hắn tặng Tương Nghi sao? Sao lại ở trong tay Lâm Mậu Dung?

Gia Mậu nhớ rất rõ ràng, lần đó đi Hoa Dương, hắn còn hỏi Tương Nghi đèn lưu ly tú cầu hắn đưa tại sao không thấy? Khi đó Tương Nghi nói không cẩn thận đánh nát, nhưng đèn lưu ly tú cầu vốn nên sớm biến thành phấn vụn này, lại vẫn còn nguyên ở chỗ này, nó ở trong tay một cô nương khác!

Hóa ra... Nàng một mực ở chê mình, cự tuyệt mình, chỉ là sợ mình khó chịu, nên mới không nói thẳng ra miệng?

Nghĩ lại tối hôm qua ở trong đình giữa hồ, Gia Mậu chỉ cảm thấy toàn thân lạnh  lẽo, hắn tới tấp rõ ràng biểu đạt quyết tâm kiên định của mình, nhưng nàng chung quy vẫn trốn tránh, nàng căn bản không bằng long sao? Tay của Gia Mậu siết chặt mấy phần, trái tim thắt lại, đồ nàng đưa cho mình, hắn coi như trân bảo, thiếp thân mang theo, không nỡ rời tay, mà nàng thì sao?

Nhìn chăm chú đèn lưu ly tú cầu đó, ánh mắt của Gia Mậu dần dần lạnh xuống, trong lòng rối bời một đoàn, tốt như cái gì đều ngăn ở một nơi, trói tay chân của hắn lại, làm thế nào cũng không tránh thoát.

"Dung Đại thiếu gia, ngươi đi Giang Lăng nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi." Lâm Mậu Dung thấy Gia Mậu nhìn mình chằm chằm đèn lưu ly tú cầu không thả, tự cho là hắn là thích chiếc đèn này rồi, nàng cười đưa lưu đèn ly tú cầu kia qua: "Trên thuyền cũng không biết đèn có đủ phát sáng không, đèn lưu ly tú cầu này tặng cho ngươi, buổi tối cầm chiếu, gần người vẫn có chút ánh sáng."

Mặt Gia Mậu không cảm xúc cầm đèn lồng qua, quơ quơ, nói tiếng đa tạ với Lâm Mậu Dung, ánh mắt qua cái đế đèn. Bên trong đế đèn này hắn cho người khắc một nhánh hoa đào, bên cạnh hoa đào có khắc một chữ "Nghi", bây giờ xách đèn lồng, từ trong khe hở nhìn đưa qua, liếc mắt thì có thể mơ hồ thấy nhành hoa đào kia.

Không sai, đây là đèn lồng hắn tặng Tương Nghi, đột nhiên trong lòng Gia Mậu có chút khổ sở, quấn quít không biết nên đối mặt Tương Nghi thế nào mới phải.

Nàng đứng một bên, đứng cùng hai vị biểu muội của hắn, thần sắc trấn định.

Nàng căn bản không quan tâm mình, cho nên không quan tâm đồ mà mình đưa gì, hắn tốn tâm tư chọn đèn lồng cho nàng, lại chuyển cho người khác như thế.

Tết Nguyên Tiêu tặng hoa đăng, chẳng lẽ nàng không biết đó là ý gì? Nhưng nàng lại không thèm để ý chút nào, tiện tay đưa đèn lồng này cho người ta —— Lâm Mậu Dung, nàng ta tính là ai? Chẳng lẽ trong lòng Tương Nghi, có thể so với mình sao?

Không, ở đâu là như nhau chứ, rõ ràng là quan trọng hơn mình.

Nàng lại đưa đèn lồng hắn tặng cho người ta, vậy nói rõ người này quan trọng hơn mình. Gia Mậu xách đèn lưu ly tú cầu đứng đó, thần sắc lạnh lùng, xa xa nhìn Tương Nghi, nửa câu cũng không nói ra được.

"Đại thiếu gia, nên lên thuyền." Đầy tớ thấy Nội thị trong cung đều đã lên thuyền, mà Gia Mậu lại không nhúc nhích đứng, bận tâm: "Đèn lồng này sẽ để cho tiểu nhân cầm."

"Không." Mặc dù Gia Mậu có một loại xung động, rất muốn dùng sức hung hãn ném đèn lưu ly tú cầu này xuống đất, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng không xuống tay được, đèn lưu ly tú cầu không ngừng xoay tròn theo gió thu, một chút xíu ánh sáng nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, tựa như soi sáng chính hắn năm đó, một trái tim thấp thỏm, một phần tình sâu đậm, phó thác trong ngọn đèn nho nhỏ này.

Hắn xách đèn lồng, liếc mắt thật sâu nhìn Tương Nghi, cất bước đi về chiếc thuyền màu đỏ kia.

Gió thu lạnh lẽo, mấy mảnh giấy nhỏ trên bến tàu bị thổi lên, bay múa đầy trời, che lại ánh mắt của người.
Bình Luận (0)
Comment