Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 230

"Cô nương bình yên." Hoàng Oanh khom nửa người, hành lễ với Tương Nghi, giọng nói của nàng ta không còn kiều mỵ như ở Ngọc Xuân Lâu, đột nhiên chìm thêm vài phần, còn mang theo thoáng khàn khàn, khiến Tương Nghi sững sờ, chẳng lẽ lúc đầu mình nghe lầm hay sao, sao giọng nói này lại trở thành như vậy.

"Sau này ngươi đi theo Liên Kiều làm việc, nàng dạy sao thì ngươi làm vậy. Thật ra ta đã đủ người, nếu không phải ngươi kiên trì nói muốn phục vụ ta, ta thực sự không có hứng thú nhiều thêm một đứa nha hoàn." Tương Nghi khoát tay một cái với Hoàng Oanh: "Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem, Phương tẩu và Liên Kiều đều nói ngươi xinh đẹp, ta vẫn còn chưa thấy rõ đây."

Hoàng Oanh do do dự dự được ngẩng đầu lên, nhưng lại hơi hơi chuyển một nửa khuôn mặt, Tương Nghi cũng chỉ có thể thấy nửa gương mặt.

Nếu Phương tẩu không nói, nàng đúng là không cảm thấy này Hoàng Oanh lớn lên giống mình, nhưng Phương tẩu nói như vậy, Tương Nghi quan sát tỉ mỉ Hoàng Oanh một phen, cũng cảm thấy mũi miệng kia hơi giống chính mình. Nàng thu nụ cười, nghiêm trang nói: "Hoàng Oanh, bộ dáng ngươi đúng rất phong lưu, sau này ta nhất định không thể mang ngươi đi ra rồi, đại hộ nhân gia dùng nha hoàn, ai có thể mang cái loại mặn mà đến cơ hồ muốn vượt trên chủ tử mình này? Nếu nha hoàn đoạt danh tiếng chủ tử, vị chủ nhân này sẽ khiến người ta cười nhạo rồi."

"Cô nương đang giễu cợt Hoàng Oanh sao?" Hoàng Oanh khan giọng nói một câu: "Sau này Hoàng Oanh nhất định sẽ đi theo Liên Kiều tỷ tỷ học thật giỏi."

"Được, ngươi biết thì tốt, sắc trời hôm nay đã tối, ngươi tự mình đi nghỉ ngơi đi, ngươi hãy ở cùng Phương tẩu, Liên Kiều trực đêm." Tương Nghi phất phất tay: "Phương tẩu, ngươi mang nàng đi đi."

"Ta cũng có thể trực đêm cho cô nương." Hoàng Oanh vội vàng nói: "Ta nhất định sẽ phục vụ cô nương thật tốt."

"Giờ không cần, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước." Tương Nghi cười như không cười nhìn nàng một cái: "Sau này còn lúc cho ngươi thể hiện trung thành."

Hoàng Oanh ngượng ngùng "Nga" một tiếng, lúc này mới xoay người theo Phương tẩu đi ra ngoài. Mới chuyển một vòng, đầu của nàng ngẩng lên thật cao, hoàn toàn không ngoan ngoãn giống vừa nãy, đi đường thì không ngừng uốn éo người, đôi tay cũng lộ ra vẻ không an phận, không ngừng đung đưa ở hai bên, có một loại cám dỗ không nói ra được.

Phương tẩu đi nhanh, hai bước đã ra môn, quay đầu lại thấy Hoàng Oanh đi chậm rãi khoan thai, hơi không kiên nhẫn, chỉ căn phòng bên cạnh nói: " Phòng hai chúng ta ở nơi này, ngươi đi nhanh chút đi!"

"Ma ma, ta đi chậm, ngươi chớ có thúc giục ta, nếu ngươi có việc gấp muốn đi làm, vậy ngươi đi đi, ta tự mình đi qua sửa sang lại chăn đệm mình." Hoàng Oanh nhẹ nhàng nở nụ cười: "Làm phiền ma ma dẫn đường."

Phương tẩu liếc nàng, một bước vọt vào trong phòng, Hoàng Oanh thoáng ngừng ở cửa, quay đầu nhìn trong phòng một cái, mặc dù ngọn đèn dầu rất là sáng, nhưng nàng vẫn không thấy rõ mặt Tương Nghi bên cạnh bàn, chỉ có thể thấy y phục nàng mặc trên người.

Áo lông hồ ly màu trắng, lộ ra y phục màu tím bên trong, còn lóe ánh sáng, nghĩ đến là thêu ngân tuyến. Khóe miệng Hoàng Oanh kéo lên, lộ ra vẻ không vui, nàng ta hận hận nhìn chằm chằm mấy lần, lúc này mới xoay người, lại thấy phía trước không xa đứng một nam tử tuổi còn trẻ.

Hoàng Oanh ngẩn người, nắm chặt bọc đồ của mình, mới chậm rãi đi về phía trước. Đi qua cửa phòng mình, nàng nhanh chóng bước lên phía trước hai bước, đi tới hành lang bên kia, chạy thật nhanh tới trước mặt nam tử trẻ tuổi kia, vô cùng kiều mỵ thấp giọng kêu một câu: "Dung Đại thiếu gia."

Gia Mậu quay mặt lại nhìn Hoàng Oanh: "Ngươi là ai?"

Hoàng Oanh có vài phần ủy khuất, cắn môi nói: "Ta là nha hoàn Lạc tiểu thư mới vừa mua, tên gọi Hoàng Oanh."

"Ồ." Gia Mậu sắc mặt nhàn nhạt: "Vậy ngươi không đi hầu hạ Cô Nương các ngươi? Chạy đến nơi này làm chi?"

"Hoàng Oanh, Hoàng Oanh! Tại sao còn không đi vào?" Trong căn phòng đầu vang lên tiếng Phương tẩu quát tháo, Hoàng Oanh nghe thì run người một cái, thi lễ một cái với Gia Mậu, lộ ra một cổ trắng như ngọc, bị ánh trăng vàng nhạt chiếu vào, tựa như hơi phát sáng: "Dung Đại thiếu gia, sau này muốn làm chuyện gì, cứ tìm ta..."

"Ngươi nên tự xưng nô tỳ." Gia Mậu nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, chẳng qua là ngẩng đầu nhìn không trung: "Nếu làm nha hoàn cho Lạc tiểu thư, thì nên biết thân phận mình, sau này tự xưng nô tỳ, chớ có nghĩ sai rồi."

"Dung Đại thiếu gia..." Giọng Hoàng Oanh run rẩy, trong mắt yêu kiều có lệ: "Ta là..."

"Hoàng Oanh, còn không mau mau đi vào, chớ có quấy rầy Dung Đại thiếu gia!" Phương tẩu ở trong phòng chờ hơi không kiên nhẫn, bước ra ngoài, kéo Hoàng Oanh đi vào trong phòng: "Quả nhiên là đi ra từ trong hoa lầu, thấy nam nhân thì đi không được? Sau này ngươi ít đến trước mặt Cô Nương chúng ta, tránh làm hư nàng!"

Nước mắt Hoàng Oanh lả tả chảy ra, nàng ta quay đầu lưu luyến nhìn Gia Mậu, quả thực còn muốn nói với hắn mấy câu, lại không cản được khí lực của Phương tẩu, chỉ có thể lảo đảo đi theo vào phòng.

Phương tẩu lôi kéo tay của Hoàng Oanh, lao thẳng đến giường của nàng ta mới thả ra, Hoàng Oanh đặt mông ngã ngồi trên giường, chỉ cảm thấy kia giường *, cấn đến cái mông đau. Nàng đứng dậy xoa xoa, một bên ủy ủy khuất khuất nhìn Phương tẩu: "Tẩu tử, lần tới coi chừng ta, cổ tay đều đỏ." 

"Bây giờ ngươi tới làm việc nặng, đừng cứ mãi coi mình là tiểu thư da mềm thịt mịn. Vạn hoa lầu nuôi ngươi thật tốt, sợ hư rồi thân da thịt này của ngươi, đến lúc đó không bán được giá cao, nhưng ngươi giờ đã là nha hoàng của Cô Nương, thì chuẩn bị làm việc nặng đi." Phương tẩu nhìn bộ dáng Hoàng Oanh, thở dài một cái: "Hoàng Oanh, cũng không phải ta nói ngươi, làm nha hoàn thì nên có bộ dạng nha hoàn, Cô Nương chúng ta tâm địa tốt, chỉ cần ngươi chịu làm làm, không nghĩ đường ngang ngõ tắt, tự nhiên sau này nàng sẽ tìm một lang quân như ý cho ngươi, cả đời ngươi này có chỗ dựa vào."

Hoàng Oanh ngơ ngác nhìn Phương tẩu, qua tốt nửa ngày mới chậm rãi nói: " Lang quân như ý?"

"Đúng vậy." Phương tẩu cười gật đầu: "Mấy nha hoàn ban đầu của cô nương cũng đều gả tốt, có một người tên Thúy Chi, gả cho một quản sự, giờ hai người có ngựa có xe, coi như là người giàu rồi, còn có mấy người, Thúy Linh Thúy Hoa, người nào cũng gả tốt, chọn người trung hậu trung thành gả đi, nam nhân xem các nàng như bảo bối."

Thấy Hoàng Oanh đứng ngơ ngác như cũ, Phương tẩu cười nói: "Ngươi mau mau thu thập giường, ta đi làm canh nóng cho cô nương đi, chỗ tây bắc nào, trời đông  giá rét, phải có nhiều nước nóng thức ăn nóng làm nóng người."

"Két" một tiếng, cửa đã đóng lại, một phòng lạnh tanh.

Hoàng Oanh từ từ mở bọc ra, từ bên trong móc ra một món y phục, mở y phục ra, bên trong có mấy cái túi giấy.

Nàng ta siết túi giấy trong tay thật chặt, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, ngọn đèn dầu trên bàn kia mơ màng, khiến nụ cười của nàng ta nhìn rất quỷ dị. Nụ cười đó, giống như khóc, lại như đang cười, tùy tiện đổi một góc độ đi xem, là một nụ cười khó coi hơn cả khóc.

"Cô nương, ta cảm thấy đúng là có vài phần giống. Dung Đại thiếu gia, vừa nãy ngươi cũng thấy rồi, có phải hơi giống Nhị tiểu thư Lạc gia không?" Trong mắt Liên Kiều có thần sắc phòng bị: "Cô nương, chúng ta nhất thiết phải cẩn thận."

Gia Mậu suy nghĩ một chút, hơi không xác định: "Ta đâu còn nhớ Lạc Tương Ngọc kia có bộ dáng gì, khi đó lại không nhìn kỹ nàng, giờ cách bảy tám năm, càng không nhớ nổi. Nếu Hoàng Oanh này đích thực là Lạc Tương Ngọc, vì sao nàng ta không trực tiếp tỏ rõ thân phận của mình? Chúng ta phải bày một bẫy rập thử nàng ta, nhìn xem đến tột cùng nàng ta có phải kia Lạc Tương Ngọc không, kết quả dự định làm gì."

Phương tẩu sải bước vào từ bên ngoài, trong tay xách một cái thừng: "Cô nương, nên ngâm chân." Liếc mắt thấy Gia Mậu cũng ở đây, Phương tẩu cười một tiếng: "Dung Đại thiếu gia, ngươi có cảm thấy vừa nãy Hoàng Oanh kia tới tìm ngươi trò chuyện có hơi kỳ lạ không?"

Theo lý mà nói, một nha hoàn vừa mới mua lại, mình mang theo nàng đi về phòng thu thập sửa sang lại, nên ngoan ngoãn cùng đi trở về, nhưng Hoàng Oanh này lại nhất định phải chạy tới trước mặt Gia Mậu kêu một tiếng Dung Đại thiếu gia, chuyện này đúng là kỳ lạ, huống chi ở ngọc lâu xuân, giống như cũng không có người trước mặt nàng nhấc lên tên họ Gia Mậu, nàng làm thế nào biết được? 

"Ta là cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc này mới đến tìm Tương Nghi." Gia Mậu cười hắc hắc: "Ta còn không tự tin như Bảo Trụ, cho là nữ nhân thì sẽ thích hắn."

"Không không không, Dung Đại thiếu gia, ta là chỉ, vì sao Hoàng Oanh kia biết họ của ngươi." Phương tẩu bỏ cái thùng qua một bên, đem vén tay áo lên, một đôi tay quạt qua lại, trong đỏ lộ ra mấy phần vàng đậm.

" Chẳng lẽ các ngươi không nói cho nàng biết?" Gia Mậu kinh ngạc cực kì, nếu bọn Tương Nghi không có nói ra tên của mình, như vậy Hoàng Oanh đúng là có chút cổ quái.

"Không có." Tương Nghi lắc đầu một cái, bỗng nhiên trong lòng buộc chặt —— các loại dấu hiệu tỏ rõ, Hoàng Oanh này, có thể đúng là Lạc Tương Ngọc.

Nếu đúng nàng, mình nên làm gì? Tương Nghi nhíu mày, trong đầu có gương mặt quanh quẩn không đi, mi mảnh mắt nhỏ, môi mỏng nhìn hơi nhọn.

Bà thích nhất mặc y phục đỏ thẫm, bà mãi cứ nói đỏ thẫm là chính thê mới có thể mặc, di nương chỉ có thể xuyên đào hồng đỏ nhạt, bà thường xuyên chỉ mình mắng không ngừng, rất ác độc mắng cả mẹ Tương Nghi, mắng hết sức không chịu nổi: "Nếu không phải bà ta sinh ở Tiền gia Hoa Dương, sao bà ta gả đến Lạc gia lúc tới? Ngu xuẩn trì độn, không làm đàn ông vui vẻ, không nhiệt tình như người chết, sao cũng sống lâu như vậy."

Bà ta mắng vô cùng ác độc, khi đó mình nghe giận đến toàn thân phát run, lúc ban đầu đánh nàng, lại bị bà ta hung tợn dạy dỗ một phen: "Cái đồ không tôn ti lớn nhỏ này? Tuổi tác còn nhỏ đã ngông cuồng, sau khi lớn lên không thể thiếu là một mặt hàng kém, bây giờ không giáo huấn, đến lúc đó cũng đừng quét danh tiếng Lạc gia."

Người đắc ý, cũng có lúc không đắc ý.

Cuối cùng bà ta chết, hơn nữa nguyên nhân cái chết cũng không rõ ràng, đến tột cùng là bị mưu hại chết, hay là thân thể mình không chịu đựng được chết, đến bây giờ cũng không định luận.

Nếu Hoàng Oanh là Lạc Tương Ngọc, vậy mình có nên nói cho biết nàng ta, mẫu thân nàng ta đã qua đời không?
Bình Luận (0)
Comment