Mặt trời đi ra từ phía đông, lại lặn xuống ở phía tây, một ngày lại qua.
Tương Nghi dựa vào cửa sổ Tộc Học, nhìn những chiếc là khô trên nhánh cây một từ từ lay động, giống như sắp rụng xuống. Một ngày lại một ngày, giá phong đao sương kiếm mạnh mẽ nổi lên, cho dù bây giờ còn là mùa hè chói chan, nhưng hình như đã thấy giá rét của trời đông.
Mặc dù mình đã để ý khắp nơi, nhưng Tương Nghi luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, phảng phất phía trước có một cạm bẫy, đang chờ nàng nhảy vào. Cạm bẫy ngụy trang rất tốt, nàng căn bản không nhìn ra một chút vết tích, ngoại trừ hôm đó thấy thần sắc kinh hoảng trên mặt Bà đỡ Trương, còn có Phương tẩu nói thấy trong ngực bà ta có thỏi vàng.
Liên Kiều đứng ở một bên thu xếp đồ đạc cho Tương Nghi: "Lớp thứ hai là luyện đàn, những quyển sách này có thể thu lại rồi."
"Lạc đại tiểu thư." Hoàng Nương Tử từ bên ngoài đi vào: "Người trong phủ các ngươi đến, nói mẫu thân của ngươi vừa mới sinh một đứa bé, muốn ngươi trở về nhìn một chút."
Tương Nghi theo bản năng lui một bước đến bên cạnh cửa sổ: "Không, ta không đi."
Nàng một mực lo lắng khi Lạc Đại phu nhân sinh con sẽ xảy ra ngoài ý muốn, không dám đến gần viện của Lạc Đại phu nhân, bây giờ Lạc Đại phu nhân bình an sinh hài tử, nàng vẫn hơi băn khoăn như cũ—— nàng là đinh trong mắt Lạc Đại phu nhân, mình đến gần, chưa chắc Lạc Đại phu nhân sẽ đồng ý.
Lại nói, còn không biết sẽ có chuyện gì đang chờ nàng.
"Đại tiểu thư, đại phu nhân sinh cho ngươi một đệ đệ, ngươi là người làm tỷ chẳng lẽ không đi nhìn xem?" Thanh La vừa sải bước vào, đưa tay cầm túi sách trên tay Liên Kiều: "Chẳng qua chỉ là một ngày không đọc sách, chẳng có gì ghê gớm."
Thanh La tới đón nàng về? Tương Nghi nghi ngờ nhìn bóng người màu xanh lục kia, trong lòng càng là có mấy phần băn khoăn, gọi nàng về, chỉ cần dung một nha hoàn hoặc là bà tử bình thường là được, sao lại là Thanh La?
Thanh La là nha hoàn tâm phúc của Lạc lão phu nhân, địa vị thường ngày ở Lạc Phủ rất cao, tụi nô tỳ khi nhìn thấy Thanh La, cười hết sức thân mật, còn kính trọng hơn chủ tử một chút. Hôm nay tại sao là phái nàng tới? Trong này có kỳ quái. Tương Nghi xoay người lại, mắt nhìn Hoàng Nương Tử: "Nương tử, ta có vài chỗ còn chưa hiểu rõ, mong nương tử chỉ giáo."
Tương Nghi đi tới bên người Hoàng Nương Tử, giữ chặt tay của nàng, ném cái ánh mắt với Hoàng Nương Tử, trong nháy mắt liền Hoàng Nương Tử ý tứ của Tương Nghi, cười gật đầu: "Lạc đại tiểu thư, ngươi có vấn đề gì cứ nói."
Hai người không để ý Thanh La, ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, Tương Nghi dung giọng cực nhỏ nói: "Nương tử, bây giờ ta không thể về Phủ, xin nương tử nghĩ biện pháp để ta ở lại."
Hoàng Nương Tử cầm tay Tương Nghi, thấp giọng nói: "Ta hiểu."
Thanh La bước nhanh tới, nhìn Hoàng Nương Tử nắm tay Tương Nghi dạy nàng đánh đàn, hơi mất hứng: "Đại tiểu thư, đại phu nhân vừa mới sinh hài tử, chẳng lẽ ngươi không tới xem?"
Tương Nghi không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Hôm nay ta tan học về nhà, tự nhiên sẽ đi thăm mẹ, Thanh La, ngươi trở về đi."
Thanh La nghe Tương Nghi nói như vậy, liếc nhìn Tương Nghi, khuôn mặt mất hứng: "Đại tiểu thư, ngươi làm như vậy sợ rằng không được tốt đâu ? Nói ra người ta sẽ nói ngươi bất hiếu đó."
Hoàng Nương Tử ngẩng mặt cười nói: "Vị cô nương này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, hiếu tâm chân chính không phải chỉ thể hiện bên ngoài, Lạc đại tiểu thư trở về có thể giúp gì? Còn không bằng ở lại Tộc Học đọc sách học tập thật tốt. Lạc Phủ đưa Lạc đại tiểu thư tới, nhất định là muốn nàng đọc sách thật tốt, có thể có chút thành tựu, Lạc đại tiểu thư nghiêm túc học tập như vậy, đây mới thật sự là hiếu tâm."
"Ô kìa nha, nương tử nói thật hay!" Liên Kiều ở một bên vỗ tay: "Nương tử nói một chút cũng không sai, giờ Cô Nương đang thể hiện hiếu tâm đó!"
"Đại tiểu thư, ta sẽ lấy lời này của ngươi trở về nói với lão phu nhân!" Thanh La tức giận xoay người: "Đến lúc đó đừng trách nô tỳ không nói giúp ngươi vài lời !"
Tương Nghi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta cám ơn Thanh La tỷ tỷ muốn thay ta biểu đạt tâm tư mình, chỉ là Tương Nghi thật không đi được, xin Thanh La tỷ tỷ đừng so đo."
Thanh La đứng ở cửa, quay đầu liếc mắt nhìn Tương Nghi, ngậm chặt miệng không nói gì, nhìn nàng chằm chằm, lúc này mới thở dài một cái: "Đại tiểu thư, lão phu nhân sẽ không vui đâu."
Tương Nghi khoát tay một cái: "Thanh La tỷ tỷ, ngươi hãy về đi, ta đã quyết định."
Hoàng Nương Tử nhìn cánh cửa trống rỗng, thần kinh căng thẳng của Tương Nghi cuối cùng thả lỏng, nàng đặt hai tay lên trên dây đàn, nghe "Ông " một tiếng, thô trọng khàn khàn giống như người ta kêu gào.
"Lạc đại tiểu thư, cần gì phải không vui như vậy? Người sống đến trên đời, nên nhẹ nhàng thoái mái, cần gì giày vò mình như thế?" Hoàng Nương Tử đỡ tay Tương Nghi, để cho nàng ngồi ngay ngắn: "Ngươi ở đây sầu mi khổ kiểm như vậy, sẽ chỉ là để cho những người không thích ngươi nhìn đắc ý."
"Nương tử, đây không phải chuyện người khác đắc ý không đắc ý, ta cảm thấy..." Tương Nghi cắn răng: "Ta cảm thấy quẻ bói hai ngày trước nương tử bói cho ta, có khả năng sắp ứng nghiệm."
Trong lòng Hoàng Nương Tử cả kinh: "Cớ gì?"
Tương Nghi thở dài nói: "Trong nội tâm của ta chung quy không nỡ, giống như cảm thấy phía sau có một con hổ đang đuổi theo ta."
Chuyện Lạc lão phu nhân đi Phủ Hoa Dương, người Nghiễm Lăng ít nhiều gì cũng biết một ít, mặc dù Lạc Phủ lừa gạt được ngay, nhưng lại không ngăn được người tới từ Hoa Dương, trong mấy ngày nay, đã có người nói bóng nói gió truyền ra Lạc lão phu nhân muốn chiếm đồ cưới của con dâu đã qua đời, nói rất sinh động, phảng phất tận mắt thấy Lâm đại nhân thẩm án.
Trái phải chẳng qua chỉ vì chuyện đồ cưới mẫu thân Tương Nghi, trong lòng Lạc lão phu nhân không thoải mái nhất định là có, nhưng chuyện này thì liên quan gì với chuyện Lạc Đại phu nhân sinh con? Lạc đại tiểu thư cũng quá cẩn thận rồi. Hoàng Nương Tử kéo tay Tương Nghi lắc lắc: " Ngươi chớ nghĩ nhiều như vậy, chờ buổi chiều lớp kết thúc thì về thôi."
Tương Nghi không lên tiếng, nhưng trong lòng tinh tế tính toán.
Lạc lão phu nhân để cho Thanh La gọi nàng đi xem đứa con Lạc Đại phu nhân mới sinh, chẳng lẽ... Lưng của nàng chợt lạnh, chẳng lẽ là muốn cho đứa bé kia ra vấn đề gì, sau đó đẩy tới trên người nàng? Nếu Lạc lão phu nhân thật sự làm như vậy, lòng dạ quả thực quá độc ác, trẻ sơ sinh mới vừa mới sinh ra, có thù oán gì với bà?
Sau khi mình về phủ, chỉ sợ Lạc lão phu nhân vẫn sẽ bảo mình đi thăm Lạc Đại phu nhân, cái gọi là tránh thoát mùng một không tránh khỏi mười lăm, dù sao mình cũng phải tìm một người làm chứng mới được. Tay Tương Nghi cái được cái không đùa bỡn dây đàn, cũng luyện thành một làn điệu không âm.
Hoàng Nương Tử khen ngợi: "Lạc đại tiểu thư thật là thông minh, tự mình cũng sẽ đàn ra bài hát."
Tương Nghi sửng sốt một chút: "Đây là bài hát gì? Ta cũng không biết."
"Cái này hơi giống khúc kiêm gia, mấy âm tương tự." Hoàng Nương Tử đưa tay khảy đàn, bắt đầu hát lên: " Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương."
Tương Nghi chợt tỉnh ngộ, đây không phải bài hát đời trước Gia Mậu thường xuyên đàn sao?
Ngày xưa mình bị Lạc Đại phu nhân khóa trong phòng không cho phép ra ngoài, cũng không mời nương tử dạy nàng, có lòng học đánh đàn, nhưng chỉ bị Lạc Đại phu nhân nhạo báng: "Ngươi học đàn? Nhìn dáng vẻ ngu dốt của ngươi, còn có thể học đánh đàn?"
Lạc Tương Ngọc rất biết đàn, Lạc Đại phu nhân tốn bó lớn bạc cho nàng mời Tào đại gia nổi danh Giang Nam tới chỉ điểm, học lâu, có Tào đại gia tuyên dương, cầm kỹ của Lạc Tương Ngọc cũng nổi tiếng xa gần, lại được danh tiếng tài nữ, kiếp trước gả cho một tân khoa Tiến sĩ, bổ nhiệm làm Huyện lệnh bên ngoài, cuộc sống gia đình hai vợ chồng tạm ổn trôi qua thư thư phục phục.
Tương Nghi nhớ lại, trước khi nàng chết nửa năm, trong kinh thành thấy Lạc Tương Ngọc, khi đó chồng của nàng đã được quyết định thăng lên làm Tri châu, là hồi kinh báo cáo công việc. Hai người gặp nhau trên đường, khinh thường và miệt thị bên khóe miệng Lạc Tương Ngọc thế nào cũng không che giấu được: "Ngươi lại làm di nương? Thật là ném mặt của Lạc gia!" chúng ta
Nàng không lời mà cam chịu, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, mình làm sai chuyện, hết thảy cũng chỉ có thể tự mình gánh vác.
Gia Mậu cũng không biết đàn, nhưng từ khi hắn biết mình muốn học đánh đàn, hắn bắt đầu đi theo một vị đại gia học đánh đàn: "Chờ ta luyện rành, ta lại tới dạy nàng."
Dung gia nhiều quy củ, nam tử bốn mươi không con mới có thể cưới vợ bé, Gia Mậu vì nàng phá tổ huấn, Dung lão thái gia rất không vui, lần nữa dặn dò cảnh cáo Gia Mậu, mỗi tháng chỉ có thể đi viện của nàng ba ngày. Mỗi lần Gia Mậu đến, cũng sẽ đánh đàn cho nàng, tài đàn của hắn rất kém cỏi, nhưng từ từ vẫn đàn được mấy bài hát.
Hắn thích đàn nhất là bài hát " kiêm gia " này.
Tương Nghi phảng phất còn có thể thấy thần sắc kia của Gia Mậu, vừa khảy đàn, vừa mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đưa tình, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ lúc còn bé.
"Chờ ta đàn quen tay rồi, ta dạy cho nàng đàn, chúng ta cùng đàn bài này." Gia Mậu kéo tay nàng đặt trên dây đàn, nụ cười rạng rỡ trên khóe môi: "Có phải rất êm tai không?"
"Ừ." Nàng cúi đầu nhìn tay mình đặt tại trên cầm, đầu ngón tay nhọn, giống như hành non. Nhìn lại mình bụng một chút, tròn trịa rồi, còn giống như có thể thấy bên trên có cái gì đang động, một chốc ở phía đông, một chốc lại đi phía tây. Gia Mậu thấy nàng cúi đầu, cũng nhìn bụng của nàng: "Tương Nghi, nàng xem, con của chúng ta cũng đang nghe ta đánh đàn."
Gia Mậu là một người ôn hòa, nàng lợi dụng mảnh nhỏ ôn hòa và không đành lòng lòng, lừa hắn, mượn trong hài tử bụng bức bách Dung gia đón nhận nàng.
Đình viện mấy phần thâm sâu, vào cửa hầu môn, mới biết tất cả cũng không tốt đẹp như nàng tưởng tượng.
Gia Mậu đối với nàng, là trăng sáng trong đáy lòng, thuần khiết như nước, ôn nhu đơn thuần. Khi nàng hết sức mong muốn ánh sáng trăng sáng này biến thành một ngọn đèn bên cạnh mình, nàng mới phát hiện đường xá gian nguy, nàng cũng tổn thương người khác.
Thê tử của hắn, là cao môn quý nữ do Thái hậu nương nương tự mình gả xuống, Dung gia được ý chỉ, người người vui mừng, từ Dung lão thái gia đến Dung đại phu nhân, cho dù là biết rõ cảm tình Gia Mậu ở chỗ muội muội Xuân Hoa, cũng khuyên đến hắn lấy vợ.
Khi đó nàng đã bị Lạc Đại phu nhân hứa cho Lý tú tài, nàng và hắn, hoàn toàn không có khả năng lại giao nhau, nhưng thế sự trêu ngươi, nàng và hắn, lại gặp nhau ở kinh thành, nàng và hắn, lại đi tới một nơi.
Vì tư tâm của mình, vì một phần cảm tình mình theo đuổi, Tương Nghi cố chấp làm chuyện mình không nên làm, bị thế nhân lên án, chịu hết xem thường, đến cuối cùng cũng không có kết quả tốt, đến khi nàng mở mắt, tỉnh hồn ngẫm nghĩ từng chuyện, nàng mới giật mình kiếp trước mình sống quả thực không đáng giá.
"Lạc đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Nương Tử thấy khóe mắt Tương Nghi có lệ quang yêu kiều, vội vàng cầm lên khăn cho nàng lau lệ: "Lo lắng tổ mẫu ngươi sẽ trách phạt ngươi? Có muốn đi về bây giờ không?"
"Không, ta không đi về." Sắc mặt Tương Nghi kiên định, trở về chắc chắn không có chỗ tốt gì, không bằng tạm thời ngây ngốc ở nơi này.