Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 96

Mùi hoa quế là đặc trưng của tháng tám, trong vườn của Lạc Phủ cũng có trận trận mùi thơm, chỉ là hoa quế chỗ phòng lớn Lạc thị lại thưa thớt, đi trên đường chỉ có thể ngửi từng tia thơm dịu, hoặc từ viện bên cạnh bay qua.

Tương Nghi đẩy tường đi ra ngoài cửa phủ, thường cách một đoạn tường, thì có cửa sổ chạm rỗng chạm hoa khảm trong tường, xuyên thấu qua đó, có thể thấy trong vườn bên cạnh có nha hoàn mang theo mấy người Lạc Tương Quần dưới tàng cây nhặt hoa quế, đầy đất đều là đóa hoa lớn như hạt gạo, bị gió thổi một cái, hoa màu vàng nhàn nhạt như sương mù, vây xung quanh bọn họ.

Phương tẩu liếc mắt nhìn, thấp giọng nói: "Chỉ sợ là cầm đi làm quế hoa cao, nhìn dưới tàng cây cũng trải chiếu."

Liên Kiều nhón chân lên nhìn bên kia, nàng cũng coi là cao trong đám bạn cùng trang lứa, nhưng mới chỉ có thể miễn cưỡng đẩy cửa sổ, thấy Phương tẩu ôm Tương Nghi đứng ở đó nhìn, hơi gấp gáp, dán lỗ tai lắng nghe vườn bên cạnh ồn ào, sinh lòng hâm mộ: "Phương tẩu, ta cũng muốn nhìn một chút."

"Có cái gì tốt nhìn, muốn ăn quế hoa cao, chúng ta đi Tộc Học Dương thị nhặt một chút hoa quế trở lại là được." Phương tẩu để Tương Nghi xuống, dắt tay nàng đi về phía trước, lúc này mới qua chưa đầy nửa tháng, phòng lớn Lạc thị đã thay đổi dáng vẻ, mấy chục cây kim quế thượng hạng và ngân quế trong vườn đều bị Lạc Đại lão gia bán. Bởi vì giờ trong phủ không có người làm gì, trên đất còn giữ từng một hố to, đất cũng chưa lấp xuống.

"Đại lão gia cũng thật là muốn tiền điên rồi, bây giờ lập tức bán tổ nghiệp." Liên Kiều không hài lòng hừ hừ một tiếng: "Phụ thân ta từng nói thời gian chuyển cây tốt nhất là mùa xuân, có thể bây giờ còn là mùa thu mà, gấp như vậy, một mùa đông cũng không chờ được."

Tương Nghi im lặng không lên tiếng, Lạc Đại lão gia hèn hạ vô sỉ, nàng phát hiện ở kiếp này, kiếp trước nàng sống tỉnh tỉnh mê mê, căn bản không nhìn thấu bản tính phụ thân, bây giờ nghĩ lại, có thể cho phép vợ kế ngược đãi con gái vợ trước như vậy, còn không phải nhìn thấy nhà mẹ Lạc Đại phu nhân có tiền sao? Nam nhân như vậy, quả thực cũng coi là hạ lưu vô sỉ.

Đi tới ngoài cửa, Phúc bá đang chờ nàng trên một chiếc xe ngựa, Phúc bá tự chuộc ra khỏi phủ, xe ngựa Lạc Phủ bị bán, ông dùng tiền tích góp cả đời mua chiếc xe ngựa này chạy kiếm ăn trong thành Nghiễm Lăng, mỗi ngày sáng sớm đúng lúc ở cửa đón Tương Nghi đi đọc sách.

Bên trong Tộc Học Dương thị có một mảng lớn cây hoa quế, chỉ mới vừa đi tới cửa Tộc Học, thì ngửi thấy từng trận hoa quế thoang thoảng, Tương Nghi nhìn Hoàng Nương Tử đứng ở cửa, thi lễ một cái: "Nương tử khỏe mạnh."

Trong một bàn tay Hoàng Nương Tử nâng hoa quế, cười tủm tỉm nhìn Tương Nghi: "Những bông hoa quế này, đều là mới mẽ nhất, bên trên còn có hạt sương."

Trong lòng Tương Nghi cảm kích, hôm qua nàng và Liên Kiều thương lượng muốn xin nhiều hoa quế chút làm quế hoa cao, không nghĩ tới lại bị Hoàng Nương Tử ghi tạc trong lòng, đến sớm thay nàng hái được rất nhiều hoa quế. Nàng vội vàng nói tạ: "Đa tạ nương tử phí tâm."

Hoàng Nương Tử khoát tay một cái: "Cũng không phí sức nhiều gì, trong Tộc Học Dương thị nhiều hoa quế lắm, hôm nay ta dậy sớm không có chuyện gì làm, dù sao cũng phải tìm một chút chuyện giết thời gian." Nàng gật đầu một cái với Liên Kiều: "Chờ đi về nhớ đến phòng ta lấy hoa quế bày trên mặt đất đi."

Liên Kiều vỗ tay la lên: "Tốt lắm tốt lắm, ngày mai trung thu Tần ma ma có thể chưng quế hoa cao ăn." Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Nương Tử, mặt đầy chân thành: "Nương tử, ngày mai là trung thu, nương tử có muốn về nhà không? Nếu không về nhà, không bằng đi cùng Cô Nương ăn bánh Trung thu."

Hoàng Nương Tử cười một tiếng: "Ta đâu còn có nhà? Một thân một mình, đi tới chỗ nào, thì đó là nhà."

Tương Nghi đi lên phía trước kéo tay của Hoàng Nương Tử: "Vậy nương tử cùng ta qua trung thu đi."

Trong lời nói mang theo chút ý nũng nịu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng.

Hoàng Nương Tử cười một tiếng: " Được, ta với con cùng qua trung thu." Nàng do dự một chút: "Nhưng chẳng lẽ con không muốn cùng phụ thân con sao ?"

Liên Kiều lắm mồm giải thích: "Lão gia nhà chúng ta, không quản Cô Nương luôn rồi, ngay cả hai vị thiếu gia cũng không quản luôn! Ban đầu hắn muốn Cô Nương mỗi tháng đóng ba trăm lạng bạc qua, đến chỗ Trần di nương ăn cơm..."

"Ba trăm lạng bạc một tháng?" Hoàng Nương Tử ngạc nhiên mở to hai mắt: "Lạc đại tiểu thư con ăn tốt như vậy? Đến trong tửu lầu mời một bàn thức ăn tốt một chút, cũng chỉ mười hai mười lăm, một đứa bé bảy tuổi như con, một tháng mất ba trăm lạng bạc? Phụ thân con chuẩn bị lấy sơn trân hải vị gì nuôi con?"

"Sơn trân hải vị gì? Trần di nương có bầu tám tháng, cũng chỉ có thể cách một ngày ăn thịt một lần thôi!" Liên Kiều che miệng xuy xuy đích cười: " Cô Nương mà, nhìn xem mười ngày nửa tháng có thể dính chút chấm dầu không!"

"Chuyện này sao có thể! Lạc đại tiểu thư, con đang lúc lớn, dù thế nào cũng phải ăn nhiều một chút, yêu quý mình mới đúng.” Hoàng Nương Tử lắc đầu một cái: "Lạc Đại lão gia quả thực quá keo kiệt."

"Cho nên ta không có đồng ý điều kiện này." Tương Nghi khẽ cười, nàng không phải người ngu, để cho nàng một tháng ra ba trăm lượng nuôi cả Phủ, còn có thể từ giữa giữ lại một khoản bạc khả quan ra ngoài tiêu xài, phụ thân tính toán thật là tốt, chẳng lẽ sống với Lạc Đại phu nhân lâu, cũng keo kiệt rồi?

Lạc Tương Cần vừa mới sinh ra là cái bà vú kia mang theo chỗ Trần di nương, hắn mới một tháng tuổi, không biết phản kháng, tùy tiện bị lừa bịp ăn chút sữa thì ngủ, cũng sẽ không nói lời nói gì khác. Lạc Tương Hồn lại khác, ban đầu hắn là nuông chiều mà lớn, ở trong viện Trần di nương ăn thức ăn một lần, căn bản không cách nào tử lại đi ăn bữa ăn thứ 2, thấy chỗ Tương Nghi thế có phòng bếp nhỏ, thúc giục bà vú mang hắn tới chỗ Tương Nghi: "Đại tỷ, để muốn đến chỗ tỷ ăn cơm."

Liên Kiều ở bên cạnh nháy nháy mắt với Tương Nghi, Lạc Tương Hồn thấy rất rõ ràng, tội nghiệp nói: "Đại tỷ, đệ để cho bà ngoại cầm thóc gạo bạc cho tỷ, tỷ để cho đệ đến chỗ tỷ dùng cơm đi."

Tương Nghi không có biện pháp, Lạc Tương Hồn bây giờ giống như một cái đuôi nhỏ vậy, vững vàng bám nàng. Bởi vì đồng bệnh tương liên, nàng đối với Lạc Tương Hồn không có thành kiến như trước kia, cũng đồng ý: " Được."

Tần ma ma rất nghiêm túc nói: "Bạc vẫn phải đưa, một tháng năm lượng bạc là được."

Lạc Tương Hồn lau mắt: "Lúc Hoàng ma ma đi giữ lại mấy đĩnh bạc cho ta, bảo ta giấu, bây giờ ta giao tất cả cho đại tỷ bảo quản."

Lấy đĩnh bạc tới, Tương Nghi dở khóc dở cười, thoạt nhìn là Hoàng ma ma thật vất vả tích góp nhiều năm. Nàng vốn tưởng rằng một đĩnh bạc cũng khoảng năm lượng mười lượng, giờ nhìn, nhiều nhất là hai lượng ba lượng một cái, chất lượng cũng không phải rất tốt. Nhưng tuổi Lạc Tương Hồn còn nhỏ, cũng không ăn được bao nhiêu, số bạc này đủ hơn nửa năm phí dụng của hắn.

Mời Hoàng Nương Tử tới trung thu, tự nhiên Tương Nghi phải chuẩn bị thêm ít thứ, về từ Tộc Học, nàng bảo Phúc bá kéo nàng đi dạo một vòng Nghiễm Lăng, cùng Phương tẩu chọn mua mấy thứ, một đôi tay Liên Kiều cầm đầy đồ, nụ cười ngọt ngào: "Cô nương, sao lại mua bánh Trung thu chân giò hun khói? Có cho phần cho nô tỳ không ?"

"Không thiếu của ngươi được." Liên Kiều là lúc lớn, ăn được, cái miệng nhỏ nhắn thật tham, thấy đồ ăn ngon thì muốn đưa tay lấy, bây giờ ôm mấy hộp bánh Trung thu của Ngũ phương trai, con ngươi linh lợi di chuyển, Tương Nghi nhìn thấy trong lòng buồn cười một trận.

Về phủ, Tần ma ma đang bận chuẩn bị cơm tối, thấy Tương Nghi về, buông rau cải cầm trong tay xuống: “Sao cô nương mua nhiều đồ về như thế?"

Tương Nghi cười nói: "Ngày mai Hoàng Nương Tử muốn đi qua cùng chúng ta ngắm trăng, ta đặc biệt mua nhiều thức ăn và bánh ngọt về, tránh cho lúc đãi khách không có đồ vật."

Tần ma ma "Ai da" một tiếng: "Vừa nãy nha hoàn chỗ Trần di nương nói, Đại lão gia dặn, tối mai cùng qua ăn cơm ngắm trăng, giờ cô nương lại mời Hoàng Nương Tử, vậy phải làm sao mới phải?"

"Phụ thân gọi ta là qua ăn cơm tối? Còn có cua lươn cá?" Tương Nghi hơi hiếu kỳ: "Chỉ sợ hắn không hào phóng như vậy."

"Nhưng nha hoàn kia nói rõ ràng, còn nói mua con cua mơi đưa ra thị trường, còn có con lươn, đều là thức ăn ngon nhất, nàng chỉ nói con cua kia đầu lớn như chén ngọn đèn, cũng đều nói cửu mẫu thập công, tháng chín tháng mười mới là lúc ăn cua (làm liều mà được lợi) vượng quý, bây giờ đâu có cua lớn như vậy, chỉ sợ mất một lượng bạc một con!" Tần ma ma lắc đầu một cái: "Chỉ sợ đến nơi đó nhìn một cái, con cua kia cũng chỉ lớn như ly rượu."

Tương Nghi nghĩ một chút nói: "Liên Kiều, ngươi đi chỗ Trần di nương, nói ngày mai ta đã mời khách tới trung thu, mời phụ thân và di nương cứ cùng nhau qua lễ đi." Tương Nghi vốn muốn cho Liên Kiều mang một hộp bánh Trung thu qua làm quà tặng ngày lễ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nhớ tới chuyện Lạc lão phu nhân cầm hà bao nàng đưa gài tang vật, trong lòng không khỏi ám ảnh, suy nghĩ này chỉ là một thoáng mà qua, bị nàng nhẹ nhàng buông xuống —— không nói gì phụ từ tử hiếu, Lạc Đại lão gia đối với nàng cũng là cái dạng này, mình cần gì phải dán lên?

Phương tẩu nhìn bóng lưng Liên Kiều, như có điều suy nghĩ: "Cô nương, theo tánh tình phụ thân ngài, hẳn là sẽ không mời ngài qua ăn cơm, cũng không biết có gì đó cổ quái."

"Phải không ?" Tương Nghi cũng cảm thấy chuyện này hơi huyền diệu: "Sao phụ thân ta biết bỗng nhiên đổi tính?"

Tần ma ma ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Mặt trời này, giống như là hơi hạ về phía tây rồi."

Chủ tớ mấy người đứng đó, nhìn lẫn nhau, luôn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, lại không biết không đúng chỗ nào, trong lúc nhất thời im lặng.

Không lâu sao, Liên Kiều cười trở lại: "Cô nương, cô nương, Đại lão gia nghe nói cô nương mời nương tử tới ngắm trăng, cũng không nói nhiều, chỉ nói đến lúc đó đưa con lươn tới để cho cô nương thêm đồ ăn."

Tần ma ma nở nụ cười: "Dù sao cũng là kẻ hẹp hòi, con cua đắt hơn, nên hắn không bỏ được."

Phương tẩu gật đầu một cái: "Con lươn này là không đáng bao nhiêu tiền, nên Đại lão gia vẫn muốn giả vờ giả vịt."

Tương Nghi không ên tiếng, dựa theo hiểu biết của nàng với phụ thân Lạc Đại lão gia, chưa chắc hắn sẽ đưa con lươn tới, hắn là kẻ vắt cổ chày ra nước, hôm nay là sao? Chẳng lẽ là được Bồ tát điểm hóa, bỗng nhiên tỉnh lại hả?

Đang suy nghĩ, mặt của Lạc Tương Hồn xuất hiện ở cửa: "Đại tỷ, ngày mai đệ đi nhà Ngoại Tổ qua trung thu, tỷ đừng để phần cơm và thức ăn, đến lúc đó đệ mang bánh Trung thu về cho tỷ."

Ăn cơm nửa tháng, Lạc Tương Hồn cũng có chút tình cảm với nàng, lại còn nhớ phải mang bánh Trung thu cho nàng, Tương Nghi cười gật đầu một cái: " Đệ cứ đi đi, đừng nhớ tỷ, vừa nãy tỷ còn mua bánh Trung thu đó." Nàng ngoắc gọi Lạc Tương Hồn tới, chuyển một cái bánh bột tiểu Nguyệt cho hắn: "Hôm nay đại tỷ qua tết trung thu trước thời hạn với đệ."

Lạc Tương Hồn cầm bánh bột trong tay, lệ trong mắt long lanh: "Đại tỷ, tỷ thật tốt, lúc trước đệ đối xử tỷ như vậy, nhưng tỷ không ghi hận chút nào."

"Có cái gì mà ghi hận? Trước kia đệ còn không hiểu chuyện, bây giờ hiểu chuyện là được." Tương Nghi sờ đầu Lạc Tương Hồn một cái: "Dù sao chúng ta là tỷ đệ phải không ?"

"Dạ, đệ biết rồi." Lạc Tương Hồn ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Đa tạ tỷ, đại tỷ."
Bình Luận (0)
Comment