Mặc dù giờ đã là trung tuần tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp, ánh mặt trời đầy đất sáng lạn, nhưng lúc Tương Nghi đi vào đại sảnh, vẫn như cũ cảm thấy hơi rét lạnh, không khỏi khẽ lạnh rùng mình. Dung lão phu nhân ngồi trên ghế lớn, phía sau có gối dựa lớn, có nha hoàn thay bà đấm vai xoa chân. Mặt của bà biến mất trong một mảnh màu bên, nhìn không ra vẻ mặt gì, nhưng Tương Nghi cảm thấy, bà hẳn là vô cùng hưởng thụ.
"Cháu dâu bái kiến bà nội, không biết bà nội tìm Tương Nghi đến, có chuyện gì?" Tương Nghi cung kính thi lễ một cái, Dung lão phu nhân ngồi thẳng người, mở mắt ra nhìn nhìn nàng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười: "Tương Nghi mau ngồi, bà nội cũng không có những chuyện khác, muốn tìm ngươi nói việc nhà."
Tương Nghi kề bên ghế ngồi ngồi xuống, trong nội tâm phỏng đoán, không biết Dung lão phu nhân đến tột cùng có cái gì việc nhà muốn nói. Liền nghe Dung lão phu nhân hòa hòa khí khí hỏi: "Tương Nghi, nghe bà tử bên cửa nói, những ngày này mỗi ngày ngươi đều đi ra ngoài một chuyến, ra cửa làm chi? Chính là muốn mua vật sao? Muốn mua thì phái nha hoàn bà tử ra ngoài là được, ngươi lúc nào cũng ra ngoài, có chút không tốt."
Đây là để mắt tới nàng sao? Tương Nghi chợt nhớ tới Dung đại phu nhân cùng Dung Nhị phu nhân nói, trong nội tâm hơi bất an, thoạt nhìn Dung lão phu nhân là chuẩn bị hạ thủ với nàng.
"Bà nội, thực không dám đấu diếm, trước khi lấy chồng Tương Nghi mở một cửa hàng nhỏ trong kinh thành, lúc cần phải thường ra ngoài một chút, nha hoàn bà tử là thay ta không được." Thật ra Trà Trang Thúy Diệp chỉ gấp rút trong ngày xuân, trà Minh Tiền trà vũ tiền đều là một ngày một giá, chưởng quỹ tự nhiên không dám tự tiện định giá, chờ ngày xuân vừa qua, trà trang sẽ dần dần ổn định lại, cũng không cần nàng quan tâm đi thủ như vậy. Tương Nghi nhìn một cái Dung lão phu nhân, trên mặt lộ ra khẽ cười: "Chỉ là gấp rút qua trong khoảng thời gian này là xong, về sau Tương Nghi cũng không cần đi ra ngoài như thế."
"Ai, là vợ của người ta này, sao có thể ra ngoài xuất đầu lộ diện?" Dung lão phu nhân lắc đầu: "Tương Nghi, con phải hiểu chuyện, bà nội nói cho con, khuyên nhủ con, ngàn vạn đừng có tùy ý hành sự như vậy, về sau ngây ngốc trong phủ, đừng đến trong cửa hàng nữa, những chuyện này, giao cho một người đáng tin cậy đi làm là được."
"Bà nội..." Tương Nghi không nghĩ tới Dung lão phu nhân thế nhưng mở miệng lập tức không để cho nàng ra ngoài phủ, cảm thấy có chút buồn bực: "Trong tiệm của ta có nhiều chuyện, có một số việc nhất định cần ta trình diện mới có thể định đoạt, không thể nào không ra."
"Ha ha, Tương Nghi, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Mặt mũi Dung lão phu nhân tràn đầy tươi cười: "Ta đã thay ngươi nghĩ xong, cho Tam thúc ngươi thay ngươi xử lý cửa hàng kia, thân nhân nhà mình, nhất định phải toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi, tuyệt đối đáng tin hơn người ngoài!"
Tương Nghi im lặng không nói, vị tam gia Dung phủ này, kiếp trước nàng đã nghe nói đại danh của hắn, so với cha của mình, tám lạng nửa cân. Tham tiền lại háo sắc, không có nghề nghiệp, tiêu bạc lung tung. Tổ huấn Dung gia nam tử tuổi tròn bốn mươi không con mới được nạp thiếp, hắn thành thân hai năm, lúc đầu bụng tam thẩm nương không có động tĩnh, hắn thông đồng thành gian với biểu muội, vội vội vàng vàng mang biểu muội tới làm thiếp, nhiều mặt bức bách vị tam thẩm nương lúc đầu và Thu Hoa muội muội, cuối cùng tam thẩm nương bị buộc hòa ly, thiếp phù chính thành Dung tam phu nhân.
Tương Nghi mơ hồ nhớ rõ, kiếp trước Dung tam gia là bị lưu vong tây bắc, trong đó đến tột cùng là nguyên nhân gì, nàng cũng không rõ lắm, kiếp này giống như hơi không giống kiếp trước, hiện tại Dung tam gia còn là sống rất tốt, tiếp tục đánh bài tiêu dao, bó bó lớn bạc ra bên ngoài. Nghe nha hoàn Xảo Tâm của Gia Mậu nói, Tam gia này đã từng xử lý cửa hàng, nhưng vô luận cho hắn dạng cửa hàng gì, đến trong tay hắn chính là hai chữ lỗ vốn, tuyệt không thể kiếm tiền.
"Có một năm, lão phu nhân buộc Đại lão gia nhà chúng ta đưa năm cửa hàng phấn son bột nước trong phủ cho hắn xử lý, mấy cái cửa hàng vốn là có thể kiếm nhiều tiền, nhưng Tam lão gia vừa đi, trông thấy đại cô nương tiểu tức phụ xinh đẹp, sờ sờ xoa bóp, vật kia không cần tiền đưa ra, về sau thích một kỹ nữ, dùng bạc trong cửa hàng nuôi nàng, cuối cùng thế nhưng còn đưa một cửa hàng cho nàng, chỉ là..." Xảo Tâm che miệng cười nham nhở: "Sau tam gia bị bệnh gì, người ta không thích hắn, bán cửa hàng lấy bạc, chạy theo một ân khách!"
Một người như vậy, mình có thể yên tâm giao Trà Trang Thúy Diệp cho hắn? Vậy đơn giản là dùng bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại! Tương Nghi hết sức bất đắc dĩ nhìn Dung lão phu nhân một cái: "Bà nội, chuyện này, Tương Nghi không muốn mượn tay người khác."
Dung lão phu nhân lấy làm kinh hãi, vốn cho là mình đề ra yêu cầu này, Tương Nghi sẽ ngoan ngoãn đáp ứng, không nghĩ tới đột nhiên bùn nhão trong mắt bà kia biến thành cứng rắn, dám không nghe từ sắp xếp của bà, không khỏi có chút giận dỗi: "Tương Nghi, ta cũng nghĩ vì ngươi, cháu dâu trưởng Trường Ninh Hầu phủ, sap có thể ra ngoài xuất đầu lộ diện, sẽ khiến người chê cười!"
"Ta biết rõ bà nội có ý tốt, về sau ta tận lực ít đi ra ngoài, nếu là nói muốn phái người có thể tin được giúp ta quản, trong lòng ta đã có người, cũng không nhọc Tam thúc cửa hàng nhỏ của ta mà hao tâm tổn trí phí sức." Tương Nghi mỉm cười nhìn DUng lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Bà nội nhắc nhở là đúng, Tương Nghi nhất định ghi nhớ để ý."
"Ngươi có thí sinh? Là ai?" Dung lão phu nhân cắn chặt không chịu buông buông: "Ai có thể yên tâm hơn người trong nhà?" Bà ha ha cười một tiếng: "Không phải là nói ngươi không cha không mẹ, những huynh đệ trong nhà mình cũng không có, chẳng lẽ ngươi còn muốn đi Nghiễm Lăng mời đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi đến xử lý? Ngươi không sợ hắn âm thầm tham bạc của ngươi?"
"Bà nội suy nghĩ thực chu đáo, ta nếu đã ra tộc, tự nhiên cũng sẽ không sẽ cùng lui tới với thân thích Nghiễm Lăng, bọn họ đối với ta, chỉ là người xa lạ, cho dù đã từng quen thuộc, cũng không phải là thân nhân." Tay Tương Nghi âm thầm nắm chặt trong tay áo, Dung lão phu nhân đúng là phiền toái, từng bước ép sát như vậy lại là vì sao, bà ta cũng đã sống đến tuổi này, con cháu đầy cả sảnh đường, cũng chỉ cần hưởng thiên luân chi nhạc kia là được, vì sao còn tham bạc chứ.
Một người thiên vị, thế nhưng có thể nghiêng đến loại trình độ này, thật là làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Dung lão phu nhân sinh ba con trai, cũng chỉ có Dung tam gia không ra hồn, Dung đại gia, là cha chồng mình, xử lý Kim Ngọc Phường gia tộc Dung thị, nhiều năm như vậy xuống, còn chưa xảy ra vấn đề gì, Kim Ngọc Phường hàng năm kiếm được đầy bồn đầy bát, Dung gia đến cuối năm chia lợi nhuận, các tộc nhân nói ít cũng có thể có ba bốn trăm lượng bạc.
Dung nhị gia thuở nhỏ thích đọc thi thư, công khóa rất tốt, nhưng mấy năm trước bị tổ huấn Dung gia trói buộc, không thể đi dự thi, về sau Dung hoàng hậu vì để thế lực nhà mẹ đẻ khuếch trương, tự viết thư Dung lão thái gia, dặn dò để con cháu trong gia tộc Dung thị phải tham gia khoa khảo. Dung nhị gia đậu Tiến sĩ trước Gia Mậu ba năm, thả nhậm chức vài năm bên ngoài, năm nay điều trở lại kinh thành, nhậm chức ở Hình bộ, coi như là có thành tựu.
Duy chỉ có có Dung tam gia này, từ nhỏ đã bị Dung lão phu nhân cưng chiều, kết quả thành như vậy một cái bộ dáng, tục ngữ đều nói "Lão nhân tử đại tôn tử, lão phu nhân sinh mạng", Dung lão phu nhân sủng ái đến quá phận, dưỡng ra như vậy một kẻ con nhà giàu. Dung tam gia hoàn khố cũng thì thôi, cùng lắm thì Dung lão phu nhân cầm lấy bó bạc lớn cho hắn, nhưng phiền toái nhất là, Dung lão phu nhân rất keo kiệt, hàng vạn hàng trăm nghĩ để cho người khác ra bạc trợ cấp con mình.
"Tương Nghi, nếu nhà mẹ đẻ ngươi không người, lại dự định cho ai quản lý cửa hàng? Nói cho bà nội nghe một chút, bà nội giúp ngươi tham khảo tham khảo." Dung lão phu nhân thấy Tương Nghi không buông miệng, dứt khoát đánh ra lá bài quan tâm nàng, đôi ra vẻ mặt tươi cười cứng ngắc: "Tuổi ngươi còn nhỏ, người biết chưa chắc sẽ tốt, ta trải qua mưa gió vài thập niên, có ta giúp ngươi nhìn, tự nhiên không sai được."
Trong lòng Dung lão phu nhân tính toán gì, dù Tương Nghi nói ra tên ai, bà cũng phải cực lực ngăn cản, chọn lỗi, dù sao, chỉ có thể là là con trai bà cầm Trà Trang Thúy Diệp trong tay!
Thấy Dung lão phu nhân vội vàng như vậy, Tương Nghi vừa bực mình vừa buồn cười: "Bà nội, ta dự định cho Phương tẩu và phu quân nàng LƯ Thế Phi thay ta chuẩn bị, Phương tẩu đi theo ta nhiều năm, quen thuộc nghề lá trà, LƯ Thế Phi mặc dù không hiểu buôn bán, nhưng khí thế mạnh mẽ, có thể giúp Phương tẩu làm không ít chuyện."
"Phương tẩu?" Dung lão phu nhân trợn to hai mắt: "Ngươi thế nhưng thà rằng dùng một kẻ nô tì cũng không cần thân nhân của mình? Tương Nghi, ngươi cần phải cẩn thận, những thứ nô tỳ kia đều có tư tâm, đều là xảo trá! Chuyện nô đại khi chủ, ta nghe nói không ít! Ngươi vẫn là nghe lời bà nội, mau để cho Tam thúc giúp ngươi đi xử lý cửa hàng."
Tương Nghi cũng không có cách nào nói với Dung lão phu nhân, nàng đứng lên, thi lễ một cái với Dung lão phu nhân: "Đa tạ bà nội quan tâm, chỉ là ta cảm thấy cửa hàng nhỏ của ta, cũng không cần Tam thúc quan tâm, còn mong bà nội thứ lỗi. chuyện của Tương Nghi tương đối nhiều, hôm nay không bồi bà nội tán gẫu, ngày khác lại đến."
Dung lão phu nhân mở to mắt nhìn bóng dáng chậm rãi kia, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, cháu dâu trưởng mấy ngày trước nhìn qua còn dịu dàng vô cùng, hôm nay sap mạnh mẽ như vậy? Bà đưa tay vuốt vuốt ngực, chỉ cảm thấy bực mình: "Mau, mau mau, giúp ta đổi một chiếc trà, ta muốn uống..." Bà cắn răng: "Ta uống đại hồng bào!"
Đại hồng bào quý báu, Dung lão phu nhân là người keo kiệt, mỗi lần thấy Dung đại phu nhân đại hồng bào thì đau lòng, chỉ là không người ta dùng tiền riêng uống trà, bà không còn gì để nói, chỉ có thể bảo nha hoàn đến chỗ Dung đại phu nhân cọ một hai chỉ, hàng năm uống một ít.
Nha hoàn sau lưng yên lặng xoay người sang chỗ khác, trong lòng lão phu nhân mất hứng thì thích uống đại hồng bào, thoạt nhìn giờ phút này tâm trạng bà thật không tốt, mình cũng không thể chọc giận bà, nếu không lãnh hèo lên người, thua thiệt là mình. Quản sự bà tử bên cạnh vội vàng đi đến trước mặt Dung lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài ngàn vạn đừng tức giận mình, Đại thiếu phu nhân cũng là trong lúc nhất thời không hiểu rõ ràng, vì vậy chống đối ngài."
Dung lão phu nhân oán hận nói: "Không cần phải nói, nhất định là vợ lão đại ở trước mặt nàng nói gì đó, cháu dâu này mới có thể đột nhiên như biến thành người khác, nếu không phải là, tính tình nàng tốt như vậy ngàn y trăm thuận, làm sao sẽ chống đối ta?"
Bà tử mặt mày hớn hở tiến đến trước mặt Dung lão phu nhân, kề tai bà nhỏ giọng nói: "Lão phu nhân, không cần phải gấp, chuyện này cũng có chỗ cứu vãn mà."
Dung lão phu nhân chợt nhíu mày: "Nói ra xem?"
"Ta cảm thấy Đại thiếu phu nhân không chịu buông ra, tuyệt đối là nghe đại phu nhân tán gẫu, nếu Tam gia hối hận những sai lầm trước kia..." Bà tử kia thấy vẻ mặt Dung lão phu nhân mất hứng, vội vàng đổi giọng: "Nếu tam gia có thể dụng tâm xử lý, xử lý tốt Trà Trang Thúy Diệp, Đại thiếu phu nhân dĩ nhiên là sẽ yên tâm giao trà trang này cho hắn đi xử lý."
"Ngô... Ngươi nói cũng đúng." Dung lão phu nhân gật đầu nhẹ: "Không sai, không sai, trước hết để cho nàng để đề phòng xuống, chờ trà trang đến tay rồi nói sau."