Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 17

Thế nhưng rốt cục Ty Lạc cũng không dùng bữa cùng mọi người. Tiêu Tự Trần vừa ở phòng vệ sinh ra chưa được ba phút thì Ty Lạc nhận được điện thoại. Anh ta liếc mắt nhìn lên màn hình, sau đó nói một tiếng ‘Xin lỗi’ rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài nhận điện.

Lát sau, Ty Lạc vội vội vàng vàng đi vào, một tay với chiếc áo khoác, quay sang Tần Khanh nói: “Cô Tần, hôm nay tôi có việc gấp. Bữa nào chúng ta gặp lại sau.”

Tiêu Tự Trần đang ngồi gắp gắp mấy món cho vào chén, nghe vậy cũng không chào hỏi Ty Lạc, Tần Khanh đành đứng dậy cười cười: “Không sao! Mai mốt gặp!”

Trước khi rời đi, Ty Lạc quay sang Tiêu Tự Trần hất cằm, nháy mắt với Tần Khanh, ý của anh không cần nói cô cũng hiểu.

Tần Khanh trịnh trọng gật đầu, ra hiệu không thành vấn đề.

Ty Lạc đi rồi, bữa cơm này trải qua trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, một bàn lớn đầy thức ăn hầu như ăn không hết.

Tiêu Tự Trần vẫn không ăn thịt. Tần Khanh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, đợi đến khi anh đặt đũa xuống cô mới nói: “Thịt dê ở đây ăn rất ngon, anh không thích sao?”

Tiêu Tự Trần thong dong dùng khăn ăn lau miệng lạnh nhạt nói: “Không thích ăn!”

“Vậy sau này không cần nấu món thịt trong các bữa ăn nhé!” Tần Khanh thăm dò.

“Đương nhiên là không được!”

Anh đứng dậy, chuẩn bị đi rửa tay.

Tần Khanh theo sát phía sau Tiêu Tự Trần, nghe câu trả lời của anh bước chân cô khựng lại, hỏi giọng nghi ngờ: “Tại sao? Anh không thích ăn mà?”

“Không phải cô phải ăn sao?”, bóng lưng thẳng tắp Tiêu Tự Trần dừng lại, quay đầu nhìn Tần Khanh bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Tôi tùy ý, ăn cũng được mà không ăn cũng được!” Bớt đi một món tự nhiên có thể giảm chút phiền phức.

Vốn dĩ Tần Khanh nghĩ người sợ phiền phức như anh nhất định sẽ gật đầu lia lịa, dù sao nấu thêm một món là lãng phí thời gian quý báu của anh. Thế nhưng không ngờ người đàn ông không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.

“No no no. Không thể không nấu!”, ánh mắt Tiêu Tự Trần rơi xuống ngay bả vai của Tần Khanh, anh đẩy cửa ra ngoài.

Tần Khanh chỉ nghe giọng anh thấp thoáng

“Ở độ tuổi trưởng thành, nữ giới nếu lâu ngày không ăn thịt sẽ khiến nội tiết tố giảm sút, gây khó khăn trong việc mang thai.”

Tần Khanh há hốc mồm, đây chính là lý luận sinh học tiếp sau câu ‘Thi thể cũng là một loại thịt’ của anh sao?

“Thêm vào đó, nam giới đã trưởng thành nếu lâu ngày không ăn thịt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng vấn đề tình dục”, Tần Khanh lạnh nhạt nói.

Pháp y cũng là người học y, về phương diện này cô là người rành nhất.

Tiêu Tự Trần cảm giác người ta đang cực kỳ không tin tưởng anh. Anh nhíu chặt mi, ánh mắt sáng quắc quay đầu nhìn Tần Khanh, ngôn từ đầy vẻ nhạo báng …

“Cô cho rằng tôi là người không có khả năng tự kiềm chế sao?”

Lúc này mi tâm Tiêu Tự Trần cong thành một đường, đôi mắt trở nên thâm thúy, đầy ma mị, đôi môi mỏng khiêu gợi nhìn cô chăm chú.

Hành động này khiến Tần Khanh cảm thấy chỉ cần cô nhẹ lắc đầu một cái, người đàn ông kia lập tức xông tới bóp cổ cô, cho đến khi nào cô thừa nhận anh có siêu năng lực tự kiềm chế mới thôi.

Cô đành nói lời dối lòng: “Thật ra tôi cảm thấy năng lực tự kiềm chế của Giáo sư Tiêu rất mạnh!”

Tuy nhiên tự đáy lòng cô vẫn nghĩ, tình dục nếu quả thực có thể khống chế, vậy thì trong tù đâu có nhiều tên tội phạm cưỡng hiếp như vậy chứ.

Câu trả lời của Tần Khanh khiến Tiêu Tự Trần rất hài lòng. Hai người rửa tay sạch sẽ rồi cùng nhau đi bước ra ngoài đại sảnh, lúc ấy mới biết Ty Lạc đã thanh toán rồi.

Một bữa cơm ăn gần đến năm giờ chiều, ‘Độc Nhất’ lúc này khá đông đúc. Nam nam nữ nữ ra ra vào vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tiếng nói cười vang lên không dứt, đại sảnh bỗng chốc trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Tần Khanh đi theo sau Tiêu Tự Trần, khi còn cách cửa ra khoảng bốn mét, Tiêu Tự Trần ở phía trước bỗng dừng bước, xoay người nói với cô: “Nhìn thấy cửa không?”

Tần Khanh không hiểu sao lại gật đầu: “Nhìn thấy chứ, chúng ta không phải từ đó để đi ra ngoài sao?”

“Cho cô ba mươi giây biến mất khỏi đại sảnh này!”

Tốc độ nói chuyện cực kỳ nhanh, đại não Tần Khanh còn chưa kịp chuyển biến, thân thể đã ngay lập tức di chuyển theo ý của Tiêu Tự Trần.

Cô mang giày cao gót, ba chân bốn cẳng bước nhanh ra khỏi chiếc cửa xoay.

Lúc này người đàn ông luôn yêu cầu giữ hình tượng lại không thấy nhắc đến chuyện này.

Tần Khanh thở hổn hển đứng ngoài cửa trông thấy Tiêu Tự Trần kiêu căng hất cằm, một tay đút túi quần, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.

Ánh mắt Tần Khanh nhàn nhạt đánh giá quang cảnh khu vực tiếp tân, nhiều người ở đó đang chăm chăm nhìn họ.

Tiêu Tự Trần rõ là cũng để ý đến, nắm tay Tần Khanh kéo đi nhanh qua chỗ khác rồi mới buông tay, khôi phục dáng vẻ ‘tiêu chuẩn’.

Nơi cổ tay của Tần Khanh vẫn còn lưu lại nhiệt độ lạnh lẽo và cảm xúc mềm mại của Tiêu Tự Trần, cô khôi phục tinh thần, nhíu mày hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một đám đàn ông quá dư thừa hormone.”

Sau đó là một cái hừ lạnh, rồi đi thẳng ra ven đường Tần Khanh đứng chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau mới phá lên cười.

Hóa ra người đàn ông này vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cô ăn mặc ‘hở hang’.

Vầng thái dương sáng óng ánh bao phủ con đường nhộn nhịp nhất của thành phố. Tiêu Tự Trần trong bộ âu phục thanh lịch bước đi khoan thai trên vỉa hè sạch sẽ.

Xung quanh những người thuộc tầng lớp cổ cồn trắng đang di chuyển hối hả, đối lập hoàn toàn với dáng người thẳng tắp của anh. Cảnh tượng chói mắt ấy khiến người khác phải chú ý.

Tần Khanh bước nhanh về phía bên trái Tiêu Tự Trần, đưa tay vỗ vỗ vai phải của anh.

Nhưng không ngờ đến người đàn ông ấy bình tĩnh quay đầu sang nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Ấu trĩ!”

Tần Khanh bật cười, không biết là ai ấu trĩ hơn ai, lộ vai cũng không cho.

Đúng lúc này, một cô gái cao gầy ăn mặc cực kỳ khiêu gợi. Cô ta mặc chiếc mini jupe màu đỏ cực ngắn hòa cùng chiếc áo croptop bó sát, đi ngang qua Tiêu Tự Trần còn giả bộ vén tóc.

Tần Khanh lay lay cánh tay Tiêu Tự Trần, mắt nhìn mỹ nữ thở dài nói: “Mỹ nữ mà!”

Tầm mắt của Tiêu Tự Trần dừng đúng một giây trên người cô gái, rồi ngay lập tức thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: “Quá mức hở hang!”

Sắc mặt mỹ nữ tối xầm lại, Tần Khanh rốt cục không chịu nổi, bật cười.

Tiêu Tự Trần nghiêng đầu khẽ liếc qua cô, Tần Khanh đành phải cố gắng nín cười: “Được rồi! Chúng ta về thôi, hầm gửi xe bên kia!”

Tần Khanh đứng một chỗ chỉ phương hướng ngươc lại, Tiêu Tự Trần đưa mắt nhìn, phủ quyết: “Ngày hôm nay không được đậu ở đây, chúng ta qua góc đường bên kia.”

Tiêu Tự Trần nhấc chân tiếp tục đi bộ, bỏ thêm một câu: “Coi như vận động.”

Được rồi, Tần Khanh biết mình đã tự đào hố chôn mình rồi …

Cô thật sự muốn trở về nhà gọi cho anh trai. Từ lúc từ chối cuộc gọi đến giờ cô vẫn chưa gọi lại, cô sợ Tần Xuyên ở nước ngoài lại lo lắng cho cô.

Bình Luận (0)
Comment