Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 20

Ngày hôm sau, Tần Khanh không mặc chiếc đầm cao quý tao nhã ‘hở hang’ kia, mà chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng kết hợp với quần jean.

Tiêu Tự Trần vẫn như thường ngày diện bộ âu phục. Anh mở cửa phụ lái nhàn nhạt chào cô buổi sáng, sau đó lại ý tứ liếc mắt nhìn qua bả vai của cô một cái, ngay lập tức như bị điện giật anh mau chóng thu hồi tầm mắt, dựa vào thành ghế dưỡng thần.

Tần Khanh nhíu mày, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy quầng thâm trên mắt anh, nhớ tới sáng nay khi cô mang bữa sáng qua cũng không thấy bóng dáng anh đâu.

Bây giờ ngẫm nghĩ một chút … khi ấy anh vẫn đang ngủ sao?

Tần Khanh liếc thấy hàng mi dài của anh khẽ động, biết anh cũng chẳng ngủ nên lên tiếng hỏi: “Ngày hôm qua ngủ không ngon sao?”

Bên trong xe im lặng, rất lâu sau mới nghe Tiêu Tự Trần ‘ừ’ một tiếng, lại dừng một chút: “Khuya đêm trước ngủ cũng không ngon.”

Giọng anh đầy ảo não, Tần Khanh sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Là tôi làm phiền anh sao?”

Lúc này Tiêu Tự Trần không nói nữa, Tần Khanh nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ tối hôm trước cô làm vỡ ấm trà, còn không mấy ngày vừa qua cô vẫn rất yên tĩnh mà, huống hồ lúc anh tìm cô cũng đâu nói là bị cô quấy rầy.

Bây giờ lại chẳng nói chẳng rằng là ý sao đây?

Cô nhìn Tiêu Tự Trần, người đàn ông đang nhíu chặt mi, mím môi, ra hiệu không ai được phép lại gần. Cô biết điều nên cũng không đi quấy rầy anh. Tuy nhiên, sự thật là Tiêu đại thần không ngủ được là có nguyên nhân.

Ngay cái hôm anh đứng trước cửa lớn của nhà hàng Độc Nhất khinh bỉ mấy tên đàn ông dư thừa hormone, nhưng bản thân anh lại có liên tiếp hai ‘Mộng xuân’.

Trong cơn mơ đối tượng không nhìn thấy mặt, chỉ trông rõ bờ vai trắng mịn, lay động thần kinh xúc cảm con người. Sáng hôm sau, nhìn ga trải giường dính nhơm nhớp, anh tức giận không kịp thay quần áo thu đám mền vứt vào sọt rác. Vì vậy hôm Tần Khanh đến không gặp không phải anh đang ngủ mà đi liệng chúng xuống khu rác thải …

Tám giờ, hai người một trước một sau tiến vào Cục cảnh sát thành phố. Qua những ngày cuối tuần nghỉ ngơi, ai nấy tâm trạng đều rất phấn chấn, cùng nhau chào hỏi, Đại thần chỉ gật đầu, không chào lại mọi người như thường lệ.

Điều này cảnh báo cho Tần Khanh biết ngày hôm nay tâm tình của Đại thần ở mức đáng báo động.

Cô bước nhanh vài bước, đuổi kịp Tiêu Tự Trần, cùng anh bước lên thang lầu, hỏi: “Chúng ta hôm nay làm gì đây?”

“Đương nhiên là đi hẹn hò.”, thanh âm của Tiêu Tự Trần có chút cao ngạo, có chút đùa bỡn.

Liếc nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Tần Khanh, anh nghiêng người, đứng trên bậc thang cao hơn nhìn cô: “Đối tượng đương nhiên không phải là cô, là tên tội phạm ấu dâm.”

“Chúng ta cần tìm hiểu một chút về nội tâm của hắn, cũng để khám phá nội tâm muôn màu của thế giới.”

Tần Khanh biết rất nhiều nhà tâm lý học tội phạm sau khi xác định được kẻ tình nghi sẽ tiến hành điều tra, mục đích để hiểu rõ hơn về thế giới của nghi phạm, lập nên danh sách các đặc thù phạm tội, hình thái phạm tội, hoàn thiện dần kho tâm lý tội phạm.

Đôi mắt bình tĩnh như nước, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần: “Được! Để tôi liên lạc bên tổ trinh sát hình sự.”

Tiêu Tự Trần gật đầu, đi về hướng lầu ba.

Tần Khanh lại nhìn bóng lưng kiên cường của Tiêu Tự Trần … trong lòng thở dài một hơi … nói một câu cũng nói không liên tục, còn làm cô tưởng lầm anh muốn hẹn hò với cô.

Tần Khanh qua phòng giám định, đồng nghiệp của cô vẫn vùi đầu vào đống văn kiện. Chu Hội và Chu Tử Thoại cũng đến rồi, hai người đang châu đầu vào nhau không biết đang làm gì.

Cô dừng lại một chút, sau đó đi về hướng văn phòng Tề Lục.

“Sẽ chưa đi xa đâu, đi loanh quanh mấy khu thị trấn nhỏ quanh đó điều tra thử một chút …”

“Đúng! Không có ghi chép xuất nhập cảnh, cũng chưa dùng đến thẻ căn cước. Tôi sắp xếp anh và Triệu Quang Hi, hai người đi Nam Dương điều tra!”

“Được! Vậy nhé!”

Tề Lục cúp điện thoại, trông thấy Tần Khanh đứng ở cửa, vẻ mặt cô thật sự kinh ngạc: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Tề Lục trầm mặc, một lúc lâu sau mới đáp: “Đinh Dương thoát rồi!”

Tần Khanh nheo mắt, nhớ ra Đinh Dương chính là tên tội phạm ấu dâm, không tin được vào mắt mình, cô nhìn về phía Tề Lục: “Hôm đó không phải nói đã phá án rồi sao?”

“Hắn ở lầu một, khi bọn tôi vào thì hắn thoát ra ở phía cửa sổ, tiểu khu lại không có lắp đặt camera”, Tề Lục nhíu mày, “Chắc trong quá trình chúng ta điều tra hắn, hắn đã có đủ thời gian sắp xếp, thu vén mọi loại giấy tờ, ngay cả tiền trong ngân hàng cũng rút sạch.”

“Vậy bây giờ có đầu mối gì không?”

“Không! Thẻ căn cước chưa từng dùng nên có thể vẫn ở thành phố Kỳ, hoặc mấy thị trấn nhỏ quanh đó!”

“Được! Tôi biết rồi!”

Tần Khanh cau chặt mi, xoay người bước ra cửa, Tề Lục ở phía sau cô gọi với lên:

“Pháp y Tần?”, Tề Lục đứng dậy, trông thấy Tần Khanh quay đầu lại anh mới hỏi: “Cô đến có chuyện gì vậy?”

“Hừ … Giáo sư Tiêu vốn là muốn gặp Đinh Dương nên nhờ tôi vào đây sắp xếp để gặp hắn.”

Nhưng ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này …

Tề Lục buồn rười rượi, trầm ngâm nói: “Nếu như có tin gì tôi sẽ nhanh chóng báo lại với hai người.”

Tần Khanh nhếch miệng nở nụ cười: “Được! Vậy tôi đi trước!”

“Ok!”

Tề Lục nhìn Tần Khanh rời đi, rồi mới gọi Triệu Quang Hi vào phòng phân công nhiệm vụ.

Khi Tần Khanh trở về phòng thì Tiêu Tự Trần đang cong môi lật quyển sách thật dày, nghe tiếng bước chân anh ngẩng đầu lên liếc một cái, rồi lại cúi đầu: “Hẹn mấy giờ?”

Tần Khanh bước đến bên bàn làm việc Tiêu Tự Trần, ngữ khí có chút mất mát: “Tội phạm thoát rồi, không bắt được!”

Tiêu Tự Trần ngược lại không có chút nào kinh ngạc như trong tưởng tượng của Tần Khanh. Anh cầm cây bút máy quay một cái, sau đó giả bộ thở dài: “Cái tin này thật khiến người ta khổ sở mà”

“… Tuy nhiên, lại nằm trong dự liệu của tôi!”

Tần Khanh nhìn ngón tay thon dài của Tiêu Tự Trần khua nhanh vài đường trên giấy, hình như là tiếng Pháp … cô cũng không biết nghĩa là gì?

Nhưng cuối cùng Tiêu Tự Trần đang nghĩ gì?

“Anh biết tên tội phạm sẽ trốn thoát?”

“Đương nhiên là không biết! Tôi đâu phải thần thánh!”

Cặp mắt thâm sâu nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ kinh ngạc của cô, sau đó thả viết xuống, cụp mắt hừ lạnh: “Tôi chỉ biết cảnh sát ở đây toàn là kẻ vô dụng!”

Sau khi ‘hạ giá’ đám cảnh sát, anh quay qua cầm quyển sách lên, rồi nói vời Tần Khanh: “Về nhà lấy mấy bộ quần áo!”

Tần Khanh lướt mắt nhìn tên tựa quyển sách ‘Tuyển tập truyện cười hay nhất trong lịch sử’.Tần Khanh há hốc miệng, một lúc lâu sau mới nặn được câu hỏi: “Đi đâu?”

Tiêu Tự Trần đã khoác chiếc áo vest, nghe vậy cười lạnh: “Đương nhiên là đi giúp bọn ngu ngốc này khắc phục hậu quả.”

Nói xong, một tay anh đút túi quần, xoay người cầm quyển sách dày cộm kia bước ra ngoài.

Tần Khanh sáng mắt, lập tức đuổi theo: “Chúng ta phải đi xin lệnh trước, phải được thông qua mới được phép hành động.”

“Tại sao phải được thông qua?” Tiêu Tự Trần nhíu mày khó chịu.

Tần Khanh há mồm, ngạc nhiên khi nghe anh hỏi như vậy.

“Tôi nằm ngoài biên chế, bọn họ lấy tư cách gì quản lý.”

Khóe miệng Tần Khanh từ từ tràn ý cười, trong lòng kích động hơn hẳn. Nếu không phải do thể chất không đạt, có trời mới biết cô muốn làm cảnh sát đến chừng nào. Cô nhìn bóng lưng cao ngạo của Tiêu Tự Trần: Người đàn ông tuy rằng ác miệng nhưng khi có việc xảy ra, thì … ngay cả sấm nổ rền trời cũng không cản nổi!

Có điều …

Cô lại cực kỳ yêu thích!!!

Bình Luận (0)
Comment