Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 29

Edit: rinnina

Đèn lưu ly nho nhỏ tú xách ở trong tay, một chút xíu ánh đèn màu vàng ấm chiếu lên tay Tương Nghi, càng ôn nhu như một khối mỹ ngọc. Lạc lão phu nhân nhìn chằm chằm ngọn đèn kia, nhìn một lúc lâu, không thể không thừa nhận, đèn này lồng chế tác vô cùng tinh xảo dung, làm bằng tài thượng thừa, đúng là hàng thủ công khó gặp.

"Nghi Nha Đầu, ngươi có lời gì muốn nói?" Lạc lão phu nhân liếc Tương Nghi đang xách đèn lồng một cái, bỗng nhiên phát hiện, đứa cháu gái luôn một mực rúc trong viện này, sao lại như biến thành người khác, mới đi Tộc Học mấy ngày, vẻ mặt khí độ khi nói chuyện, đã hoàn toàn với thường ngày.

Quả nhiên là một đứa dễ dạy dỗ, trong lòng Lạc lão phu nhân âm thầm gật đầu, ngồi ở chỗ đó, trên mặt bất động thanh sắc.

"Tổ mẫu, con vốn là đang chuẩn bị tới đưa cho ngài quà tặng trong ngày lễ, không nghĩ Lục Nhược đã tới truyền lời rồi." Tương Nghi đặt đèn lưu ly kia lên bàn cái bàn bên cạnh Lạc lão phu nhân, mở bức tranh chữ kia: "Tương Nghi đã nhiều ngày học chữ trong Tộc Học Dương thị, được Hoàng Nương Tử đích thân chỉ điểm, bắt đầu tập viết theo mẫu chữ, trong lòng nhớ đến tổ mẫu dạy bảo, đặc biệt viết một bức tranh chữ to tặng cho tổ mẫu, chỉ mong tổ mẫu không nên chê."

"Có thể viết chữ to rồi hả?" Lạc lão phu nhân khẽ mỉm cười: "Lục Nhược, Tiểu Lục, mang bức tranh chữ kia tới cho ta xem một chút."

Hai tên nha hoàn tiến lên, bức tranh chữ mở ra, trên viết bốn chữ lớn: Phúc lộc an khang, bút phong cũng không già đạo, đối với một người mới học mà nói, đã là cực kỳ làm khó được. Lạc lão phu nhân lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới cháu gái lớn này ngộ tính tốt như vậy, mới đọc sách đã viết tốt đến thế, còn tốt hơn nhũng người đã tập vài năm một chút.

Tương Nghi hơi cúi đầu, hai cái tay để trong ống tay áo, che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay.

Viết bức tranh chữ này tốn không ít thời gian của nàng, nàng muốn che giấu căn cơ lâu năm của mình, viết ra loại cảm giác của người mới học, thật là không dễ dàng. Nàng có chút bận tâm, rất sợ Lạc lão phu nhân nhìn ra cái gì, may mắn, đã nghe thấy Lạc lão phu nhân vẻ mặt ôn hòa nói: "Tương Nghi, ngươi tâm là rất tốt, huống chi còn viết tốt như vậy."

Được những lời này, Tương Nghi đặt trái tim về chỗ cũ, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Tổ mẫu khen trật rồi."

"Nàng dâu Lão Tam, con tới nhìn một chút, chữ này Nghi Nha Đầu viết được không?" Lạc lão phu nhân cười híp mắt gật đầu với Lạc Tam phu nhân một cái: " Tới chỉ điểm cho nàng một chút."

Trước khi xuất giá Lạc Tam phu nhân có danh tài nữ, chẳng qua gia thế bần cùng, cha chỉ là một phu tử trong thư viện, ban đầu Lạc lão phu nhân rất xem thường nàng. Chẳng qua Lạc Tam gia cố ý muốn kết hôn nàng, không còn cách nào, lúc này mới cưới nàng vào cửa. Lạc Tam gia là con trai nhỏ Lạc lão phu nhân đau lòng nhất, sau Lạc Tam phu nhân vào cửa, cảm tình với Lạc Tam gia rất sâu nặng, nhìn phân lượng con trai, Lạc lão phu nhân cũng không làm khó Lạc Tam phu nhân, có lúc còn tốt với nàng hơn Lạc Nhị phu nhân mấy phần.

Nghe nói muốn nàng lên chỉ điểm, đầu tiên Lạc Tam phu nhân khiêm nhượng rồi mấy câu, vẫn đi tới: " Để con tới nhìn một chút."

Trong lòng nàng vốn có chút khinh thường, luôn cảm thấy Tương Nghi không phải là một người thông minh, sao với con nàng Lạc Tương Phồn, như bùn đất với mây trời, nàng đi tới trước mặt, cúi đầu nhìn mấy chữ, không khỏi kinh hãi, hồ nghi nhìn về Tương Nghi: "Đây thật là ngươi viết?"

Tương Nghi gật đầu một cái: "Chẳng lẽ Thẩm nương không tin?"

Lạc Tam phu nhân cười lúng túng: "Không phải là không tin tưởng, chẳng qua là cảm thấy viết quá tốt."

Lời này đáp rất khéo léo, vừa không phủ nhận chữ của Tương Nghi, vẫn đưa ra nghi vấn của mình như trước. Tương Nghi biết suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói: "Tương Nghi vẫn nghe nói Tam thẩm là tài nữ nổi danh Nghiễm Lăng, sau này gặp chỗ nào không hiểu, còn phải tới quấy rầy Tam thẩm, nhờ Tam thẩm chỉ điểm mới được."

"Dĩ nhiên có thể." Lạc Tam phu nhân gật đầu một cái, cha nàng là phu tử, từ nhỏ nàng được phụ thân dạy dỗ, thích lên mặt dạy đời, ngày xưa Lạc Tam gia chính là quen biết với nàng như vậy. Giờ nghe Tương Nghi khen nàng, trong đầu cao hứng, vội vàng nhận lời : "Tương Nghi có cái gì không biết, cứ đến viện ta hỏi, thường ngày ta không có chuyện gì làm, rất là rảnh rỗi."

Nói những lời này, có chút u oán nhìn Lạc lão phu nhân, biểu thị bất mãn trong lòng của mình, bây giờ đại tẩu và bà bà xử lý việc bếp núc, nàng và Nhị tẩu cái gì cũng không sờ được, cuộc sống này thật không tốt.

Sao Lạc lão phu nhân lại không biết ý của nàng, cũng không lên tiếng, chẳng qua là cười tán dương Tương Nghi một câu: "Nghi Nha Đầu là một cô bé có linh tính, chữ viết tốt như vậy."

Lạc Đại phu nhân có chút không vừa ý, đi tới trước, tức giận chỉ vào đèn lưu ly nói: "Mẹ, chuyện của chúng ta còn chưa nói đến đâu, tại sao người lại bị nàng cầm một bức tranh chữ dỗ rồi ? Ai biết nàng là mua được từ nơi nào hay là mời người viết giúp ? Các ngươi đừng bị nàng nắm mũi dẫn đi!" Nàng dừng một chút, đưa tay muốn cầm ngọn đèn lên: "Đèn lồng này ta xem ít nhất cũng phải hơn hai mươi lượng bạc, nàng từ nơi nào có nhiều tiền như vậy mua cái này?"

Tương Nghi trước khi Lạc Đại phu nhân đưa tay tới thì đã cầm đèn lồng nhích qua bên Lạc lão phu nhân một bước: "Tổ mẫu, đèn lồng này có thể không phải ta mua, bạc mỗi tháng cảu ta đều bị mẹ nắm rồi, sao có tiền đi mua đồ?"

Nàng đang chờ Lạc Đại phu nhân nói ra những lời này, trong tay nàng không có bạc, muốn làm chuyện gì cũng không được, lúc trước Lạc lão phu nhân một con mắt nhắm một con mắt với việc Lạc Đại phu nhân làm, chẳng quan tâm nàng, cho nên nàng mới bị khi dễ như vậy. Nhưng bây giờ khác rồi, ấn tượng cảu Lạc lão phu nhân với nàng đã thay đổi, nàng phải thừa dịp này cầm bạc về, sau này muốn làm chuyện gì, trong tay cũng có tiền dư.

Lạc lão phu nhân kéo tay Tương Nghi, kéo nàng tới trước mặt, một mùi hương đặc biệt của người lớn tuổi truyền tới, đục ngầu hơn nữa mang theo chút thúi. Tương Nghi ngẩn người, cho tới bây giờ nàng chưa từng gần Lạc lão phu nhân như vậy, đứng bên người bà, nàng không chỉ có không cảm thấy thân cận, ngược lại tất cả đều là không thoải mái.

"Nghi Nha Đầu, vậy ngươi nói với tổ mẫu một chút, đèn lồng này là từ đâu tới?" Lạc lão phu nhân nhìn chăm chú Tương Nghi, không để cho nàng lui về phía chút nào: "Cũng không phải mẹ của ngươi hoài nghi vô lý, dù sao cũng nên có một lời giải thích."

"Đèn này lồng là Dung Đại thiếu gia tặng cho ta làm lễ vật tết Nguyên Tiêu, Bảo Trụ ca ca cũng đưa ta một cai1 nghiên mực, hôm kia mèo của Ngọc muội vào viện của ta, đập mất nghiên mực." Tương Nghi tỉnh rụi tố cáo với Lạc lão phu nhân: "Y phục mới làm cũng dính không ít mực, Thúy Chi giặt rất lâu cũng giặt không ra."

"Dung Đại thiếu gia đưa cho ngươi?" Lạc Đại phu nhân xuy xuy nở nụ cười: "Ngươi chớ có nói láo, ngươi là ai, hắn sẽ đưa ngươi quà tết Nguyên Tiêu ?"

"Ngay cả áo choàng Sỉ La Ni hắn cũng đưa cho ta, đưa một ngọn cái đèn lồng vì sao lại không thể?" Tương Nghi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn Lạc Đại phu nhân, trong lòng mơ hồ đau.

Gia Mậu đi, sang năm lại tới Nghiễm Lăng, không biết còn có thể thể thấy hắn hay không.

"Ngươi không biết xấu hổ mới nói lời như vậy!" Lạc Đại phu nhân thở hổn hển, giơ tay lên muốn đánh Tương Nghi, lại thấy gương mặt Lạc lão phu nhân trầm xuống, không tự chủ được để tay xuống: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi còn nhỏ tuổi, đã câu được những thiếu gia khác tặng đồ cho ngươi, thật đúng là mẹ nào con nấy!"

"Mẹ của ta, xuất thân nhà Hoa Dương Tiễn." Tương Nghi Tâm giận dữ, dù Lạc Đại phu nhân nói nàng thế nào, nàng cũng sẽ không tức giận như vậy, duy chỉ có thương tổn mẫu thân nàng, thì nàng tuyệt không nhịn được: "Mong trước khi đại phu nhân mở miệng chê mẫu thân của ta, hãy suy nghĩ xuất thân của mình, suy nghĩ mình là vào Lạc Phủ thế nào."

Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân nhìn nhau một cái, khóe mắt mang theo thần sắc buồn cười, chuyện năm đó Lạc Đại phu nhân và Lạc Đại lão gia câu câu đáp đáp, người nào của Lạc Phủ không biết? Các nàng vừa mới gả vào không lâu, đều biết đại phu nhân mang một đôi long phượng thai chưa đủ bảy tháng đã sinh, không đủ tháng lại còn còn sống, hơn nữa hai đứa đều béo béo tròn tròn, trong đó đến tột cùng là bí ẩn gì, cũng chỉ có Lạc Đại phu nhân mới biết.

Bà tử quyệt miệng: " Khi bái đường đã nhìn ra, hông kia sao lại là hoàng hoa khuê nữ chưa lấy chồng? Rõ ràng đã có chút vai u thịt bắp."

Bây giờ nghe thấy Lạc Đại phu nhân bị Tương Nghi nắm chuyện này hỏi ngược một câu, trong lòng hai người chỉ cảm thấy rất hả giận, thường ngày Lạc Đại phu nhân luôn vênh váo nghênh ngang, thật giống như Lạc Phủ đều do đồ cưới của nàng nuôi dưỡng bây giờ bị kế nữ quét mặt, Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng.

Lạc Đại phu nhân bị lời này của Tương Nghi làm không nói ra lời, da mặt biết thành màu tím đậm, như có thể nhỏ ra máu, nàng chợt nhào tới Tương Nghi: "Đánh chết con đ* nhỏ ngươi, lại dám ... mắng ta như vậy!"

Tương Nghi vừa nghiêng đầu, mặt chôn vào trong ngực Lạc lão phu nhân, thế nào cũng không thể thua thiệt, nếu để cho nàng đánh thì không tốt chút nào. Lại nói bên người Lạc lão phu nhân có mấy ma ma nha hoàn, mọi người tự nhiên sẽ tới ngăn cản.

"Vợ Lão đại tức phụ, sao ngươi lại nói lời như vậy!" Lạc lão phu nhân nghe thấy Lạc Đại phu nhân kêu lên "Con đ* nhỏ" từ này, trong lòng không vui, Lạc Đại phu nhân xuất thân nhà thương nhân, khi vừa mới vào phủ lời nói không chút cố kỵ, một đống từ ngữ ô uế, bị bà dạy dỗ mấy lần, hơi đổi khá hơn một chút, bây giờ lại có thể trước mặt nhiều người như vậy, lại văng ra lời này —— Lạc gia Đại tiểu thư là con đ* nhỏ, vậy Lạc Phủ là cái gì? Thanh lâu hay sao?

Sắc mặt Lạc lão phu nhân tái xanh, duỗi tay cầm nắp ly trà, tức giận tới mức run lên, thật muốn ném nắp ly trà ra, nhưng bà còn phải duy trì phong độ đương gia chủ mẫu, chẳng qua là trầm mặt hét: " Vợ Lão đại, ngươi còn không mau lui xuống cho ta! Nghi Nha Đầu tự có ta tới hỏi nàng, không cần ngươi ở đây nói to, để cho ta nghe sốt ruột!"

Lạc Đại phu nhân không ngờ Lạc lão phu nhân lại che chở Tương Nghi, màu đỏ tím trên mặt đậm hơn. Lúc trước Lạc lão phu nhân thấy nàng giày xéo Tương Nghi, cũng chỉ làm như không nhìn thấy, giống như tình hình hôm nay, nhiều lắm là hời hợt nói một câu: "Dạy dỗ một chút là được, cần gì phải tức giận như vậy."

Hôm nay, Lạc lão phu nhân không chỉ không giúp nàng, còn trước mặt mọi người làm nàng không xuống đài được, trong lòng Lạc Đại phu nhân oán hận, một tay vung lên, ục ục nói: "Ngọc nhi Hồn nhi, chúng ta đi, Lạc Phủ này là nơi không chứa được chúng ta, chúng ta về nhà Ngoại Tổ đi!"

"Ngươi đứng lại cho ta!" Lạc lão phu nhân nghiêm nghị quát lên một tiếng: "Không nghĩ tới ta lại chiều ngươi đến vô pháp vô thiên."
Bình Luận (0)
Comment