Khi Tương Nghi về từ Tộc Học, Lạc lão phu nhân vẫn chưa về.
"Tương Nghi, mau tới cho tổ mẫu nhìn một chút." Lạc lão phu nhân kéo tay Tương Nghi từ trên xuống quan sát một phen: "Mập hơn, trắng hơn, Dương lão phu nhân thật đúng là biết dưỡng người, cháu gái khô cằn vàng khè của ta, đến tay Dương lão phu nhân, sao lại trở thành thế này được nhỉ ?"
"Lạc lão phu nhân quá khiêm nhường, đó là do căn cơ Lạc đại tiểu thư tốt." Dương lão phu nhân cười khẽ nói: "Lạc lão phu nhân, nếu ta có một cháu gái tốt như vậy, buổi tối nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh."
Hai người vừa nói vừa cười, nhìn hoà hợp êm thấm.
Lạc lão phu nhân ước lượng nhiều lần, mới chậm rãi nói: "Nghi Nha Đầu đứa nhỏ này, cũng là số khổ, mẫu thân mất sớm, kế mẫu lại có một cặp sinh đôi, nhất định sẽ chăm sóc con của mình nhiều hơn, thường xuyên qua lại, Nghi Nha Đầu cũng bị những hạ nhân lười biếng xem nhẹ, lại có tin nhảm truyền ra, nói Lạc gia chúng ta ngược đãi Nghi Nha Đầu, nhưng nào có chuyện như vậy?"
Dương lão phu nhân cười không nói, Lạc lão phu nhân thấy thì ngầm hiểu trong lòng, chỉ là, vì tiền đồ con trai mình, cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng nói tiếp: "Dương lão phu nhân, lão đại nhà ta đã làm thôi quan trong phủ Nghiễm Lăng ba năm, cũng rất được Tri phủ đại nhân thưởng thức trong, lòng ta một mực suy nghĩ, hảo nam nhi có thể một mình đảm đương một phía, luôn làm thủ hạ, làm khá hơn nữa, cũng không coi là thắng..."
"Lạc lão phu nhân nghĩ như vậy dĩ nhiên không sai, nhưng bây giờ ai không phải làm thủ hạ cho người ta?" Dương lão phu nhân cười một tiếng, nhẹ nhàng cầm nắp chung trà đụng một cái: "Mọi người đều đang làm việc cho Hoàng thượng đấy thôi."
Trong đầu Lạc lão phu nhân cả kinh, đành mím môi cười ngồi đó, không dám nói lời nào. Dương lão phu nhân mới nói nhẹ nhàng như vậy, bà đã biết rõ mình nói sai hoàn toàn, tất cả mọi người làm việc cho Hoàng thượng, mình nói như vậy, chẳng lẽ là chuẩn bị tự lập làm vương hay sao? Lạc lão phu nhân có vài phần ngượng ngùng: "Thật ra thì, ta cũng chỉ là muốn, nếu lão đại nhà ta có thể làm một huyện lệnh, đây cũng là đủ hài lòng."
"Cái này, chỉ cần mình cần cù chăm chỉ, làm việc công chính, sao lại không có cơ hội?" Dương lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Chẳng qua là một huyện lệnh nho nhỏ, sao đáng giá cho Lạc lão phu nhân xem trọng như vậy ?"
Lạc lão phu nhân suy nghĩ những lời này của Dương lão phu nhân, trên mặt dần dần có nụ cười, lời này của Dương lão phu nhân, ý là đồng ý thay lão đại đi chạy một chút sao? Xem ra Nghi Nha Đầu thật đúng là có chỗ dùng, thường ngày cũng nói chuyện này với Dương lão phu nhân. Tinh thần bà chấn động, sung sướng cười híp cả mắt: "Đa tạ Dương lão phu nhân."
Dương lão phu nhân chẳng qua là cười, cũng không nói chuyện, Tương Nghi ở bên cạnh nghe mà trong lòng buồn bực. Nàng một chút cũng không muốn để cho phụ thân mình được chỗ tốt, phụ thân với nàng, đơn giản là một người cặn bã tới cực điểm.
Vừa mới thành thân với mẫu thân, không tới một tháng đã thu phòng nha hoàn hồi môn Thúy Ngọc của mẫu thân, đó rõ ràng là đánh vào mặt của mãy thân, mới vừa vào cửa, lập tức ăn vụng, rõ ràng không muốn cho mẫu thân sống tốt. Nghe Lưu ma ma và Thúy Chi nói, trước khi mẫu thân ly thế phụ thân cấu kết với Lạc Đại phu nhân hiện tại, mắt qua mày lại, mẫu thân giận đến đổ bệnh, khi có mình gầy đến chỉ còn một nộ xương.
Mẫu thân qua đời, bao nhiêu tháng, lập tức vội vội vàng vàng đón Lạc Đại phu nhân vào Phủ, hơn nữa còn là mang thai mà vào, người trong phủ đều nói, ít nhất có bầu ba tháng, tuổi Lạc Tương Ngọc với nàng, không kém đến một tuổi —— đó là nói, khi mẫu thân vừa mới buông tay, Lạc Đại phu nhân đã mang bầu.
Hồi tưởng mấy năm nay các loại thái độ phụ thân đối với mình, Tương Nghi thật không cam lòng, người như vậy, hoàn toàn là không có quan niệm thị phi, cũng không có đạo đức làm người cơ bản, chẳng lẽ cũng xứng làm Huyện lệnh sao ? Nếu mình có thể lựa chọn, nàng không muốn làm con gái người này! Bây giờ nghe Dương lão phu nhân nói, giống như đồng ý đi mưu chức thay phụ thân, Tương Nghi không khỏi cuống cuồng, thật không muốn nhìn thấy phụ thân dương dương đắc ý.
"Lão phu nhân, phụ thân con cũng không quá mức tài năng." Chờ Lạc lão phu nhân hài lòng cáo từ, lúc này Tương Nghi mới do do dự dự mở miệng: "Ta nghĩ rằng nếu hắn đi làm Huyện lệnh, chỉ sợ là sẽ làm nơi đó hỏng bét."
Dương lão phu nhân nhìn chằm chằm nàng cười một tiếng: "Tương Nghi, con không thích phụ thân con.”
"Vâng." Tương Nghi không chút tránh né vấn đề này: "Con không chút nào thích hắn, nếu có thể, con tình nguyện không kêu hắn phụ thân."
"Ta cũng không thích phụ thân con." Dương lão phu nhân gật đầu một cái: "Chỉ căn cứ vào nhũng chuyện hắn làm với mẫu thân con, hắn không phải là người."
Tương Nghi kinh ngạc nhìn Dương lão phu nhân, hơi không tin lỗ tai của mình: "Nhưng là, nhưng là..."
"Tương Nghi, có một số việc không chỉ có thể trước mắt." Ánh mắt của Dương lão phu nhân dần dần sắc bén: "Nếu ta sai người đề cập chuyện phụ thân con sẽ thành Huyện lệnh với hắn, con có cảm thấy phụ thân con có thể ăn hối lộ phi pháp hay không?"
"Sẽ, nhất định sẽ!" Tương Nghi lập tức tiếng trả lời: "Mặc dù con không nói cha sai, nhưng con phải nói như cũ, phụ thân ta là một kẻ khốn kiếp, nếu hắn làm Huyện lệnh, nhất định sẽ liều mạng vơ vét, trung gian kiếm lời túi tiền riêng, đến lúc đó..." Nàng bỗng nhiên ngừng câu chuyện, nhìn về Dương lão phu nhân, giọng nói hơi chần chờ: "Chẳng lẽ..."
"Ừ, ngươi rất thông minh." Dương lão phu nhân nâng ly trà lên che ở nửa gương mặt, muốn hủy một người, không nhất định phải vắt óc tìm mưu kế chèn ép hắn, ngược lại, trước thổi phồng hắn lên thật cao, sau đó để hắn té xuống.
Gần đây bà đã biết rõ chuyển của Lạc gia, Lạc lão phu nhân thật sự là một người lòng dạ ác độc, có đủ loại thủ đoạn, mà Lạc Đại lão gia kia, cũng không kém mẫu thân hắn chút nào, nam tử phụ lòng như vậy, nếu như người này ngược đãi nữ nhi mình, Dương lão phu nhân một mực suy nghĩ phải thu thập hắn thế nào. Giờ Lạc lão phu nhân lại nhờ cậy mình đi giúp Lạc Đại lão gia mưu chúc huyện lệnh, đúng là đưa cơ hội vào trong tay mình.
Chỉ sợ đến khi Lạc Đại lão gia xui xẻo, hắn còn muốn cảm tạ ân tình mình dìu dắt, Dương lão phu nhân cười nhạt, yêu cầu thân thích này, sao bà phải cự tuyệt? Kết quả của Lạc Đại lão gia thế nào, tất cả là do hắn, nhưng trong mắt của Dương lão phu nhân, chắc chắn hắn sẽ không có kết quả tử tế.
Tương Nghi khẽ mỉm cười với Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, con hiểu rồi."
Qua hai ngày, Tương Nghi vẫn còn đọc sách ở Tộc Học Dương thị, một quản sự ma của ma Dương gia tới: "Cô nương, hôm nay về sớm đi, có người tìm ngươi."
Tương Nghi hơi nghi hoặc một chút, có người tìm nàng? Trong lòng quay qua quay lại, chắc chắn không phải Lạc lão phu nhân, vậy... Tay nàng nắm chặt túi sách, trong lòng kích động, có lẽ là Thúy Chi tìm được Lý ma ma đưa đến Nghiễm Lăng.
Mang theo Liên Kiều vội vã về Dương phủ, vừa bước vào tiền đường, một lão phụ nhân tập tễnh đứng lên: "Đây, đây, đây là tiểu tiểu thư?"
Tóc đã bạc trắng không ít, nơi khóe mắt đều là nếp nhăn, tay gầy đét run rẩy duỗi tới Tương Nghi: "Tiểu tiểu thư, ngài nhất định là tiểu tiểu thư, nhìn dáng vẻ của ngài kia, thật giống dáng dấp tiểu thư năm xưa, khuôn mặt đầy d9ặn như vậy , một đôi mắt vừa lớn vừa đen."
Tương Nghi ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng một trận ê ẩm: "Lý ma ma?"
" Dạ, ta là Lý ma ma." Lý ma ma gật đầu liên tục: "Nếu là lão phu nhân, tiểu thư vẫn còn, thấy tiểu tiểu thư thông minh lanh lợi như vậy, cũng không biết sẽ vui vẻ tới mức nào."
"Lý ma ma, có thể tìm được ngươi thật là tốt quá." Tương Nghi mặc cho nàng cầm tay mình, nàng có thể cảm thấy lòng bàn tay Lý ma ma ướt nhẹp ấm áp, nàng hít mũi một cái, Lý ma ma là nhân vật then chốt, đồ cưới của mẫu thân bà rõ ràng nhất.
"Ma ma, ngươi hãy để cho Tương Nghi ngồi xuống trước." Dương lão phu nhân ở một bên mở miệng: "Chuyện phải nói còn nhiều, chung quy không thể đứng mãi."
"Dạ dạ dạ." Lý ma ma dụi mắt một cái, kéo Tương Nghi đến bên cạnh cái ghế: "Tiểu tiểu thư, ta ôm ngươi ngồi lên."
Tương Nghi cười khẽ: "Không cần không cần, ta tự mình ngồi là được, giờ ta có thể với tới cái ghế đó." Nàng nhón chân lên, thân thể đẩy gần một nửa lên ghế, cố gắng dùng sức, lăn qua ngồi lên, Thúy Chi ở bên cạnh giúp một tay, Tương Nghi lập tức vững vững vàng vàng ngồi trên ghế.
"Tiểu tiểu thư, ta nghe Thúy Chi nói qua chuyện đó." Lý ma ma ngậm lệ nhìn Tương Nghi: "Đồ cưới Tiểu thư còn có một phần ghi chép ở chỗ này của ta." Bà run rẩy đưa tay vào trong ngực móc móc, móc ra một tờ giấy ố vàng: " Đồ vật lão phu nhân giao cho ta bảo quản, ta giữ rất kỹ, tiểu tiểu thư, tự ngài nhìn một chút."
Liên Kiều nhận lấy tờ giấy kia từ trong tay Lý ma ma, thận trọng nâng đến trước mặt Tương Nghi. Tờ giấy kia đã qua nhiều năm tháng, như dung sức lực hơi lớn một chút cũng có thể đâm thủng. Tương Nghi cúi đầu nhìn, đầu tiên là viết một số đồ trang sức, sau đó là chăn đồ lặt vặt vân vân, ở dưới nhất, lại thấy viết rõ ràng: hai gian cửa hang phố Đông Hoa Dương, hai gian cửa hang phố Tây, bên dưới còn chú thích địa chỉ bốn Gian cửa hang mặt tiền, hết sức rõ ràng.
Tương Nghi đè lại vui mừng tràn đầy trong lòng, gấp tờ giấy lại, khẽ mỉm cười với Dương lão phu nhân: "Lão phu nhân, quả nhiên có ép rương bạc và cửa hàng, không nhiều, nhưng cũng có hai chục ngàn lượng bạc, bốn cửa hàng mặt tiền."
"Tiểu tiểu thư, phố Đông phố Tây Hoa Dương đều là khu vực phồn hoa, bốn cửa hang mặt tiền tiền mướn một năm cũng có thể thu năm, sáu ngàn lượng bạc, nếu tự phái quản sự đi trông coi cửa hàng, chỉ sợ mỗi cửa hàng kiếm mấy ngàn lượng một năm không thành vấn đề." Lý ma ma nói kích động, liền tiếng hỏi "Trong mấy năm na phảiy có thị tì thay ngài xử lí chứ? Trải qua mấy năm chung quy đã có không ít bạc."
Tương Nghi trợn to hai mắt, không thể tin vào tai của mình: "Cái gì? Thị tì? Lạc Phủ sớm đã không còn thị tì của mẫu thân rồi!" Nàng nắm chặt tay vịn gỗ hắc đàn của cái ghế, toàn thân cương cứng, sau khi mẫu thân chết, toàn bộ của hồi môn bị dọn dẹp sạch sẽ, đây tuyệt đối ở che dấu cái gì!
Sắc mặt Dương lão phu nhân cũng dần dần nghiêm nghị, lông mày của nàng mặt nhăn đến một nơi: "Có bốn cửa hàng? Ở phố Đông và phố Tây?"
Vị trí cửa hàng tốt xấu cùng một nhịp thở với thu bao nhiêu bạc, có vài người mặc dù có không ít cửa hàng, nhưng một năm cũng thu không được bao nhiêu bạc, tiền mướn còn cao bằng nửa cửa hang của người ta. Lý ma ma nói bốn của hàng mặt tiền này ở phố đông và phố tây, khu vực phồn hoa, nhiều năm như vậy, dù không ai xử lý cửa hàng, tiền mướn kia cũng nên có mấy chục ngàn rồi, bạc này, đến cùng đã đi đâu ? Chẳng lẽ Lạc lão phu nhân cất giữ cho Tương Nghi, chuẩn bị khi nàng lập gia đình làm tiền ép rương?
Sẽ không, Lạc lão phu nhân tính toán người như vậy, ngay cả sính lễ của nữ nhi mà còn phải tính toán, sao lại dự định thay cháu gái?