Đoàn xe từ từ đi về phía trước, thảo nguyên tựa như không có cuối vậy, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy cỏ khô dính trên mặt đất, khắp nơi đều là màu xám ảm đạm.
Bắc Địch so với đại chu, thiếu sức sống, giống như một khối đất bị đông cứng, đang lẳng lặng chờ đợi một khắc gió xuân thổi qua kia. Tương Nghi ngồi trên càng xe, dõi mắt nhìn chung quanh, ngoại trừ vắng lặng vẫn là vắng lặng, không khỏi nhẹ giọng than thở: "Cũng đi năm ngày, sao vẫn không thấy đô thành Bắc Địch?"
Bọn họ lên đường từ Ngọc Tuyền Quan, không dám đi qua Phi Ưng Quan Bắc Địch, nơi đó là cửa ải thứ nhất Bắc Địch tiếp giáp đại chu, canh giữ nghiêm mật, Bảo Trụ và Gia Mậu thương lượng một chút, quyết định tránh, vì vậy tốn nhiều bạc mời một đại thúc dân du mục dẫn đường, chọn đường mòn đi thẳng đến đô thành thịnh kinh của Bắc Địch.
Đại thúc Dân du mục không có nhận bạc Bảo Trụ cho, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với lá trà trên xe: "Chúng ta bên này bạc không có tác dụng lớn, đều là dùng đồ vậy đổi đồ vật, đến trong cửa hàng thịnh kinh mới dùng bạc. Không bằng cho ta mấy cân lá trà, mùa đông năm nay nhà chúng ta có trà sữa uống."
Không nghĩ tới trà này còn chưa tới thịnh kinh đã có khuynh hướng bán chạy, trong lòng Tương Nghi vui vẻ, chia mấy cân lá trà cho nhà đại thúc kia, lúc này đại thẩm cầm lá trà đi nấu, mỗi người chia một chén uống.
Tương Nghi vẫn uống không quen như cũ, nhưng Bảo Trụ và thủ hạ của hắn đều nói không tệ, có lẽ là bọn họ ở tây bắc lâu, đã sớm quen khẩu vị nơi này. Mọi người uống trà sữa xong, đại thúc lên đường dẫn bọn hắn đi về thịnh kinh, hôm nay đã là ngày thứ năm, còn giống như chưa đi ra thảo nguyên mịt mờ này.
"Cát Đinh đại thúc, sắp tới chưa?" Ca Lạp Nhĩ lưu loát dùng tiếng Bắc Địch hỏi đại thúc jua: "Đường này ta đi qua một lần, giống như chỉ đi bốn ngày."
Khi đó hắn vì trốn tránh đại ca đuổi giết, dưới sự bảo vệ của hộ vệ cưỡi ngựa chạy như điên, chính là đi con đường này, chẳng qua là lúc đó tình thế khẩn cấp, hắn chỉ lo ôm cổ ngựa một đường chạy như điên, căn bản không kịp nhớ đường, huống chi đã cách vài năm, hắn chỉ biết là có một con đường mòn, lại không nhớ rõ là đi thế nào.
Cát Đinh đại thúc gật đầu một cái, từ từ thở ra một hơi, một luồng sương mù màu trắng nổi lên: "Cũng còn gần nửa ngày thôi."
Tương Nghi nghe nói chỉ còn gần nửa ngày, lại lên tinh thần đến, cặp chân đụng càng xe một cái: "Cuối cùng cũng có hy vọng, nếu không thì còn chưa đến thịnh kinh, cặp đùi này của ta cũng phải phế."
Cát Đinh đại thúc đồng tình nhìn Tương Nghi, nữ tử đại chu này không cưỡi ngựa đúng là tiếc nuối, nếu có thể cưỡi ngựa, nơi nào sẽ cảm thấy đi đứng không thoải mái. Chỉ là nàng còn nhỏ tuổi, vì sinh kế đã chạy làm ăn bên ngoài, cũng thật đáng thương, mặt cũng bị phơi đen nhánh, chỉ có nơi cổ tay mới có thể thấy một chút xíu da thịt màu trắng, nghĩ đến ban đầu cũng là nuông chiều từ bé, bây giờ lại bị nắng ăn đen.
Ai, sống thật khó, Cát Đinh đại thúc nhai cỏ linh lăng một cái, vị đắng nhàn nhạt truyền đến trong lòng, đây là cỏ mà ngựa trên thảo nguyên thích ăn nhất, bình thường Cát Đinh đại thúc không có chuyện làm cũng thích lấy mấy lá nhai nhai, trong miệng lập tức có mùi vị khác.
Đoàn xe từ từ đi về phía trước, lại lung lay gần nửa ngày, ngay lúc Tương Nghi do dự có cần để cho mọi người dừng lại nhóm lửa không, phía trước bỗng nhiên xuất hiện mấy điểm trắng nho nhỏ.
Cát Đinh đại thúc nở nụ cười: "Sắp tới, đây đã là ngoại ô thịnh kinh rồi."
Ca Lạp Nhĩ nhìn thẳng, mặt hiện lên thần sắc vui mừng: "Thật, sắp tới."
Tâm trạng đặc biệt chợt dâng lên, đó là khổ sở và ngọt ngào đan xem, tựa như cắn bể đầu lưỡi, loại đau đớn ray rức này sâu đậm đâm vào mỗi một tấc da thịt của hắn.
Hắn lớn lên trên thảo nguyên bao la này, không buồn không lo trải qua tuổi thơ, vốn là cho là thời gian là tuần hoàn qua lại, mãi mãi cũng có bầu trời tươi đẹp kia, thật không nghĩ đến một buổi sáng gió mây thay đổi, mẹ của hắn là Hãn Na Nhĩ đại Phi bị buộc tuẫn táng, Tam vương tử ngày xưa lại thành đối tượng bị tính toán, cho đến hôm nay mới trở về.
Không có ai biết hắn, hắn chỉ là một thiếu niên Bắc Địch bình thường.
Nếu là bảy năm trước, Cát Đinh đại thúc thấy hắn phải hành đại lễ, cao giọng gọi "Tam vương tử điện hạ", nhưng bây giờ hắn lại chỉ là một kẻ vô danh, trong mắt người khác chỉ là một người thật bình thường.
Lều vải màu trắng tán lạc trên thảo nguyên màu nâu xám, xa xa nhìn giống như những đóa hoa sen trắng như tuyết, bên cạnh lều vải có tuấn mã, màu sắc khác nhau, trắng vàng, từng con từng con cúi đầu tìm thứ có thể ăn trên mặt đất cằn cỗi, cái đuôi không ngừng vung vẫy, xua đuổi côn trùng gần người.
Cát Đinh đại thúc đi qua một cái lều vải, tìm một tên đại hán bên cạnh lều vải hỏi mấy câu, đại hán kia mặt mày hớn hở nói mấy câu, chạy đi thật nhanh, Cát Đinh đại thúc vui vẻ chạy trở lại: "Vừa vặn, nơi này có người nhà mới sinh trẻ con, mời tộc nhân đi qua ăn dê nướng, cũng mời khách nhân phương xa đến, người vừa nãy đi báo tin cho chủ nhà."
Tương Nghi trố mắt nghẹn họng: "Chúng ta có tới năm mươi, sáu mươi người đó."
"Không việc gì không việc gì!" Trên mặt Cát Đinh đại thúc tràn đầy nụ cười thật thà chất phác: "Các ngươi là khách nhân tới từ phương xa, đụng trùng hợp như vậy chính là duyên phận! Người Bắc Địch chúng ta bất kể như thế nào, cũng phải mời khách nhân tôn quý ăn uống no đủ! Cô nương không cần lo lắng á..., theo ta cùng đi qua!"
Hãn Vương Bắc Địch đúng là đáng ghét, nhưng dân chúng Bắc Địch lại có tâm địa thiện lương, nhiệt tình hiếu khách, Tương Nghi nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ một cái: "Có đi không?"
Gia Mậu gật đầu một cái: "Đi."
Bảo Trụ cũng gật đầu: "Đi, người ta thịnh tình tiếp đón, chúng ta không đi cũng quá không ra gì rồi."
Mọi người đi theo Cát Đinh đại thúc đi về phía trước, mảnh thảo nguyên này không thể so với những chỗ thấy ban đầu, khắp nơi đều có người, có súc vật. Tiếng nói cười vui và tiếng rống của dê bò ngựa xuôi ngược ở một nơi, lộ ra một mảnh bừng bừng sức sống. Cách lều vải không xa, có một khối đất bằng phẳng, nơi đó dựng lên một hàng khung sắt lớn, bên trên đã đặt mấy con dê đã lột da, bên dưới chất đống củi lửa cao như đồi nhỏ.
"Khách nhân tôn quý, nhanh ngồi đi!" Một đại nương đối diện đi lên, hành lễ với bọn họ, Ca Lạp Nhĩ đáp lễ lại, mọi người cũng dựa theo hắn trả lễ, đại nương cười lộ răng ra: "Khách mau mau ngồi, chớ có đa lễ!"
Tương Nghi hai tay dâng lên mấy bao lá trà: "Trải qua quý địa bỗng nhiên gặp chuyện vui như vậy, cũng là chúng ta có phúc, những lá trà này có thể cầm đi nấu trà sữa, đại nương đừng chê."
Đại nương nghe nói là lá trà, rất vui vẻ, vội vàng kêu một đại tẩu tới: "Mau mau cầm lá trà của khách nhân đi nấu trà sữa, cho mỗi người một chén."
Mọi người phụng bồi đại nương ngồi xuống bên cạnh cái giá, Tương Nghi Liên Kiều và Phương tẩu cùng với đại nương nói chuyện nhà, bọn Tương Nghi sống chung với Ca Lạp Nhĩ mấy năm, đi theo hắn học tiếng Bắc Địch, nghe không tốn sức chút nào, cũng coi như có thể miễn cưỡng trò chuyện. Mà Bảo Trụ và Gia Mậu không may mắn như vậy, hai người bọn họ dọc đường đi trò chuyện với Cát Đinh đại thúc chừng mấy ngày, miễn cưỡng mới có thể nói mấy câu Bắc Địch đơn giản, còn lắp ba lắp bắp, nếu không có Ca Lạp Nhĩ, chuyến này thật là thành người điếc người câm.
Đại nương nhiệt tình, nói cũng nhiều, huyên thuyên nói một lúc lâu, năm ngoái thu hoạch không tốt lắm, trong nhà chỉ có sáu con ngựa non, trước đây không lâu hết lần này tới lần khác còn chết một con, may mà bây giờ có thêm đứa cháu trai, cũng bù đắp được nỗi đau mất ngựa rồi. Tương Nghi nghe quả thực muốn chen vào nói, ngựa này làm sao có thể so sánh với người, chẳng qua là lại sợ nói đột ngột, chỉ có thể yên lặng dằn xuống đáy lòng.
Lại nghe đến đại nương tiếp tục nói: "Năm ngoái Hãn Vương bỗng nhiên động viên tấn công đại chu, sáu con trai của ta đi chinh chiến, chết mất hai đứa, còn sống thì một đứa cũng chưa trở lại, ai... Cuộc sống này đúng là khổ sở, nếu không đánh giặc thì tốt biết bao nhiêu, chúng ta chăn ngựa, người một nhà chung một chỗ, mau mau tươi sống, bây giờ..."
"Đại nương, hôm nay là ngày vui, đừng còn muốn những chuyện thương tâm kia nữa." Tương Nghi vội vàng an ủi nàng: "Hôm nay ngài thêm cháu trai, qua ít ngày nữa trong nhà lại sẽ sinh sôi nảy nở, dê bò cũng khẳng định càng ngày sẽ càng nhiều."
"Ôi ôi ôi, khuê nữ, ngươi nói lời này thật là tốt nghe!" Đại nương mặt mày hớn hở nhìn Tương Nghi: "Xinh xắn, miệng ngọt, người cưới được ngươi thật là có phúc!" Nàng đánh giá Gia Mậu và Bảo Trụ ngồi bên người Tương Nghi, đưa tay chỉ Gia Mậu: "Cái này là đàn ông của ngươi sao?"
Mấy chữ " Đàn ông của ngươi" kia, đặt ở đại chu, nghe đúng là thô tục, nhưng trận này Tương Nghi lại không cảm thấy khó nghe chút nào, nàng quay đầu nhìn Gia Mậu, thấy hắn cười miệng cũng sắp nứt ra, nhẹ nhàng đập hắn một chút: "Chàng cười cái gì!"
"Ta vui vẻ thì cười!" Gia Mậu vô cùng tự hào nhìn Tương Nghi, thấp giọng nói bên tai nàng: "Nàng xem, ngay cả đại nương này cũng liếc mắt nhìn ra ta là phu quân của nàng, có thể thấy hai chúng ta trong mắt người khác là trời sinh một đôi đất tạo một đôi."
"Thật không biết xấu hổ." Tương Nghi cười liếc hắn một cái, đại nương kia nhìn tỉnh tỉnh mê mê, thì thầm hỏi Ca Lạp Nhĩ mấy câu nói, cười lên ha hả: "Thật là oan gia vui mừng! Khuê nữ, thích nói ngay, vốn chính là đàn ông của ngươi, ngay trước mặt người ngoài còn phải che giấu hay sao?"
Tương Nghi nghe lời này, mặt càng đỏ hơn, đưa tay sờ gò má một cái, lòng bàn tay một mảnh bụi bẩn.
Đại tẩu kia bưng một mâm trà đi tới: "Khách nhân phương xa mau tới uống trà sữa, mùa đông này lạnh, uống chút đồ nóng thân thể cũng ấm áp."
Lập tức mỗi người chua một chén, đại nương cũng cầm một chén, mới uống một hớp thì để xuống, kinh ngạc nhìn Tương Nghi: "Các ngươi bán loại trà này?"
Tương Nghi thấy nàng thần sắc có chút biến hóa, không biết nội tình, do do dự dự gật đầu một cái: " Dạ, chúng ta mang theo vài loại qua, loại này ta cảm thấy thích hợp nấu trà sữa uống, không khác bánh trà quá nhiều."
"Không không không, có khác nhau, khác quá lớn rồi!" Đại nương lau môi nói: "Bánh trà rất to, trà này của ngươi mảnh nhỏ rất nhiều còn có mùi thơm, uống vào trong miệng vừa mê vừa say, trà nhất đẳng!"
Tương Nghi nghe đại nương khen lá trà tốt, mới yên lòng, xem ra loại trà này nhất định có thể được đại chúng Bắc Địch hoan nghênh. Nàng bưng chén lên uống mấy hớp lớn, trong lòng một mảnh ngọt ngào, lần này nếu có thể giúp Ca Lạp Nhĩ đoạt lại hãn vị, còn có thể tìm mấy nhà trà thương cố định bên Bắc Địch này, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện.