Lại một đêm Thất Tịch nữa đã đến.
Lại là một cây cầu Ô Thước.
Lại là một trận rung cầu kịch liệt phát rồ!
“A~ Ngưu Lang, chàng chậm một chút đi….”
“Không chậm được, tiểu Ngưu Lang của ta đã đói khát khó nhịn lắm rồi!”
“Từ từ đã, hình như thiếp nghe được tiếng một tín nữ đang cầu khấn trong lễ Khất Xảo…”
“Khấn, khấn cái rắm, chúng ta một năm mới có thể “bắn pháo hoa” một lần, đã ai để ý đến cảm giác của chúng ta chưa?”
“Không không, con bé đó là con cháu của hóa thân chuyển thế của lão Hoàng Ngưu nhà chàng đó, năm ngoái thiếp không cẩn thận gây ra sai lầm rồi, năm nay nhất định phải đền bù…”
“Chúng ta cứ nên “đền bù” cho nhau trước đã rồi nói sau…”
“A…A…A….” Một tràng kêu rên như oanh hót, thần chí Chức Nữ lại tan rã, chìm nổi giữa bể sâu khoái cảm, tay phải nàng lại búng ra một tia sáng yếu ớt, bánh xe vận mệnh lại chậm rãi lăn bánh.
….
“Chức Nữ nương nương, bởi vì sai lầm năm ngoái của bà, rất nhiều nam nhân đã tới tìm con trị bệnh kín. Thậm chí có kẻ đầu cơ trục lợi còn mở ra nhà cái, cho bọn quả quyết cái gì “Tuyệt đối sẽ không thể làm người ta chào cờ” và bọn khăng khăng “Tuyệt đối sẽ làm người ta chào cờ” cá cược với nhau. Con không chịu nổi sự quấy nhiễu này, chỉ còn cách rời xa nơi chôn rau cắt rốn, mai danh ẩn tích, trà trộn giang hồ. Khó khăn lắm mới chờ được đến hôm nay. Con nhất định phải xin một lời giải thích từ nương nương!”
“Năm nay nương nương phải nghe cho rõ nguyện vọng của con đấy nhé: Xảo thủ mà con xin là nữ công gia chánh, là phương diện thêu thùa kia kìa!”
Ngưu Tam Tinh nhớ tới những kí ức thê thảm đau đớn mà cô phải trải qua trong suốt một năm dài ròng rã vừa qua, không khỏi đau buồn da diết. Nhưng chuyện này cũng giúp cô ý thức được rằng Chức Nữ nương nương thực sự nghe thấy lời cô nói. Điều này làm lòng cô lại dấy lên hi vọng.
Mang tâm trạng đấy thấp thỏm, cô dần chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, cô cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng rất nhiều, hoàn cảnh chung quanh cũng thay đổi. Đình đài, lầu các trạm trổ tinh xảo, tường khắc hoa lan, chim hót hoa nở khắp nơi. Ngưu Tam Tinh cảm thấy dường như mình đã lọt vào tiên cảnh. Lúc này, cô lại phát hiện trong lòng bàn tay mình dâng lên một cỗ lực lượng vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Vừa hay trong phòng có cái khung thêu, cô bước lại gần, ngồi xuống. Tay vừa chạm đến kim thêu đã như có thần dắt tay chỉ dẫn, xe chỉ luồn kim, nước chảy mây trôi. Chỉ chốc lát sau, một bức tranh thêu hai mặt "Uyên Ương nghịch nước" đã hoàn thành.
“Chức Nữ nương nương quả nhiên hiển linh rồi! Đây mới là “xảo thủ” mà con muốn nha!”
Ngưu Tam Tinh vui mừng khôn xiết, vội đổi một mảnh vải thêu khác, đương nghĩ xem mình nên thêu gì tiếp thì “Rầm!” một cái, cửa phòng bị người đá văng ra. Một đám người mặt mũi bặm trợn, hung thần ác sát vọt vào phòng.
Cách rèm lụa trắng, nàng nhìn không rõ khuôn mặt của người xông vào, chỉ nghe thấy bọn họ quát lớn:
“Tên cẩu tặc Đông Phương Bất Bại nhà ngươi!”
………….