Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 44

Tần Khanh nhếch miệng, sau đó mở cốp xe lấy hành lý ra, khi đóng cốp đã không còn trông thấy bóng dáng Tiêu Tự Trần đâu nữa.

Tần Khanh kéo vali vừa đi vừa suy nghĩ: Cũng may cô còn nhớ thông tin chuyến bay.

Nói thì phải nói Tiêu Tự Trần quá mức thần thông quảng đại, trong một tối có thể giải quyết nhanh gọn vụ visa cho Tần Khanh, và đương nhiên Tần Khanh không hay biết người đứng sau Tiêu Tự Trần chính là Cung Trầm một tay xử lý mọi chuyện.

Tần Khanh đưa thẻ căn cước, lấy được vé máy bay thì cô trông thấy Tiêu Tự Trần ngồi đợi ở khu vực chờ. Tần Khanh đứng đó ngẫm nghĩ, quyết định lên máy bay mới chào hỏi anh! Vì thế cô tìm một chỗ cách xa anh một chút ngồi xuống đợi chuyến bay.

Trước giờ bay một tiếng, chuyến bay đi Xyri bắt đầu kiểm vé, Tần Khanh xếp hàng phía sau Tiêu Tự Trần. Nhân viên hải quan chẳng kiểm tra gì, còn đưa cho anh một túi gì đó rồi Tiêu Tự Trần đi thẳng vào trong. Đến khi cô hoàn hồn cô cũng được cho qua mà không kiểm tra, trong khi đó các ký giả đều bị kiểm tra rất kỹ.

Tần Khanh hơi thắc mắc nhưng vẫn kéo hành lý đi sau Tiêu Tự Trần.

Tiêu Tự Trần bước vào khoang thương gia, được một lúc cô cũng đi vào. Anh ngồi vị trí của cô đang lục lọi đồ trong chiếc túi đó.

Tần Khanh đứng phía sau anh, nhẹ vỗ bờ vai. Anh cau mày ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười tươi: “Ông à … Đây không phải là chỗ của tôi sao?”

Tần Khanh nhìn thấy trong đôi mắt anh ánh lên tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức tắt ngúm, lạnh nhạt nói: “Chỗ này tôi cũng bỏ tiền ra mua!”

Tần Khanh bật cười, không thèm so đo với anh, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh không ngạc nhiên khi tôi đến đây sao?”

Tiêu Tự Trần thong dong lấy khăn che mắt, rồi kéo thấp vành mũ, không thèm trả lời câu hỏi của cô.

Có cần như vậy không?

Tần Khanh không chút đắn đo kéo kéo cánh tay áo của anh. Tiêu Tự Trần mở khăn đưa mắt nhìn Tần Khanh.

“Sao không nói chuyện với tôi?”

Tiêu Tự Trần hừ lạnh: “Không phải không muốn đi sao?”

Quả nhiên là người thù dai, Tần Khanh cố nén cười giải thích: “Đó là chuyện của ngày hôm qua.”

“Lòng của phụ nữ thay đổi quá nhanh.”, dứt lời Tiêu Tự Trần lại kéo tấm khăn lại, nghiêng đầu tính ngủ một giấc.

Tần Khanh thở dài một hơi, vuốt trán. Cô đành đứng dậy, đến trước mặt Tiêu Tự Trần, cúi người đưa tay kéo khăn che mắt của Tiêu Tự Trần. Cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh một chút. Dù sao bọn họ cùng nhau làm việc, thái độ như thế này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng chung.

Vầng sáng hiện ra trước mắt, anh khẽ nhíu mày, trước mắt anh là đôi môi hồng hào … hơi cong lên …

Tiêu Tự Trần ngẩn người, tim đập nhanh hơn, anh buồn bực nhìn người đối diện, giọng trầm thấp: “Cô làm gì vậy?”

Tần Khanh sững người, không ngờ anh lại nổi cáu. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn giải thích với anh một chút.”

Tiêu Tự Trần mở to mắt, hỏi: “Cái gì?”

“Chuyện hôm qua, tôi xin lỗi. Còn có …”, Tần Khanh nhìn về phía gò má anh tuấn của anh , “Anh không được như vậy?”

“Là sao?”, Tiêu Tự Trần bắt gặp Tần Khanh khẽ chau mày, đáy mắt rất kiên định.

“Anh không được quyết định thay cho tôi. Làm hay không làm một chuyện gì đó cần phải cân nhắc rất nhiều yếu tố, anh bắt ép tôi phải theo … khiến tôi cảm thấy khó xử.”

Tần Khanh ngẩng đầu nhìn , đáy mắt Tiêu Tự Trần gợn sóng. Sau đó, anh cầm tay cô, giọng ấp úng: “Tôi biết rồi!”, rồi lại khoanh tau trước ngực, ra điệu bộ muốn ngủ một giấc.

Tần Khanh nhìn hai đỉnh tai hồng hồng, cái tên này bị vạch trần khuyết điểm là lại xấu hổ đúng không?

Tần Khanh bật cười. Khơi thông xong xuôi, cô liếc nhìn xung quanh, chạm nhẹ vào tay Tiêu Tự Trần.

Anh rụt tay lại, hừ một tiếng: “Sao nữa?”

“Anh ngồi chỗ nào?”

Tiêu Tự Trần đưa tay ra phía chân của Tần Khanh: “Ngay bên cạnh tôi!”, dứt lời thu ngay tay về, nói tiếp: “Tôi chỉ quen ngồi bên trái, cô ngồi chỗ của tôi đi!”

Chính là chỗ cô đã ngồi trước đó.

Tuy ở khoang hạng thương gia nhưng ngồi chín tiếng giờ bay cũng rất mệt, khi đáp máy bay đến sân bay Damascus cũng đã gần giữa trưa. Tiêu Tự Trần ga-lăng xách luôn hành lý của Tần Khanh, hai người mau chóng tìm một khách sạn gần đó ngủ bù.

Tần Khanh rất ngạc nhiên khi Tiêu Tự Trần lấy ra tấm thẻ ngân hàng, vào thang máy cô hỏi ngay: “Anh làm thẻ lúc nào vậy?”

“Không phải tôi làm, Cung Trầm nhờ nhân viên bảo an đưa.” Tiêu Tự Trần xoa xoa khóe mắt, dáng vẻ mệt mỏi.

Tần Khanh sững người, nhớ tới túi đồ anh nhận được trước đó … thì ra là Cung Trầm đưa cho. Chả trách nhân viên an ninh chỉ cần liếc tên cô là cho qua. Mọi chuyện đã được Cung Trầm đã an bài hết tất cả, lại còn hoàn thành công việc rất chu toàn, ngay cả thẻ ngân hàng của địa phương cũng chuẩn bị, hại cô cứ loay hoay trong đầu đến Xyri là phải tìm ngay ngân hàng để đổi tiền.

Hai người ở sát vách, Tiêu Tự Trần mang hành lý đến cửa phòng cô rồi xoay người về phòng mình, Tần Khanh muốn hỏi anh tiếp theo làm chuyện gì nhưng chưa kịp mở miệng chỉ còn trông thấy bóng lưng tiêu sái ấy đóng xầm cửa.

Cô nhún vai về phòng mình, vừa đặt hành lý vào trong đã nghe tiếng gõ cửa. Nhìn qua lỗ mắt mèo là dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Tự Trần. Tần Khanh mở cửa, Tiêu Tự Trần liếc cô một cái sau đó trực tiếp đi thẳng vào ngồi ở ghế sofa: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói.”

Tần Khanh ngồi xuống đối diện anh, Tiêu Tự Trần rút một chiếc điện thoại di động đưa cho cô: “Đây là điện thoại của cô, bên trong có lưu số của tôi rồi.”

Tần Khanh nhận điện thoại, không phải là mẫu mã trong nước, bên trong toàn là tiếng Anh, ắt hẳn cũng nằm trong túi xách Cung Trầm đã chuẩn bị. Cũng may tiếng Anh của cô cũng khá.

Đang kiểm tra điện thoại, giọng Tiêu Tự Trần lại vang lên: “Bây giờ Xyri xảy ra nội chiến gay gắt, nếu không có tôi, cô tuyệt đối không được đi ra ngoài, có người gõ cửa phải gọi cho tôi ngay. Không được phép mở cửa cho người lạ, biết chưa?”

Vẻ mặt Tiêu Tự Trần rất nghiêm túc. Tần Khanh nhớ đến đám đông dân chúng biểu tình, trong lòng rối tung rối mù. Khi chưa đến Xyri cô chỉ hơi lo, nhưng khi chứng kiến cục diện thực tế tại Xyri khiến cô có cảm xúc hoàn toàn khác. Giống như chưa tiếp xúc với cái chết vĩnh viễn sẽ không biết được cái chết đáng sợ như thế nào.

Cô gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bây giờ chúng ta làm gì?”

Tiêu Tự Trần đứng dậy, quét mắt nhìn Tần Khanh: “Nghỉ ngơi trước, sau bữa tối chúng ta sẽ bàn”, vừa dứt lời anh mở cửa phòng, trước khi đi còn quay đầu nói: “Xem kỹ là ai mới được mở cửa. Nhớ chú ý an toàn.”

Tần Khanh gật đầu lia lịa, Tiêu Tự Trần quay mặt đi, cánh cửa khép lại trước mắt, đồng thời cũng vang lên thanh âm trầm thấp của Tiêu Tự Trần _ _ _

“Đừng sợ! Tôi sẽ bảo vệ cô!”
Bình Luận (0)
Comment