Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 38

Tự đại!

Thôi quên đi … chẳng thèm chấp với người đàn ông này.

Tần Khanh cũng không ngoái đầu lại mà quay về văn phòng. Vừa đi được hai ba bước đã bị người phía sau gọi giật lại …

“Chung quanh đây có phòng tập gym không?”

Tần Khanh quay đầu nhìn, hỏi anh: “Anh muốn tập gym sao?”

“Dĩ nhiên!”, Tiêu Tự Trần tiến về phía trước hai ba bước, hừ lạnh: “Buổi trưa không ở nhà ăn cơm, lại không có gì làm, tôi không muốn bị béo phì.”

Tần Khanh lúc này mới phát hiện, Tiêu Tự Trần tuy rằng sợ những gì phiền phức nhưng còn sợ mập hơn nhiều. Cô híp mắt, vóc dáng của anh rất tuyệt rồi, đâu cần thiết phải lo lắng như thế.

Cô vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Từ đây đi khoảng hai mươi phút có một phòng tập.”

“Vậy chúng ta đi!”, Tiêu Tự Trần nhanh chân bước ra ngoài không cho Tần Khanh có cơ hội từ chối.

Trên thực tế, Tiêu Tự Trần không nghĩ Tần Khanh sẽ không đồng ý, được chiêm ngưỡng vóc dáng hoàn mỹ của anh, làm sao cô có khả năng từ chối được chứ?

Nhưng rõ ràng là Tần Khanh không nghĩ đến vấn đề đó. Buổi trưa sau khi dùng bữa, bình thường cô đều nằm nhoài trên bàn ngủ một giấc. Bây giờ nếu đi ra ngoài, hiệu suất làm việc chắc chắn bị ảnh hưởng, cho dù gần đây cũng chẳng có vụ án nào.

Cô do dự, suy nghĩ coi Tiêu Tự Trần có thể tự đi một mình được không, nên cô dọ hỏi: “Giáo sư Tiêu, tôi không tập gym. Anh đi một mình được không?”

Tiêu Tự Trần nghe xong cau mày, liếc cô từ đầu đến chân, lắc đầu: “Nếu bây giờ cô quay về phòng, tôi đảm bảo chỉ ba tháng thôi, cô sẽ như một con heo!”

“Phụ nữ phải duy trì vóc dáng, nếu không rất khó thu hút sự chú ý của đàn ông.” Dứt lời, Tiêu Tự Trần bước nhanh đến cầu thang.

Quá đáng! Thật quá đáng! Dám ví cô như heo!

Tần Khanh nhìn bóng lưng của Tiêu Tự Trần, trong lòng thầm thở dài ngao ngán … Sao cô lại có thể nghĩ mình thích người đàn ông này được nhỉ. Vừa tự cao vừa ác miệng, sáng nay chắc chắn cô bị chạm dây rồi!

Tần Khanh phục mệnh đuổi theo Tiêu Tự Trần. Theo anh xuống mấy bậc thang liền đề nghị: “Giáo sư Tiêu, thật ra anh có thể vận động ngay tại Cục cảnh sát. Anh coi đi lên đi xuống hai mươi tầng lầu là có thể giảm béo.”

Ánh mắt sâu thăm thẳm, Tiêu Tự Trần nhìn Tần Khanh rồi hừ lạnh: “Cô không sợ mất mặt?”

Tần Khanh há miệng, cuối cùng đành phải lấy xe đưa Tiêu Tự Trần đến phòng gym. Anh đăng ký thẻ VIP một năm, tiện đăng ký cho cô một khóa yoga. Tần Khanh khéo léo từ chối nhưng Tiêu Tự Trần nhíu mày: “Luyện yoga sẽ cải thiện độ dẻo dai của cơ thể. Trông cô không linh hoạt.”

Tần Khanh cảm nhận được ánh mắt đầy ám muội của nhân viên tiếp tân nhìn hai người bọn họ, sau đó cô ta phụ họa: “Ngài đây nói rất đúng. Nơi này rất có nhiều chị đến đây tập yoga, hiện tại vóc dáng của các chị ấy rất đẹp.”

Tiêu Tự Trần gật đầu, không cho Tần Khanh cơ hội phản bác. Giành thẻ ngành của cô, lấy thông tin đăng ký thẻ VIP một năm.

Nhân viên tiếp tân sắc mặt hoan hỉ, trái lại gương mặt Tần Khanh phụng phịu. Cô ghét vận động, hơn nữa cho dù không vận động, độ đàn hồi cơ thể của cô cũng rất khá? Anh chưa thấy qua sao dám kết luận cô không dẻo dai?

Tần Khanh phát điên nhưng vẫn phải theo nhân viên hướng dẫn đưa vào phòng luyện tập.

Sau khi tập luyện khoảng bốn mươi phút, hai người quay về Cục cảnh sát. Cả buổi chiều Tần Khanh phờ phạc cả người ôm lấy máy vi tính, không thể tập trung làm được gì, đành ngồi coi phim truyền hình.

Tiêu Tự Trần sau khi luyện tập tinh thần cực kỳ sảng khoái, anh cầm quyển truyện cười đọc tiếp.

Khó lắm Tần Khanh mới cầm cự được đến lúc tan ca, Tiêu Tự Trần liếc mắt nhìn bộ dạng uể oải của cô, lắc lắc đầu.

“Cô yếu quá!”

Cô nheo mắt liếc Tiêu Tự Trần, người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Hai năm trước tôi tăng 150kg. Nửa năm sau tôi đã trở về được vóc dáng như thế này. Mỗi ngày tôi đều phải tập luyện gấp mười lần cô ngày hôm nay.”

Tiêu Tự Trần khoanh tay dựa vào thành ghế, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Khanh.

Tần Khanh kinh ngạc, cô ngẩng đầu như không tin được vào tai mình: “Trước đây anh mập như vậy sao?”

“Lừa cô làm gì?”

Tần Khanh kinh hãi, cô không thể tưởng tượng người đàn ông trước mắt nặng thêm 150kg thì như thế nào. Đợt trước có tin một nam minh tinh đang rất nổi tiếng trong giới giải trí, đột nhiên mập lên trông thấy, trong chớp mắt danh tiếng của anh lụi tàn.

Tần Khanh thở dài: “Vậy tại sao anh lại muốn giảm cân?”

“Không phải đột nhiên muốn giảm cân, mà tôi tăng cân đột ngột, không giảm cân không được!”, Tiêu Tự Trần vẻ mặt hờ hững.

Tần Khanh đứng phắt dậy, nhíu mày: “Sao anh lại đột nhiên béo phì???”

“À, khoảng hai năm trước đây trong vụ án truy bắt trùm ma túy lớn nhất Châu Mỹ, tôi bị nhiễm độc hết nửa năm.”, Tiêu Tự Trần nhún vai, sau đó đứng dậy lấy áo vest ra khỏi phòng làm việc, để Tần Khanh ngồi đó như người mất hồn.

Hèn gì Tiêu Tự Trần rất quan tâm đến sức khỏe bản thân. Ngày ba bữa anh đều lưu ý tỉ mỉ cân đối dinh dưỡng, sau khi ăn xong còn bắt buộc phải vận động, bởi anh đã từng nếm trải gian khổ khi tập luyện nên mới cẩn thận từng li từng tí bảo vệ chính mình thật tốt.

Có điều cô thật sự không thể tưởng tượng được làm sao anh có thể thoát khỏi tay tên trùm ma túy? Có người cứu anh? Tên trùm ma túy cũng bị bắt?

Cô nhớ Ty Lạc từng nói vì điều tra cái chết của Tait mà anh phải nhập viện, xem ra hai năm vừa qua anh sống cũng không thoải mái lắm. Hèn gì cha mẹ anh nhất quyết không cho anh đi theo con đường này.

Tần Khanh miên man suy nghĩ, thanh âm lành lạnh của Tiêu Tự Trần từ ngoài cửa truyền vào: “Chưa đi sao? Không phải tối nay còn có dạ tiệc à?”

Tần Khanh hoàn hồn, rất muốn giải thích với anh một chút … đó không phải lạ dạ tiệc … đó chỉ là một bữa tiệc thông thường.

Cô đứng dậy ra ngoài: “Chúng ta không cần về nhà được không? Qua đó luôn được chứ?”

Tiêu Tự Trần nhíu mày, Tần Khanh lập tức quay vào phòng lấy túi xách, nghe thanh âm của anh văng vẳng: “Chúng ta chẳng lẽ không thay quần áo mới? Mặc bộ này từ sáng đến giờ thật không phải phép.”

Tần Khanh nhìn chiếc áo blouse trên người mình, rồi liếc qua bộ âu phục của Tiêu Tự Trần, thầm nghĩ: về thì về, tên đàn ông này có đổi thì chỉ đổi bộ mới thôi chứ có khác gì nhau.

Hai người ai về nhà nấy. Tần Khanh thay chiếc quần tây màu xanh nhạt, lộ đôi bàn chân nhỏ, áo dài tay. Cô sợ người đàn ông soi mói mang tên Tiêu Tự Trần lại ghét bỏ vì cô ăn mặc hở hang.

Thay quần áo trở ra, cô nhìn hồ cá sát bờ tường. Nhìn con cá nhiệt đới màu đen đang vui sướng quẫy đuôi bơi lội. Nước hơi đục rồi, hình như lâu rồi không thay nước, hình như là từ cuối tháng năm trước khi đi Tần Xuyên có thay nước.

Tần Khanh múc ca ra thau nhỏ, thay nước hồ cá, chợt nhớ Tiêu Tự Trần cũng mua cá, chắc mấy hôm nay anh cũng không thay nước.

Cô nhập mã khóa, đẩy cửa nhà Tiêu Tự Trần, trong phòng khách rải rác nào là áo khoác, quần tây, quần lót tứ tung nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Tự Trần.

Cô nghĩ ắt hẳn anh đi thay quần áo rồi. Cô cúi người thu dọn mớ quần áo lên, sau đó đến hồ cá cạnh tivi thay nước.

Vừa vớt cá ra ngoài, phía sau truyền đến giọng của Tiêu Tự Trần: “Cô làm gì vậy?”

Tần Khanh giật mình, theo bản năng quay đầu lại: “Giáo sư Tiêu … phải thay nước hồ cá, nếu không cá sẽ chết!”

Tiêu Tự Trần xoải bước đến gần nhìn cô đang vớt cá hỏi: “Tại sao?”

“Hả???”, Tần Khanh chưa hiểu ý anh.

Tiêu Tự Trần lặp lại lần nữa: “Tại sao phải thay nước hồ?”

Tần Khanh ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn hồ nước đục ngầu: “Nếu không đổi, sẽ chết …”

Tiêu Tự Trần nghe xong đứng thẳng người, hất cằm, cười gằn một tiếng: “Cô sống trên địa cầu này đâu thấy cô phải thay qua địa cầu khác mới sống được!?!”
Bình Luận (0)
Comment