Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 266

"Gia Mậu, Gia Mậu!" Dung đại phu nhân thở hổn hển đuổi tới: "Gia Mậu con chờ mẹ một chút!"

Tương Nghi dừng bước: "Gia Mậu, mẫu thân chàng ở phía sau."

"Không, không, chúng ta mau đi, không cần lo cho nàng, thiên hạ rộng lớn, không lẽ không có chỗ cho chúng ta đi." Gia Mậu kéo lấy tay Tương Nghi không buông: "Chẳng lẽ rời khỏi Dung gia thì chúng ta không thể sống? Tương Nghi, rời khỏi Lạc gia nàng vẫn sống tốt, Trà Trang Thúy Diệp kinh doanh sinh động, nàng là một cô gái yếu đuối, còn như thế, ta đường đường một nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ làm không được?"

"Gia Mậu, vạn bất đắc dĩ, chàng đi đâu, ta sẽ đi theo chàng, chỉ là giờ chàng cũng nên bận tâm cảm nhận của mẫu thân chàng." Tương Nghi nhìn nhìn bóng dáng càng lúc càng gần kia, nắm chặt tay Gia Mậu: "Chàng hãy nghe mẫu thân chàng nói cái gì đi."

"Gia Mậu!" Dung đại phu nhân chạy tới trước mặt hai người bọn họ, vô cùng chật vật, đầu tóc bị mồ hôi làm ướt, một túm một túm, trâm hoa trâm ngọc cũng lệch nghiêng sang một bên, sắp rớt xuống, một chuỗi dài đông châu kia rung qua lắc lại, tiếng rung động xột xoạt: "Gia Mậu, con muốn đi đâu?"

"Mẫu thân, nếu không cho con cưới Tương Nghi, con sẽ tự mời ra tộc! Ra tộc rồi thì con không còn là Dung Gia Mậu, ai thích cưới Tiết đại tiểu thư kia thì cưới đi!" Gia Mậu giận dữ nhìn Dung đại phu nhân: "Con biết rõ mẫu thân là đến ngăn cản con, nhưng xin mẫu thân tha thứ, con trai chỉ cưới Tương Nghi, những nữ nhân khác, con trai một người cũng không cần!"

Dung đại phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, sắp không thở nổi: "Gia Mậu, con vậy mà muốn ra tộc, điều này sao có thể!"

Con trai mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo, vì nữ nhân trước mặt này, lại muốn từ bỏ cả gia tộc sao? Thậm chí căn bản không nghĩ tới kháng chỉ sẽ mang đến hậu quả thế nào.

"Sao lại không được? Nếu gia tộc không thể để cho con làm chuyện con muốn làm, thời thời khắc khắc dùng cái mũ hiếu đạo đè ép con, vì sao con phải ở trong một gia tộc như thế?" Gia Mậu nhíu mày, chắp tay thi lễ một cái với Dung đại phu nhân: "Còn xin mẫu thân tha thứ Gia Mậu."

"Gia Mậu, con của ta! Con ngay cả mẹ cũng không cần?" Sắc mặt Dung đại phu nhân trắng bệch, tựa như đứng không vững, Kim Diệp và Ngân Diệp bước lên một bước đỡ nàng: "Phu nhân, phu nhân, ngài thở đều đi!"

"Mẫu thân!" Gia Mậu thấy bộ dáng kia của Dung đại phu nhân, cũng hoảng hồn, vội vàng bước lên một bước nhìn xem, Tương Nghi đứng bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc, không chỗ nương tựa đứng ở nơi đó, lẻ loi hiu quạnh. Nàng nhìn nhìn Gia Mậu, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng đi về Vũ Hoa Các, hết thảy tựa như số mệnh đã định, nàng và hắn, không có loại duyên phận đó.

Đi về Vũ Hoa Các, Phương tẩu và Liên Kiều đang thu dọn đồ đạc, ngày mai Liên Kiều sẽ phải chuyển đến hoàng cung, nàng được Hoàng thượng phong làm Vĩnh Ninh công chúa, từ hoàng cung xuất giá, dù sao cũng phải đến hoàng cung ở hai ngày mới được, nếu không sứ thần Bắc Địch khó tránh khỏi sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì sao xe của công chúa lại đi ra từ trong Dương phủ.

"Cô nương!" Liên Kiều tiến lên đón chào, một phen nắm lấy tay Tương Nghi: "Sao rồi? Dung đại thiếu gia được Hoàng hậu nương nương cho phép không?"

Tương Nghi lắc đầu: "Không có... Chuyện này, ta cảm thấy hy vọng quá mơ hồ, thôi, cứ như vậy là xong."

"Không được, không được!" Liên Kiều không ngừng giậm chân, sắc mặt đỏ bừng: "Ngày mai ta sẽ tiến cung, ta thay cô nương đi xin Hoàng hậu nương nương, nếu nàng không chịu, ta sẽ không lấy chồng!"

"Liên Kiều!" Tương Nghi quá sợ hãi: "Sao ngươi có thể không lấy chồng? Lại không phải chuyện đùa, đây là chuyện giữa hai quốc gia, sao có thể bị ngươi lấy ra làm điều kiện? Không nói đến giao hảo giữa hai nước, chỉ vì một mảnh tình ý của Ca Lạp Nhĩ đối với ngươi, ngươi cũng không thể không gả."

Phương tẩu ở một bên gật đầu: "Còn không phải như vậy?"

"Cô nương, vậy ngươi nên làm cái gì bây giờ?" Vành mắt Liên Kiều hồng hồng, trong nội tâm khó chịu: "Ngươi và Dung đại thiếu gia cứ cắt đứt như vậy sao? Hai người các ngươi rõ ràng là hai bên có tình..."

"Ta chờ hắn cho ta câu trả lời." Tương Nghi lẳng lặng ngồi xuống, trời chiều lập lòe kia xuyên qua cánh cửa sổ chạm trổ rộng mở, chiếu vào trên mặt của nàng, ánh sáng rực rỡ lập lòe làm cho nàng trở nên yên tĩnh xinh đẹp đẹp hảo. Nàng vươn tay một cánh hoa bên song cửa sổ, giơ lên ngay trước mắt nhìn nhìn, khẽ thở dài: "Cánh hoa này, có từng muốn rơi lả tả từ đầu cành? Chẳng qua là không có cách nào mà thôi, lúc gió bắt đầu thổi, nó giãy giụa nhưng không thành."

"Cô nương, ngươi đừng nói như vậy, nói làm lòng ta hoảng hốt." Liên Kiều đi lên phía trước, đặt cánh hoa kia trong tay: "Cô nương, nó còn thật đẹp."

"Đúng vậy, cho dù nó rơi xuống bụi đất, vẫn còn thật đẹp như cũ." Tương Nghi gật đầu nhẹ, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: "Bất kể thế nào, ta cũng muốn sống vui vẻ tự tại."

Mọi người có cuộc sống của mọi người, vạn nhất nàng và Gia Mậu thật không thể được như nguyện, nàng cũng sẽ không để mình sống ở trong đau khổ. Có hắn, không có hắn, cuộc sống của nàng vẫn sáng lạn nhiều màu như nhau.

Trời chiều vàng rực rỡ mất hết màu sắc rất nhanh, màn đêm u ám, từ màu sắc xanh nhạt biến thành một xám xịu, trong nháy mắt đã sâu thăm thẳm. Trong Vũ Hoa Các dần dần yên tĩnh lại, vài ánh nến toát ra, soi sáng một phòng trống vắng.

"Cô nương, Dung đại thiếu gia đến!" Liên Kiều vui mừng chạy vào: "Ta cũng biết là Dung đại thiếu gia sẽ tìm cách!"

Tương Nghi ngẩng đầu, Gia Mậu đã ở bên cửa, hắn cao lớn vững chãi, trên mặt có kiên nghị không nói ra được.

"Tương Nghi, chúng ta đi." Gia Mậu cất bước, đưa tay bắt được nàng: " Đêm nay chúng ta lập tức đi."

"Đi? Đi nơi nào?" Trái tim Tương Nghi dần dần nhanh hơn, một ngọn lửa từ từ dâng lên trong đáy lòng nàng, rất nhanh sẽ bùng cháy - - Gia Mậu thế nhưng cam lòng cho bỏ xuống gia tộc của hắn, cam lòng bỏ xuống mẫu thân, ra đi? cùng nàng

"Thiên hạ rộng lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho hai chúng ta dung thân?" Gia Mậu nói vô cùng nóng bỏng: "Chúng ta có tay có chân, sợ cái gì? Dù ta đi làm làm công, cũng phải nuôi sống nàng!"

"Ta mới không cần chàng nuôi sống!" Tương Nghi hé miệng cười cười: "Ta có tay có chân, tự nhiên có thể nuôi sống mình."

Liên Kiều lo lắng cắt đứt lời của bọn họ: "Cô nương, Dung đại thiếu gia, các ngươi trước đừng nói lời như vậy, mau mau dọn đồ, thừa dịp trời tối, vội vàng chuồn ra ngoài!"

"Dung đại thiếu gia, ngươi dự định dẫn cô nương chúng ta đi nơi nào? Trước tiên phải nghĩ kỹ chỗ đặt chân." Phương tẩu rất bình tĩnh, dù sao nàng xem như người từng trải, số lần chạy bên ngoài rất nhiều, ăn ở đâu, ra cửa phải chuẩn bị những thứ gì, trước đó cũng phải muốn chuẩn bị thỏa đáng, đỡ phải đến lúc đó luống cuốn.

Gia Mậu cùng Tương Nghi nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới kiếp trước.

Bọn họ đã từng bỏ trốn, chỉ mới đến bến tàu Hàng Châu, liền bị người của Bạch Hổ Đường chặn lại, đưa hai người về Trường Ninh Hầu phủ. Kiếp này mặc dù Dung gia và bạch hổ đường không có cái gì lui tới, nhưng hai người cũng không muốn đi chỗ phồn thịnh đó. Gia Mậu liếc nhìn Tương Nghi: "Đi Bắc Địch?"

Tương Nghi gật đầu nhẹ: "Ta cũng muốn nói như vậy."

Ca Lạp Nhĩ là Hãn Vương Bắc Địch, đi đầu nhập vào chỗ hắn tốt chạy loạn khắp nơi không mục đích, lúc Gia Mậu ở Bắc Địch có giúp Ca Lạp Nhĩ chỉnh đốn trật tự, Ca Lạp Nhĩ hết sức tin tưởng hắn, cũng tương đối quen thuộc những quan viên Bắc Địch kia, đến Bắc Địch hai người không đến mức rơi xuống hoàn cảnh bi thống - - huống chi, Liên Kiều sẽ gả đi Bắc Địch, người đàn ông của Phương tẩu Lư Thế Phi đã ở Bắc Địch.

Đây đúng là ý kiến hay, Phương tẩu gật đầu đồng ý: "Đi Bắc Địch không còn gì tốt hơn." Liên Kiều đưa tay ôm lấy Tương Nghi: "Thật tốt quá, sau này có thể thường xuyên gặp cô nương!"

"Vậy bây giờ lập tức chuẩn bị đồ, giờ tý chúng ta gặp ở phía tây vườn hoa." Sắc mặt Gia Mậu sáng lên, vô cùng hưng phấn: "Tương Nghi, nàng nhất định không thể lùi bước, nhất định không cần!"

Tương Nghi nhìn xem hắn, gật đầu nhẹ: "Ta không sẽ trốn tránh, ta muốn cùng với chàng."

Gia Mậu cười cười: "Giờ tý gặp."

Hai người Phương tẩu và Liên Kiều bắt đầu thay Tương Nghi thu dọn đồ đạc, Liên Kiều mở ra một tấm thảm lớn, bỏ vào xiêm y bốn mùa của Tương Nghi, lại bị Phương tẩu lại lấy ra: "Không cần nhiều như vậy, mang một món quần áo đổi giặt là được, cô nương mang theo bạc, vật gì không mua được? Muốn chạy trốn thì phải tinh giản, ít đeo đồ."

Liên Kiều suy nghĩ một chút cũng phải, vội vàng lấy xiêm y ra, ôm hộp trang điểm lên: "Ta nhặt vài món đồ trang sức đeo tay cho cô nương, trên đường vạn nhất không đủ dùng, đồ trang sức đeo tay cũng có thể cầm đi đổi bạc."

"Cô nương, ta và ngươi cùng đi?" Phương tẩu ôm một gói đồ nhỏ lên: "Liên Kiều có đội ngũ hộ thân, thiếu ta cũng không ít, nhìn không ra."

"Phương tẩu, ngươi bồi Liên Kiều đi." Tương Nghi cảm kích nhìn nàng một cái, thấy Phương tẩu lanh lợi thu thập, mặc một bộ quần áo xanh đen trên người, trên đầu chải một cái búi tóc, gọn gàng.

"Không, ta giống như cô nương, vạn nhất dọc theo đường đi có chuyện gì, ta còn có thể che chở ngươi."

"Cũng phải, đến lúc đó ta ra kinh thành, có không ít người bồi, ai lại dám đụng đến xe của Vĩnh Ninh công chúa ta? Ngược lại  là cô nương, không để cho người ta yên tâm!" Liên Kiều giữ chặt tay Tương Nghi, lưu luyến không rời: "Vẫn là Phương tẩu đi theo ngươi thôi."

"Cũng tốt." Tương Nghi nghĩ đến một màn ở bến tàu Hàng Châu kiếp trước, trong lòng suy nghĩ, có Phương tẩu, đoạn đường này ủa mình và Gia Mậu vững hơn chút ít, gật đầu nhẹ: "Vậy chúng ta cùng đi."

"Phương tẩu!" Đột nhiên trong viện có tiếng bước chân vội vã, tiếng gào vang dội giữa ban đêm yên tĩnh tựa như có tiếng vọng sâu kín: "Lão phu nhân tìm ngươi có chuyện!"

Ba người trong phòng cũng thay đổi sắc mặt, hai mặt nhìn nhau.

"Phương tẩu!" Tương Nghi có vài phần đau khổ, chẳng lẽ chuyện nàng và Gia Mậu trốn đi, Dương lão phu nhân đã biết? Trong viện này có người nghe lén?

"Cô nương, ta đi một lát rồi về." Phương tẩu dùng tay đè lên Tương Nghi bả vai: "Ngươi đừng có gấp."

Quả nhiên Phương tẩu chỉ đi một chút rồi trở lại, lúc trở lại, trong tay nâng một pho tượng kim phật nho nhỏ, mang trên mặt mang tươi cười: "Cô nương, hóa ra là vì đồ cưới của Liên Kiều. Lão phu nhân tự mình thỉnh một pho tượng kim phật cho Liên Kiều ở đại tướng quốc tự, muốn nàng mang theo đi Bắc Địch."

Liên Kiều bổ nhào vào trước mặt Phương tẩu, mở to hai mắt nhìn nhìn kim phật kia, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình: "Lão phu nhân thế nhưng giúp ta thỉnh kim phật?"

"Còn không phải sao?" Phương tẩu đưa kim phật cho Liên Kiều: "Ngươi mau đi cất kỹ, đây chính là một mảnh tâm ý của lão phu nhân."

Nàng nhìn thoáng qua Tương Nghi ngồi bên cạnh, trên mặt lộ ra tươi cười.
Bình Luận (0)
Comment