Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 251

Kèn hiệu thật dài nổi lên dưới bầu trời xám xịt, trên kèn hiệu rũ xuống tơ lụa màu đỏ, đón gió vù vù phất phới, một tiếng la nặng nề vang lên, kèm theo nhịp trống nặng nề, kèn hiệu ô ô vang dội cả chân trời.

Trên đài cao đứng một đám người, như chúng tinh phủng nguyệt bao vây một người đàn ông vào giữa.

Hắn là Hãn Vương Bắc Địch Nỗ Bôn Chân.

Ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên trán trơn bóng, đeo một cái vòng vàng, bên trên nạm đủ loại bảo thạch. Tóc của hắn không nhiều, lưa thưa buông trên bờ vai, căn căn cuốn lên, giống như sóng trong đại dương, trên lỗ tai của hắn bên treo hai cái bông tai lớn, ánh sáng lóng lánh, không ngừng đung đưa.

Nỗ Bôn Chân đã từng là dũng sĩ Bắc Địch, chẳng qua là khi làm Hãn Vương sáu năm, tửu sắc đã vét hết thân thể của hắn không ít, mặc dù nói hiện tại hắn nhìn qua còn rất cường tráng, nhưng là căn cơ đã sớm không kịp năm đó.

Vẫn ngắm nhìn chung quanh, khóe miệng của hắn nổi lên tươi cười, Mạc Nhĩ Khích lại tới.

Năm bộ Bắc Địch, đã bị hắn thu bốn bộ, chỉ có Mạc Nhĩ Khích là dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, ỷ vào Đại Nguyệt Thị và nước Đại Thực, dám đối nghịch với hắn. Hắn bất đắc dĩ buông xuống dáng vẻ, dùng chính sách dụ dỗ đối đãi Mạc Nhĩ Khích, qua nhiều năm như vậy, hàng năm hắn đều cẩn thận đích đưa vàng đưa bạc, cho phép bộ lạc của bọn họ tới chỗ béo tốt mà chăn thả, còn tự mình đặt bút viết thư cho Mạc Nhĩ Khích, kể lể tình cảm chú cháu.

Công phu ước chừng sáu năm, quả thực không dễ dàng, nhưng cuối cùng cũng có hiệu quả, Mạc Nhĩ Khích lại đồng ý với hắn tới tham gia lễ khai trai tiết đại hàn —— Nỗ Bôn Chân cười sờ râu một cái, mình hạ thấp tư thế nhiều năm như vậy, chỉ vì hôm nay, Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, ngươi đã đến rồi thì đừng mong trở về!

Thủ hạ báo lại, Mạc Nhĩ Khích mang theo một chi quân đội tới thịnh kinh, mặc dù không nhiều, cũng ba, bốn trăm người, nhưng có thể thấy được, người người đều là tinh Binh cường Tướng, xem ra Mạc Nhĩ Khích có phòng bị với hắn. Nỗ Bôn Chân bố trí mấy ngày, cảm thấy lễ khai trai này là cơ hội hạ thủ tốt nhất.

Lễ khai trai quân đội các bộ chỉ có thể ở vòng ngoài của bình địa, không thể tiến vào khu vực thần miếu Hi Tư sở hạt, như vậy thì có thể ngăn lại ba, bốn trăm người của Mạc Nhĩ Khích, không tiếp xúc với hắn. Chờ Vu sư cầu phúc cho Bắc Địch xong, mình uống thánh thủy, chính là thời cơ tốt để động thủ, Nỗ Bôn Chân nhìn thần miếu trắng tinh, mặt mang nụ cười: "Nữ thần Hi Tư phù hộ Bắc Địch mưa thuận gió hòa ta, cũng phù hộ ta có thể giết chết Mạc Nhĩ Khích."

Lấy ly rượu làm hiệu, hắn chỉ cần ném ly rượu xuống đất, võ sĩ mai phục dưới đài cao sẽ động thủ, hắn không tin Mạc Nhĩ Khích có thể lấy một địch một trăm. Nỗ Bôn Chân bước lên tấm ván dưới chân, một trận tiếng sắt sắt vang lên, cái này làm cho hắn cảm thấy hết sức sung sướng, mặt cười nhìn đám vương công quý tộc chậm rãi đi tới đài cao kia.

Mạc Nhĩ Khích đi ở phía trước, hắn ăn mặc rất tùy ý, cũng không mặc khôi giáp, mà mặc một bộ trường bào, trên áo choàng thêu một con bạch điểu, đó là đồ đằng của bộ lạc bọn họ, trên đầu của hắn có bao đầu màu xanh, chính giữa là một khối hồng ngọc lớn, mặc dù lúc này cũng không có ánh mặt trời, nhưng hồng ngọc vẫn còn lòe lòe tỏa sáng.

"Mạc Nhĩ Khích thúc thúc!" Nỗ Bôn Chân nhiệt tình mở hai tay ra đi về phía trước: "Ta nghe nói phượng hoàng phía tây không chịu đi về đông, là bởi vì không có ngô đồng có thể mổ ăn, hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị một bàn ngô đồng, lúc này Mạc Nhĩ Khích thúc thúc mới lộ mặt."

Tay phải Mạc Nhĩ Khích ấn trước ngực khom người một cái: "Hãn Vương nói quá lời."

Nỗ Bôn Chân sững sờ, "Hãn Vương" từ trong miệng Mạc Nhĩ Khích nói ra, thật đúng là một chuyện hiếm, điều này nói rõ cuối cùng hắn thừa nhận mình rồi? Nỗ Bôn Chân cười ha ha một tiếng, đưa tay chỉ chỗ ngồi bên trái: "Mạc Nhĩ Khích thúc thúc, mau mau ngồi."

Vương công quý tộc rối rít ngồi xuống, Nỗ Bôn Chân cũng trở về ghế giữa, nghe thấy tiếng kèn hiệu thứ hai vang lên, Đại vu sư sẽ ra cầu phúc cho Bắc Địch.

Một người mặc trường bào màu đen nhảy ra từ trong thần miếu Hi Tư, trên đầu mang mũ do đủ loại lông chim đan thành, gió lạnh thổi, những chiếc lông chim kia không ngừng bay lên, khiến mặt hắn lộ ra vẻ tức cười —— gương mặt kia vừa giống như mặt ưng, vừa giống như khổng tước, lúc thì dữ tợn, khi thì nhu hòa.

Hắn cầm một cây nến đã đốt, đứng trên hành lang đá hoa cương của thần miếu bắt đầu cao giọng tụng niệm, mỗi lần đọc xong một đoạn, thì bắt đầu huơ tay múa chân nhảy lên, theo hắn vũ động, chuông chiêng trống bên cạnh cũng vang lên không ngừng, hết sức náo nhiệt.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ, Vu sư đọc xong chúc từ, hắn đưa ánh nến quơ quơ trong chiếc đỉnh lớn trước thần miếu, ánh nến tắt, mọi người hoan hô: "Cảm tạ nữ thần Hi Tư ban phúc cho Bắc Địch!"

Tiếng kèn lệnh thứ ba vang lên, bốn nữ tử mặc quần áo màu trắng chậm rãi ra từ trong thần miếu.

Bốn vị này chính là thị nữ dâng thánh thủy cho nữ thần Hi Tư.

Vương công quý tộc mở to hai mắt, muốn nhìn những cô gái năm nay có thể có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đến lúc nào, đến lúc đó mời một người trở về, cũng có thể thêm phúc cho gia tộc của mình—— dù sao cũng là thị nữ gần nữ thần Hi Tư nhất, nhất định là nhận phúc trạch nữ thần, đến lúc đó cũng có thể để cho gia tộc cảm nhận ân huệ của nữ thần Hi Tư.

Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người một nữ tử, thấy hơi kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên trong thị nữ dâng thánh thủy xuất hiện một tấm gương mặt người hán.

Ba cô gái còn lại, đều là hốc mắt sâu đậm, sóng mũi thật cao, tròng mắt có chút là màu xanh biếc, có chút là màu xanh da trời, duy chỉ có người này, mặc dù cũng là mắt to mày rậm, nhưng là liếc mắt là có thể nhìn ra, nàng là người Hán.

Mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không ai nghi ngờ lựa chọn của nữ thần, mọi người vẫn rất cung kính nhìn bốn thị nữ đi đến bên cạnh bồn thánh thủy, một thị nữ khom người, dùng cái muỗng bích ngọc múc một gáo thánh thủy ra, rót trong ngọn đèn bích ngọc.

Lòng của Liên Kiều nhảy dồn dập, lúc nàng khom lưng, tay đã khởi động cơ quan trong vòng tay, lúc nàng thẳng người lên, thuốc bột đã phiêu phiêu sái sái rơi vào trong thìa.

Lúc múc thánh thủy, nàng đưa lưng về phía mọi người, huống chi nàng đã luyện tập động tác đơn giản này vô số lần, mọi thứ làm ra, như nước chảy mây trôi, không có nửa phần đình trệ, một chút vết tích cũng không lộ.

Đổ Thánh thủy vào ngọn đèn bích ngọc, Liên Kiều đang chuẩn bị đưa tay đi bưng cái đó cái mâm, đứng bên cạnh người thị nữ kia nhìn nàng một cái, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng: "Ngươi là hán nữ, bộ dáng xấu xí như vậy, lại cũng muốn được lộ mặt trước mặt Hãn Vương?" Nàng dùng bả vai đẩy Liên Kiều ra, đưa tay nhận lấy mâm, dời bước thon dài đi về đài cao chính giữa.

Liên Kiều ngây ngẩn, đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn bóng thị nữ kia, muốn há mồm gọi nàng, nhưng tựa như mất đi sức lực mở miệng, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng thị nữ kia, dáng vẻ nàng ta thướt tha mềm mại, y phục bay múa theo gió.

"Ngươi nhìn ngây người?" Hai thị nữ bên cạnh nhỏ giọng châm biếm: "Hán nữ còn muốn vào hậu cung Hãn Vương chúng ta? Hừ, chúng ta đã nói xong, cơ hội này cho Châu nhi Đắc Na tỷ tỷ, nếu là nàng có thể làm phi tần Hãn Vương, nàng sẽ đề cử chúng ta đi hậu viện vương công."

Liên Kiều đau lòng cười cười, nàng vốn là muốn tự mình đi liều chết, không ngờ Châu nhi Đắc Na kia lại muốn cướp chạy trên đường chết. Điều này cũng chỉ có thể nói sinh tử có mệnh? Người vốn là đáng chết không có được cơ hội này, người không đáng chết lại cướp đi. Nàng quay đầu nhìn lại, hai bên hành lang thần miếu, đứng hai hàng bóng dáng màu lam, nàng dụi dụi con mắt, thì thấy Tương Nghi đang đứng ở phía trước nhất bên trái.

Ánh mắt chủ tớ hai người đụng nhau, có mừng rỡ, cũng có bi thương và tiếc cho, một sinh mạng sắp biến mất trước mặt các nàng, đây là một việc khiến hai người bọn họ đều cảm thấy không thể nào tiếp thu được. Tương Nghi sờ tay bên hông một cái, túi giấy đó vẫn còn, lòng của nàng treo lên yết hầu, trong đầu lo lắng bất an, mình có cơ hội đi đến bên người thị nữ kia, rót thuốc vào trong miệng của nàng? Vậy là có thể vãn cứu một sinh mạng vô tội?

Nàng chăm chú nhìn chằm chằm Châu nhi Đắc Na, thấy nàng lắc eo, phong tình vạn chủng thành thực đến bên cạnh Nỗ Bôn Chân.

"Chí tôn Hãn Vương, xin cho nô tỳ trình lên thánh thủy cho ngài." Lúc Châu nhi Đắc na nói lời này, một đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Nỗ Bôn Chân, trong mắt to tràn ra phong lưu không nói ra được.

Nỗ Bôn Chân là đồ háo sắc, thấy bộ dáng này của Châu nhi Đắc na, thân thể đã mềm nhũn một nửa, hắn cười giơ tay lên một cái: "Ngươi uống trước."

Mặc dù háo sắc, nhưng cũng không thể quên an nguy của mình, Nỗ Bôn Chân nhìn chằm chằm Châu nhi Đắc Na, thấy nàng để mâm lên bàn, đổ một bộ phận thánh thủy trong ngọn đèn bích ngọc ra ngọn đèn nhỏ bên cạnh, một đôi tay ngọc thon thon bưng ngọn đèn nhỏ kia, ngửa đầu lên, lộ ra cổ trắng nõn thật cao, uống một hơi cạn sạch thánh thủy kia.

Bên môi Châu nhi Đắc Na lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu, nàng lật ngược ngọn đèn nhỏ, dịu dàng cười một tiếng với Nỗ Bôn Chân: "Hãn Vương, nô tỳ đã uống thánh thủy của nữ thần Hi Tư, được nữ thần che chở."

Nụ cười này, thật là vô cùng nhu mì, toàn thân Nỗ Bôn Chân đều nóng lên, hắn nhìn Châu nhi Đắc Na duyên dáng đứng ở nơi đó, sóng mắt lưu chuyển, không thể kiềm được, cười ha ha một tiếng: "Mỹ nhân, ngươi ngồi vào bên cạnh ta, theo Bổn vương uống rượu."

Trong lòng Châu nhi Đắc Na vui mừng, vội vàng xách váy đi qua, ngồi bên người Nỗ Bôn Chân, hai tay của nàng nâng ngọn đèn bích ngọc lên, trong giọng nói tràn đầy nhu tình vô hạn: "Chí tôn Hãn Vương, để cho nô tỳ đút ngươi, uống vào thánh thủy mà nữ thần Hi Tư ban cho."

Một tay Nỗ Bôn Chân bắt được tay nàng, cười đưa miệng tới bên ngọn đèn bích ngọc.

Liên Kiều nín thở, trơ mắt nhìn Nỗ Bôn Chân và Châu nhi Đắc Na, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, con ngươi cũng không dám dịch ra, hai thị nữ bên cạnh cười khẩy: "Bây giờ ngươi hối hận cũng không kịp nữa, ngươi nên nịnh nọt Châu nhi Đắc Na tỷ tỷ nhiều chút, nàng xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ được Hãn Vương nhìn trúng."

Liên Kiều không trả lời các nàng, chẳng qua là khẩn trương nhìn lên đài cao.

Nỗ Bôn Chân đã ngẩng đầu lên, Châu nhi Đắc Na bưng ngọn đèn bích ngọc lên, hai luồng thật cao trước ngực cọ xát lỗ tai Nỗ Bôn Chân, tư thế hai người cực kỳ mập mờ. Tâm tư Liên Kiều hoàn toàn không ở nơi này, chẳng qua là chú ý nhìn ngọn đèn bích ngọc kia.

Đã uống nữa.

Cổ họng Nỗ Bôn Chân một nhúc nhích, Châu nhi Đắc Na cười vô cùng quyến rũ: "Chí tôn Hãn Vương, nữ thần Hi Tư ban cho ngài năm sau mưa thuận gió hòa, trên thảo nguyên dê bò thành đoàn!"

"Ha ha ha, mỹ nhâ thậtn biết nói chuyện!" Nỗ Bôn Chân lau miệng ba, nhìn Châu nhi Đắc Na cười hắc hắc: "Mỹ nhân, ngươi còn chưa chúc Bổn vương thu hoạch trên tiết đại hàn."

"Thu hoạch tiết Đại hàn?" Châu nhi Đắc Na mở to hai mắt: "Không phải là ta sao?"

Nỗ Bôn Chân ha ha cuồng tiếu lên: "Mỹ nhân thật biết nói chuyện! Ngươi là thu hoạch của Bổn vương, lại không phải thu hoạch lớn nhất!" Tay hắn cầm ly rượu lên, dùng sức ném xuống: "Hàn thiết giáp sĩ ở đâu?"
Bình Luận (0)
Comment