Một đường đi, bên tai tất cả là tiếng pháo hỉ "Răng rắc", Tương Nghi choáng váng, khăn voan đỏ bao đầu lại, phân không rõ đông nam tây bắc. Nàng chỉ nghe bên cạnh có người không ngừng nói chuyện, một mảnh líu ríu, trước mắt tất cả đều là một mảnh hồng hồng - - khăn voan kia là gấm vóc màu đỏ dày đặc, căn bản không thể xuyên qua khăn voan nhìn thấy động tĩnh bên ngoài.
Bảo Trụ cõng nàng đi về phía trước, đi theo bên cạnh là hai người săn sóc nàng dâu, Kim Châu và Kim Ngọc kết bạn đi cùng nàng, sau lưng có Bảo Thanh Bảo Lâm, có Lâm Mậu Dung, nàng nghe thấy tiếng nói các nàng.
"Đã qua cổng trong!" Giọng của người săn sóc nàng dâu vang lên bên tai, tỏ ra khoan khoái: "Lập tức sẽ đến cửa chính, Dương Tam thiếu gia, ngươi phải cố lên!"
Bảo Trụ ha ha cười một tiếng: " Thân thể Tương Nghi biểu muội nhẹ như vậy, ta cõng nàng đi mười dặm đường cũng không cần nghỉ xả hơi, mới đi một chút như vậy, muốn ta cố lên?"
Đôi tay Tương Nghi chụp lên cằm Bảo Trụ, trong lòng khổ sở, tiếng cười vui của Bảo Trụ một chút cũng không nhiễm được nàng, nàng chỉ hy vọng đoạn đường này có thể lại lâu một chút, vĩnh viễn cũng không đến cuối cùng.
Bước chân Bảo Trụ dừng lại, vậy thì có nghĩa nàng sẽ lên kiệu hoa, gả cho một người không quen biết, cho dù đó là một người xa lạ hảo tâm, nhưng nội tâm của nàng, vẫn là không muốn.
Tiếng diễn tấu sáo và trống vui vẻ từ từ truyền tới, trong lòng Tương Nghi căng thẳng, thoạt nhìn sắp tới cửa, tiếp pháo hỉ cũng càng lớn hơn, mùi khói thuốc tràn ngập, chui đến từ khăn voan đỏ, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông. Bảo Trụ nâng nàng: "Tương Nghi, muội cố chịu đựng, sắp lên kiệu hoa rồi."
"Dung đại thiếu gia!" Lâm Mậu Dung kinh hô một tiếng, nàng dụi dụi con mắt, đúng vậy, cưỡi ngựa cao to, chú rể quan mặc xiêm y màu đỏ kia, không phải là Dung Gia Mậu sao? Không phải là nói Tương Nghi gả cho một vị công tử họ Lưu hả, thế nào lại là Dung Gia Mậu đến đón dâu? Lâm Mậu Dung ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Bảo Thanh và Bảo Lâm vui vẻ được cười lên ha hả: "Lâm đại tiểu thư, ngươi cũng bị gạt sao?" Hai người đắc ý nhìn qua Bảo Trụ và Tương Nghi dần dần đi xa, trong ánh mắt tất cả đều là ranh mãnh vui vẻ: "Đây là bà nội chúng ta bảo làm vậy, đáng thương Nghi tỷ tỷ bị chẳng hay biết gì hơn nửa tháng, chúng ta thấy nàng ngày càng gầy gò, thật nhiều lần nhịn không được muốn nói ra chân tướng, chỉ là không muốn phá hư kế hoạch của bà nội, lúc này mới chịu đựng, đêm nay chúng ta cùng đi Trường Ninh Hầu phủ nháo động phòng, chắc hẳn khi đó Nghi tỷ tỷ kinh ngạc hơn ngươi nhiều!"
"Thì ra là như vậy!" Lúc này Lâm Mậu Dung mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười: "Ta liên tục lo lắng chuyện này, cuối cùng cũng giải quyết, ông trời khai ân!"
"Cái gì mà ông trời khai ân? Là công lao của bà nội ta, còn có hoàng thượng!" Bảo Thanh cười nhìn kiệu hoa, Tương Nghi đã được người săn sóc nàng dâu đỡ ngồi vào kiệu hoa, rèm kiệu để xuống, cổ nhạc vang lên, hỉ pháo trỗi lên, cảnh tượng vui mừng.
Kiệu hoa đi hết sức vững vàng, Tương Nghi đoan đoan chính chính ngồi bên trong, bên tai đều là tiếng diễn tấu sáo trống, trong lòng nàng một trận một trận khủng hoảng. Vừa nãy lúc Bảo Trụ cõng nàng xuống bậc thang, nàng ngầm nghe Lâm Mậu Dung kêu "Dung đại thiếu gia", Tương Nghi chỉ cảm giác toàn thân mình mềm thành một nắm bùn - - Gia Mậu đã tới sao? Hắn chạy đến nhìn mình gả cho người khác sao? Gia Mậu... nội tâm Tương Nghi giãy giụa, chỉ cần chàng sống tốt, ta ủy khuất bản thân cũng không có quan hệ gì, chàng nhất định phải sống tốt.
Nước mắt nàng tràn mi, lăn xuống từ trên gò má, làm nhòa cả son phấn vừa mới thoa lên, bay sượt ra khỏi khăn, bên trên ngổn ngang màu đỏ màu trắng. Tương Nghi kinh ngạc nhìn qua chiếc khăn kia, đột nhiên lên tiếng khóc lên, nàng vì vận mệnh nhiều gian khó của mình mà khóc thút thít, vì mình không thể gần Gia Mậu mà khóc thút thít, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nếu không phải bên ngoài có tiếng pháo hỉ, người đón dâu cũng có thể nghe được.
Hai người săn sóc nàng dâu nhìn nhau: "Khóc gả này cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, sao tân nương tử khóc lợi hại như vậy?"
"Chỉ sợ là không rời khỏi Dương phủ được? Đây chính là cái ổ phúc!" Một người săn sóc khác nàng dâu che miệng nở nụ cười: "Đến phu gia, nào có dễ dàng tự tại như vậy!"
Tiếng các nàng nói chuyện với nhau bay vào kiệu hoa, Tương Nghi thấy các nàng hiểu lầm mình, không khỏi lại bi thương thương, nức nở rầu rĩ khóc một đường, đến lúc ngừng kiệu cũng không có ngừng.
Gia Mậu xuống ngựa đi đến bên cạnh kiệu hoa, hai người săn sóc nàng dâu dìu Tương Nghi đi ra, hắn kích động nhìn nàng, hôm nay nàng vô cùng đẹp mắt, mặc đồ cưới đỏ thẫm đứng đó, xinh đẹp giống như một ngọn lửa.
"Còn xin chú rể cõng tân nương tử qua chậu lửa, ngày hồng hồng hỏa hỏa!" Người săn sóc nàng dâu gọi, cười hì hì nhìn Gia Mậu: "Chú rể, mau tới cõng tân nương tử!"
"Không!" Tương Nghi lui một bước về phía sau: "Ta không cần hắn cõng, tự mình vượt qua là được. Kim Châu Kim Ngọc, mau tới vịn ta!"
Nàng không cần Lưu công tử kia cõng, tự nàng có thể đi tới - - huống chi Lưu công tử cũng không phải không biết, mình căn bản không muốn cùng hắn hồng hồng hỏa hỏa qua ngày, sao sẽ cùng hắn vượt chậu than?
Kim Châu Kim Ngọc đi lên trước, mỗi người đỡ một tay Tương Nghi, Tương Nghi từ khăn voan đỏ nhìn ra một món áo choàng màu đỏ gấm vóc lay động trước mặt mình, không đợi nàng phục hồi tinh thần là chuyện gì xảy ra, mình đã rơi xuống trên một bờ vai đơn giản gầy yếu.
"Không, không!" Tương Nghi có vài phần hoảng sợ, vì sao Kim Châu Kim Ngọc thế nhưng không nghe lời của nàng, đem nàng hợp lực nâng lên thả tới Lưu công tử trên lưng? Nàng tuyệt không muốn cùng Lưu công tử kia có cái gì tiếp xúc! Nàng không ngừng giãy giụa, muốn đi xuống khỏi lưng người kia, nhưng vượt chậu than chỉ một chút là xong, không đợi nàng giãy giụa hai cái, chân nàng đã rơi xuống.
Hai người săn sóc nàng dâu vội vàng tiến lên đây dỗ Tương Nghi, thuận tay nhét một cây lụa đỏ tới trong tay nàng: "Tân nương tử, hôm nay là ngày tốt lành ngươi thành thân, cũng không thể phát tiểu tính tình nha, mau mau đi bái đường xong, đỡ cho lầm giờ lành."
Hai người vừa nói, vừa nhìn nhau, tiểu thư cao môn đại hộ, chính là yếu ớt như vậy, được phu quân tương lai của mình cõng một tý lại có cái gì quan trọng chứ, còn giãy giụa đến giãy giụa đi như vậy, như con cá rời nước, không ngừng vẫy cái đuôi nhỏ.
Gia Mậu dắt một mặt khác của lụa đỏ hoa cầu, cười tủm tỉm nhìn qua Tương Nghi bị người săn sóc nàng dâu dìu về đường đi, trong nội tâm vô cùng đắc ý, không nghĩ tới Tương Nghi thế nhưng có khí lực lớn như vậy, vừa nãy nàng mãnh lực đạp mấy cước trên đùi của mình, thoạt nhìn là dùng đủ sức lực, bắp đùi mình đến bây giờ còn mơ hồ làm đau.
Nhưng mà cảm giác này hắn thích, đau nhức, cũng vui vẻ.
Tương Nghi được người săn sóc nàng dâu mang lấy bái đường, sau đó lại bị bao vây đi động phòng, vừa đóng cửa, trong nháy mắt đã an tĩnh lại.
Nàng một tay lấy kéo khăn voan đỏ xuống, nhìn Kim Châu Kim Ngọc đứng hầu ở một bên rống lớn một tiếng: "Hai người các ngươi vì sao giúp đỡ họ Lưu kia?"
Kim Châu Kim Ngọc cười tủm tỉm bưng chậu nước đến: "Cô nương ngươi đừng nóng giận, rửa mặt trước, trang dung cũng hết sạch rồi."
Tương Nghi lại tức giận, hai người thế nhưng lẩn tránh vấn đề của nàng, chẳng lẽ là bị Lưu công tử kia dùng bạc mua chuộc? Nàng nhíu mày ngồi ở chỗ kia, lo lắng trùng trùng, thoạt nhìn Lưu công tử kẻ không giữ lời hứa, có lẽ hắn nghĩ lừa gạt mình gả cho hắn mới cái gì cũng đồng ý, đêm nay...
Nàng sít sao nắm xiêm y của mình, nếu như kia họ Lưu dám làm loạn, mình nhất định sẽ rút cây trâm ra đâm chết hắn!
Hai người săn sóc nàng dâu nghe lời nói Tương Nghi, có chút không giải thích được, làm sao tân nương tử nói hồ đồ? Họ Lưu gì? Đây là Trường Ninh Hầu phủ, nàng rõ ràng là gả cho công tử họ Dung, sao ngay cả dòng họ phu quân mình cũng nghĩ sai rồi? Chẳng lẽ... Hai người lo lắng trùng trùng, chẳng lẽ là có hai vị tiểu thư đồng thời lấy chồng, vị này lên nhầm kiệu hoa?
Hai người tướng nhìn nhau, từ từ dịch về phía cửa, dù sao cũng phải đi tìm chú rể hỏi rõ ràng, nếu cưới lầm người, vậy làm sao giao phó?
Kim Châu Kim Ngọc thay Tương Nghi rửa sạch sẽ khuôn mặt, cười khuyên Tương Nghi: "Cô nương, ngươi đồng ý gả cho người ta, dầu gì cũng phải chu toàn thể diện người ta, ngay cả qua chậu cũng không giả vờ giả vịt, quét mặt mũi Lưu công tử kia, ngươi làm sao có thể bảo người ta đồng ý yêu cầu của ngươi?"
Tương Nghi sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một phen, cũng là đạo lý này, không khỏi có chút thẹn thùng: "Là ta không suy tính chu đáo, vốn cũng không trách được hắn."
"Còn không phải như vậy?" Kim Châu Kim Ngọc hai người không ngừng gật đầu: "Chúng ta cũng nghe nói vị Lưu công tử này là người cực nhân nghĩa, cô nương yên tâm, hắn sẽ không làm loạn."
Sao Tương Nghi có thể yên tâm? Chỉ có thể ân cần dặn dò: "Vậy hai người các ngươi nhất định phải thủ bên cạnh ta."
Kim Châu Kim Ngọc hì hì cười một tiếng: "Cô nương, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, bọn nô tỳ nhất định sẽ ở trong gian phòng này, nửa bước cũng không rời khỏi. Cô nương, ngài an tâm nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối còn sẽ có người tới nháo động phòng, đêm nay chỉ sợ sẽ nghỉ trễ đó."
Nháo động phòng? Tương Nghi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng một chút cũng không muốn náo nhiệt như vậy, chỉ muốn thật tốt nói rõ ràng với Lưu công tử kia, xem hắn ngủ phòng nào, mình lại ngủ phòng nào - - chỉ hy vọng hắn giữ lời hứa là tốt rồi.
Hai cái người săn sóc nàng dâu lăn qua lăn lại được một lúc mới về, trong tay nâng một cái khay, trên cái đĩa là thức ăn nóng hôi hổi: "Tân nương tử, mau chút ít đến ăn đi, trước bồi dưỡng tinh thần đủ, sau mới có thể chịu đựng được. Đây là chú rể tự tay lựa chọn thức ăn thay ngươi, hắn nói nhất định ngươi sẽ thích ăn, lang quân săn sóc như vậy, tân nương tử cũng nên thỏa mãn!"
Chú rể tự tay chọn lựa thức ăn thay mình? Đều là thứ mình thích ăn? Tương Nghi sững sờ, chẳng lẽ Lưu công tử này còn đặc biệt đi nghe ngóng mình yêu thích gì? Hắn cũng quá dụng tâm rồi?
Chỉ là, mình dù thế nào cũng sẽ không bị hắn lay động, trong lòng của nàng, chỉ có Gia Mậu, thành thân chẳng qua là diễn một tuồng kịch, để Gia Mậu không khó xử, có thể tuân chỉ cưới vị Tiết đại tiểu thư kia.
"Cô nương, mau đến ăn một chút gì xong, đêm nay còn phải hành hạ rất lâu, bụng sẽ đói đó." Kim Ngọc cười hì hì khuyên nàng.
Tương Nghi yên lặng đứng lên đi đến bên cạnh bàn, thấy trên khay có bốn món ăn, một chén cơm, nhiệt khí bốc lên từ trong bát ăn. Giang Ngọc Trụ Phỉ Thúy Ngọc Đái Thang, móng giò kho tàu, chim ngói quái anh đào, tố xào tam tơ* - - quả nhiên đều là món nàng thích ăn.
*túm lại đầu tiên là món canh, sau đó là kho, rồi chiên, và xào, đừng hỏi mình là món gì, ko có raw trợ giúp chỉ dựa vào cv mình ko tìm được, mình chân thành nói I’m sorry.