Edit: rinnina
Ánh đèn chập chờn, bóng người trên tường đung đưa, tựa hồ không thể yên, một chốc bên trái, một chốc lại bên phải.
"Lão phu nhân." Lục Nhược bưng một chậu nước nóng tới, thả một ít rượu vào trong, nhìn Lạc lão phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, nhỏ nhẹ nói: "Hôm nay đại phu nhân quá kiêu ngạo rồi, dám nhục mạ lão phu nhân ngay tại Ngọc Ngạn đường, đây là trong mắt không có trưởng bối sao ? Phải trừng phạt nàng nhiều một chút mới đúng, sao lại để cho Đại lão gia đi đón nàng về ?"
Quá ma ma chạy tới, chỉnh ngọn đèn lại cho vững vàng, liếc mắt nhìn Lục Nhược nói: "Đây là do lão phu nhân của chúng ta không so đo, luôn muốn cả nhà hòa thuận, chuyện này là chuyện ngươi có thể bàn luận sao ? Còn không mau mau đi qua một bên đi, bưng thuốc của lão phu nhân tới."
Hai năm qua thân thể Lạc lão phu nhân dần dần suy yêu, năm ngoái đại phu nổi danh nhất trong thành Nghiễm Lăng tới xem mạch cho bà, dặn đi dặn lại, ngàn vạn lần không được bận tâm quá nhiều, khai cho bà một toa thuốc, mỗi ngày buổi tối uống một chén thuốc, phối hợp với một ly rượu thuốc, quả nhiên Lạc lão phu nhân cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.
"Ai, đúng là người nghèo chí ngắn." Chờ Lục Nhược đi ra ngoài, Lạc lão phu nhân cắn răng phát ra một tiếng thở dài: "Đều nói bạc là vật ngoài thân, nếu không có vật ngoài thân này, làm sao sống được."
Quá ma ma đứng một bên, nghe thấy cũng chua xót trong lòng. Mỗi năm Lạc gia một suy bại, những năm gần đây nếu không phải nhờ tiền lời trong mười mấy cửa hang của Lạc Đại phu nhân chống giữ, sao Lạc gia có thể duy trì được.
Mặc dù Lạc gia suy bại, nhưng đồ dung và chi tiêu trong Lạc Phủ một chút cũng chưa từng ít đi, chỉ riêng chủ viện này, nha hoàn bà tử có mấy chục người. Bà cũng từng nói qua với Lạc lão phu nhân, đừng nuôi nhiều nô tỳ như vậy, kêu người môi giới vào phủ, mang một nhóm đi bán. Nhưng Lạc lão phu nhân lại không đồng ý, Lạc gia chỉ có mua nô tỳ đi vào, nào có đạo lý bán nô tỳ! Sống chết cũng phải cắn răng chống đỡ tiếp, miễn cho bị người khác nói: "Lạc Phủ lại muốn bán nô tỳ rồi!"
Khi Dương Nhị Phu nhân lấy chồng, Lạc lão phu nhân một hơi cho nàng mười phòng của hồi môn, mọi người đều nói Lạc lão phu nhân phóng khoáng, chỉ có Quá ma ma mới hiểu tâm tư của Lạc lão phu nhân, đây là đang quăng cục nợ, có thể vứt bỏ nhiều một chút thì vứt nhiều một chút.
Giờ Lạc đại phu nhân dậm chân mắng lão phu nhân và Đại lão gia, lão phu nhân cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng, để cho Đại lão gia đi đón nàng về, còn không phải bởi vì mười mấy cửa hàng kia sao ? Nếu đại phu nhân thật sự muốn cùng cách (ly hôn) với Đại lão gia, đồ cưới cũng đi, Lạc gia tiếp tục chống đỡ thế nào?
"Ai, bất kể thế nào, cũng phải đạt được chức Huyện lệnh kia." Trong đầu Lạc lão phu nhân hận tới cắn răng, chờ đến lúc con trai bà làm Huyện lệnh, từ từ sẽ có bạc, còn cần nhịn con dâu phách lối đó sao? Không thể không đạp nàng ta một cước! Lạc lão phu nhân xoa miệng ly rượu, bắt đầu suy nghĩ nên viết hưu thư thế nào, chẳng qua ánh mắt quét tới, mới phát hiện mình vẫn như cũ ngồi trong nội thất, ánh đèn mông lung, choáng váng loạn loạn một mảnh.
Thời gian khổ còn phải chịu đựng dài dài đây! Lạc lão phu nhân thở dài một hơi, qua một lúc lâu, mới đột nhiên hỏi ra một câu: "Ma ma, ngươi cảm thấy Đại tiểu thư... Có đáng giá cho ta tốn tiền vốn hay không?"
Trước mắt thoảng qua khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, một đôi mắt đen thẫm như đầm sâu, môi miệng nho nhỏ kia giống như lăng giác màu đỏ hơi hơi nhếch lên. Quá ma ma suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đại tiểu thư là một người thông minh, tam phu nhân không phải nói nàng viết bốn chữ rất khá hay sao ? Nàng mới đọc mấy ngày sách, linh tú như vậy!"
Lạc lão phu nhân trầm ngâm, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm: "Không chỉ là chữ viết này được hay không, bây giờ nàng nói chuyện cũng có chú trọng, rõ ràng muốn ta mở miệng hỏi tiền tiêu hàng tháng của nàng, hết lần này tới lần khác một chữ cũng không lộ ra!" Nàng bưng ly rượu thuốc lên uống một hớp, chậm rãi nói: "Ma ma, ngươi đi đưa năm lượng bạc cho nàng, sau này tiền tiêu hàng tháng của nàng chúng ta sẽ chi."
Vợ lão đại không thích Nghi Nha Đầu, khắp nơi muốn bắt thóp nàng, nếu mình mở miệng bảo nàng trả lại tiền tiêu hàng tháng cho Nghi Nha Đầu, chỉ sợ vợ lão đại trong lòng sẽ mất hứng, còn không biết được trong miệng nàng sẽ nói ra cái gì. Không bằng dàn xếp ổn thỏa, mình mỗi tháng cầm năm lượng cho nàng, một năm cũng chỉ là sáu mươi lượng bạc thôi.
"Lão phu nhân, sao có thể ..." Quá ma ma nói phân nửa, thấy Lạc lão phu nhân một bộ ý ta đã quyết, nuốt lời nói lại vào bụng, này bạc, nếu không cho Đại tiểu thư, cũng sẽ không rơi vào trong tay mình, mình cần gì phải đi nói nhiều? Lại nói, bạc kia Đại tiểu thư vốn là nên có một phần, từ trong kẽ tay lão phu nhân cho nàng, cũng là phải đạo. (tới đây chắc mọi người cũng hiểu bạc của là Lạc lão phu nhân này chủ yếu là của hồi môn của mẹ Tương Nghi rồi há)
Tương Nghi thấy năm lượng bạc đó, cười đến mặt mày cong cong: "Đa tạ ma ma đưa bạc tới cho ta." Một bên bảo Thúy Chi: "Trên người của ngươi có tiền đồng không ? Mau mau đưa cho ma ma, cầm đi uống chén nước."
Quá ma ma cười khoát tay một cái: "Đại tiểu thư quá khách khí! Không cần tiễn, lão phu nhân còn có chuyện, ta đi trước."
Thúy Chi cũng không khách sáo với Quá ma ma nữa, trong tay không nhiều bạc, sao còn có thể tùy ý tiễn (ý là biếu tiền ấy) ? Một người hai người tới đều phải tiễn, như vậy năm lượng bạc có thể sử dụng bao lâu ? Nàng cười với Quá ma ma: "Ma ma, trời tối đường trơn, đi đường cẩn thận nhé."
"Cô nương, lão phu nhân thật có lòng tốt." Lưu ma ma nhìn đĩnh bạc trắng như tuyết đó, cười miệng toe toét: "Lần này trong tay cô nương có tiền rồi."
"Ma ma giúp ta thu thôi, đừng nói với người ngoài, ta đoán là lão phu nhân tự đưa cho ta." Tương Nghi nâng đĩnh bạc kia lên nhìn một lần, bạc trắng sáng lên chứng tỏ chất lượng rất không tồi, đúng là bạc thật. Lạc lão phu nhân trễ như vậy còn để Quá ma ma tới đưa bạc, nhất định là không muốn để cho người khác nhìn thấy, không cần nói bạc này chắc chắn là từ tiền để dành của bà.
Chẳng qua khi nào thì Lạc lão phu nhân trở nên rộng rãi như vậy? Tương Nghi đưa bạc cho Lưu ma ma, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn đèn lưu ly treo ở mép giường, chẳng lẽ nguyên nhân là vì Gia Mậu đưa chiếc đèn lồng này? Nàng cảm thấy mình có thể đi giúp Lạc Đại lão gia lấy lòng Dương gia, vì thế mới đối xử tốt với mình.
Nhưng... Tương Nghi lắc đầu một cái, vì cho nàng mặc áo choàng mới đi Tộc Học Dương thị đọc sách, Lạc lão phu nhân kêu người thêu tới may áo cho nàng, dùng là bạc công, vì sao hôm nay lại lấy tiền của chính bà? Tương Nghi đưa tay xoa xoa đầu, chỉ cảm thấy có chút không rõ, Lạc lão phu nhân đúng là khiến người ta đoán không ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tương Nghi đi thỉnh an Lạc lão phu nhân, thuận tiện cảm tạ bà đưa bạc cho mình. Lạc lão phu nhân từ ái nhìn nàng: "Nghi Nha Đầu, đừng nhắc lại, trong lòng ngươi biết là được."
Tương Nghi gật đầu một cái: "Tương Nghi biết."
Bà cháu mới vừa mới nói mấy câu, đã nghe thấy tiếng sảo sảo nhượng nhượng (bảy mồm tám mỏ chõ vào) truyền vào từ bên ngoài, Lạc Tương Quần, Lạc Tương Phồn và bốn thiếu gia khác của Lạc gia tiến vào. Lạc Nhị lão gia có hai đứa con trai, Lạc Tương Ngôn là con chính thất, năm nay bảy tuổi, là thiếu gia lớn nhất của Lạc Phủ, đứa nhỏ là con trai thứ, tên là Lạc Tương Lâm, sắp năm tuổi, người ta gọi là lạc Tứ thiếu gia.
Tam phòng cũng có hai đứa con trai, đều là Lạc Tam phu nhân sinh, sắp xếp theo thứ tự là thứ ba, tên là Lạc Tương Tuấn, chỉ lớn hơn Lạc Tương Lâm hai tháng, còn một đứa khác là hai tuổi Lạc Ngũ thiếu gia Lạc Tương Kỳ, mới hai tuổi thôi, mỗi ngày bà vú ôm trong tay đi tới đi lui, rất ít xuống đất.
Đám người đi vào, đồng loạt vấn an Lạc lão phu nhân, tinh thần Lạc lão phu nhân rất tốt: "Ma ngồi đi, hôm nay là tết Nguyên Tiêu, chính là ngày đoàn viên, tất cả mọi người tới đông đủ, mau tới ăn chè trôi nước."
Đây là quy củ trong tết Nguyên Tiêu, nhà nhà đều phải ăn chè trôi nước, chè trôi nước của Lạc Phủ có một phong cách riêng, khác với chè trôi nước trên đường bán, một loại là nhân bánh làm bằng đậu đỏ, viên nhỏ. Viên chè không lớn, trôi lơ lửng trong nước súp, chìm chìm nổi nổi, bên trong mài trắng lộ ra chút đỏ ửng, trông rất đẹp mắt.
Lạc lão phu nhân cảm thấy màu sắc của đậu đỏ này, có nghĩa thời gian tới Lạc Phủ sẽ hồng hồng hỏa hỏa (ý thịnh vượng), cho nên tết Nguyên Tiêu năm nào, cũng làm chè trôi nước đậu đỏ ăn. Qua nhiều năm như thế, Lạc Phủ không chỉ không hồng hồng hỏa hỏa, ngược lại ngày càng lụn bại, điều này làm lòng Lạc lão phu nhân cuống cuồng, chẳng qua cố nén không bộc lộ ra ngoài.
"Người này còn chưa tới đủ." Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc lão phu nhân một chút, cười tủm tỉm nói: "Đại bá chẳng lẽ còn chưa đi Cao gia đón đại tẩu và cháu gái về sao ? Tết Nguyên Tiêu này, không phải thời gian người một nhà đoàn viên sao ? Thiếu một cũng không được, chớ nói thiếu những 3 người."
Trên mặt Lạc Đại lão gia như có sương lạnh, trầm mặt ngồi ở đó, chẳng nói một câu nào. Tối hôm qua hắn nghỉ ngơi bên Trần di nương, Trần di nương ôn nhu khả nhân, hắn cảm thấy mỹ mãn, không muốn tới thỉnh an sáng sớm, còn bị gợi lên chuyện phiền lòng.
Hôm qua Lạc lão phu nhân muốn hắn đi Cao gia đón Lạc Đại phu nhân về, trong lòng hắn quả thực không tình nguyện, trước mặt nhiều người như vậy bị thê tử của mình đánh một trận, mất hết mặt mũi, còn hết lần này tới lần khác phải ăn nói khép nép đi đón nàng ta về, Lạc Đại lão gia vừa nghĩ đã thấy tâm không cam tình không nguyện.
Lạc Nhị lão gia nhìn Lạc Đại lão gia cười: "Thế nào, đại ca ? Gây gổ với đại tẩu? Nhìn mặt mũi này của huynh, còn có dấu bị quào trầy, đại tẩu đúng là lợi hại! Giống như con mèo Tương Ngọc nuôi, đầu răng móng lợi!"
Lạc lão phu nhân nhìn Lạc Nhị lão gia, hắn co rúc cổ, không dám nói nữa. Lạc lão phu nhân nặng nề hừ một tiếng: "Năm nay mấy huynh đệ ai cũng phải ôn bài thật tốt cho ta, chờ thi Hương phải đi thi cho đậu!"
Lạc Tam lão gia gật đầu một cái: "Mẹ, cái này không ngài phân phó, con trai tự nhiên biết."
Thấy Lạc Tam lão gia trả lời sạch sẽ gọn gàng, trên mặt Lạc lão phu nhân mới lộ ra một tia hớn hở: "Lão Tam, ta biết ngươi nhất định chuẩn bị sẵn sàng." Chuyển sang đây nhìn Lạc Nhị lão gia, giọng Lạc lão phu nhân dần dần nghiêm nghị: "Lão Nhị, nếu để cho ta nghe nói ngươi dính vào ở bên ngoài, cũng đừng trách ta không khách khí, ngừng tiền tiêu hàng tháng của ngươi, ta xem ngươi lấy cái gì ra ngoài đi mấy nơi hoa thiên tửu địa kia!"
Nhà này càng ngày càng khó khăn, Lạc lão phu nhân siết chặt phật châu đàn mộc trong tay, nhìn con cháu ngồi đầy trong nhà, nhưng trong lòng không có nửa phần vui sướng. Đều nói con cháu đầy cả sảnh đường là có phúc, sao bà càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi.
Tương Nghi ngồi ở đó, tai nghe mọi người nói chuyện, trong đầu không nhịn được so đo, cha đi đón mẹ kế về, không biết sau này nàng sẽ trả thù mình thế nào. Mẹ kế không phải người hiền lành, chuyện này là do đèn lưu ly của nàng gây ra, mẹ kế tự nhiên sẽ tính nợ này lên đầu của nàng.
Đánh cờ đi nước trước, dù sao mình cũng phải đề phòng thật tốt mới được.