Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 57

Tần Khanh nghe vậy mới cúi đầu nhìn, nhưng tầm mắt chỉ nhìn đến tới bả vai, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tự Trần, anh cau chặt lông mày, đi nhanh về phía cô.

Vài giây sau, bàn tay lớn của Tiêu Tự Trần đặt trên bả vai của Tần Khanh, ánh mắt băn khoăn dừng trên cổ cô, hơi cúi thấp đầu.

Những điểm đỏ lấm tấm nằm rải rác trên cần cổ trắng nõn của cô, vốn là làn da đẹp như bạch ngọc liền trở thành thế này, Tiêu Tự Trần khó chịu nhăn mày.

Lúc đến đây đã hứa sẽ bảo vệ cô lại không ngờ được lại xảy ra sự cố trên cơ thể.

Tiêu Tự Trần vươn tay xoa cổ Tần Khanh, thần sắc trong mắt trầm xuống, thầm nghĩ cần phải sớm trở về, nhiệt độ ở đây rất cao, nếu có thể tự điều chỉnh thì tốt, còn nếu không thể đẩy lùi…

Đành phải ‘Đánh rắn động cỏ’ rồi.

Tiêu Tự Trần đã hạ quyết định!

Tần Khanh cảm giác được ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, sau đó hơi dừng lại. Tiêu Tự Trần liếc nhìn Nasser đứng phía sau, miệng đang mở lớn đến chảy cả nước miếng, chậm rãi đứng thẳng người, duỗi ngón trỏ chỉ vào Nasser: “Đi, chuẩn bị xe.”

Nasser nhảy dựng lên khịt mũi: “Người bên ngoài vẫn còn chờ cậu đấy!”

Tiêu Tự Trần nghe vậy híp mắt, Nasser lập tức giơ tay lên, “Được được, tôi phục cậu rồi.”

Anh ta đi được hai bước lại dừng lại, giải thích: “Thật ra không hợp khí hậu cũng không phải bệnh nặng gì, vừa rồi tôi chợt phát hiện…”

Nasser còn chưa nói xong, khóe miệng Tiêu Tự Trần đã mím thành một đường, thần sắc khiếp người, ra hiệu ‘Nếu cậu còn không đi ngay tôi sẽ đá cậu’. Nasser thấy thế đành phải đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Tự Trần và Tần Khanh.

Tần Khanh vô thức sờ sờ cổ, “Có thể do tôi không uống quen nước ở đây, qua mấy ngày liền …”

“Á!!! Anh làm gì vậy?” Tần Khanh một tay giữ chặt góc dưới áo mình, tay còn lại cầm chặt bàn tay Tiêu Tự Trần đang để trên lưng cô, giọng hoảng sợ.

Tiêu Tự Trần chậm rãi nhìn cô, dễ dàng đẩy tay cô ra, dùng lực bế bổng người cô lên. Tần Khanh tựa vào khuỷu tay anh, kinh ngạc trong nháy mắt sau đó bắt đầu giãy dụa.

Tiêu Tự Trần rõ ràng không vui khi cô không biết phối hợp, anh mím chặt môi, rút một tay vỗ lên lưng cô, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi xem.”

Vừa nói xong, Tần Khanh đã được đặt lên bàn, Tiêu Tự Trần để cô nằm úp lên mặt bàn, mặc kệ Tần Khanh phản đối, thoáng một cái liền xốc áo Tần Khanh lên, lập tức, một mảng lớn da thịt lập tức tiến vào tầm mắt Tiêu Tự Trần.

Làn da đột nhiên tiếp xúc với không khí, Tần Khanh cũng không vùng vẫy nữa. Bản thân không thể nhìn thấy chi bằng cứ để Tiêu Tự Trần coi xem tình trạng thế nào.

Tầm mắt Tiêu Tự Trần lúc này đều đặt trên phần lưng trắng nõn của Tần Khanh, đường cong uyển chuyển, ưu mỹ. Mái tóc đen như mun ở phía trên; giữa lưng là sợi dây áo ngực mảnh màu trắng, dường như chỉ cần hơi mạnh tay một chút, nó sẽ đứt ngay lập tức.

Anh dĩ nhiên biết rõ đó là cái gì, nhưng mà … nội y màu trắng… Anh cảm thấy cũng rất tuyệt, cho dù nó cũng không phải là gợi cảm cho lắm.

Tiêu Tự Trần đang mơ màng vội tỉnh táo trở lại. Tại sao anh lại đặt cô xuống? Có phải hơi vội vàng không?

Tần Khanh cảm giác người phía sau chậm rì rì không nói tiếng nào, lại nghĩ tình hình rất rất nghiêm trọng, do dự hỏi: “Sau lưng cũng bị sao?”

Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt: “Cũng may, sau lưng không nhiều!”

Sau đó lại nói: “Cô tự xem ngực mình coi sao!”

“…Ừm!!!” Tần Khanh lấy tay kéo áo xuống, nhanh chóng nhảy khỏi bàn, ngón tay nắm góc áo phía trước, sau đó ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Tự Trần.

Anh nhìn cô một chút, ngầm hiểu, liền quay người rời đi. Tần Khanh nghĩ thầm người đàn ông này còn biết ý nhị!

Cô xốc áo lên, trên bụng có vài nốt đỏ, khẽ nhíu mày, không ngờ đề kháng của cô kém đến vậy, đến đây mới vài ngày đã bị dị ứng rồi.

“Như thế nào?” Tiêu Tự Trần phảng phất nghe thấy thanh âm thở dài của Tần Khanh, cao giọng hỏi.

“Coi như cũng ổn! Không quá nghiêm trọng.” Tuy Tiêu Tự Trần không nói nhưng Tần Khanh biết anh nhất định lo lắng, nhưng mà cái này chỉ cần uống thuốc vài ngày là khỏi, không có vấn đề gì.

Tiêu Tự Trần rõ ràng không tin lời Tần Khanh, chỉ nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng, sau đó xoay người nhìn cô một cái, ngữ khí thập phần ôn nhu: “Lập tức báo Nasser đưa chúng ta đến bệnh viện một chuyến.”

“Không cần, không có gì nghiêm trọng đâu.” Tần Khanh bình tĩnh cự tuyệt.

Tiêu Tự Trần nhíu chặt mi, lạnh giọng ngắt lời: “Không được!”

Tần Khanh buồn cười.

Trong phòng không có một cơn gió, nhiệt độ dần dần nóng lên, oi bức, không mát mẻ. Tần Khanh cảm thấy khó thở, như có vật gì đó đè nặng tim cô, miệng mở lớn thở dốc.

Mấy phút sau, Tần Khanh từ từ đi đến sau lưng Tiêu Tự Trần, ngẩng đầu nhìn bả vai rộng lớn của anh, vươn tay kéo ống tay áo anh, nhác thấy ngón tay Tiêu Tự Trần khẽ động mới chậm rãi nói: “Thật ra, anh không cần lo lắng cho tôi nhiều như vậy.”

Dứt lời, Tiêu Tự Trần đột nhiên rút ống tay áo trong tay cô ra, lòng bàn tay Tần Khanh bỗng chốc trống rỗng, cô mấp máy môi nói: “Anh không cần thiết quy hết tội lỗi cho bản thân vì đã gây ra cái chết của Tait. Tôi sẽ không giống anh ta.”

Tần Khanh vẫn biết Tiêu Tự Trần rất mẫn cảm, tầng tầng bao khỏa nội tâm anh, anh luôn suy nghĩ nguyên nhân cái chết của Tait là do anh, anh sợ cô cũng có chung một kết cục. Do vậy, anh luôn khẩn trương, bảo vệ cô, sợ cô xảy ra chuyện.

Anh cẩn thận từng li từng tí, rất cố chấp, khoác vỏ bọc cứng rắn nhưng ẩn sâu bên trong chính là nội tâm mềm yếu.

Cô bỗng thở dài một hơi, lần đầu tiên gọi tên anh: “Tiêu Tự Trần!”

Hai mắt Tần Khanh mở lớn, không biết cô gọi cả tên lẫn họ anh thế này anh có khó chịu hay không nhưng điều cần nói vẫn phải nói: “Tuy tôi làm trợ lý cho anh không lâu nhưng tôi hy vọng anh có thể thả lỏng một chút. Anh Ty đã kể mọi chuyện cho tôi nghe, nhưng đó không phải lỗi của anh, anh không cần phải chịu trách nhiệm.”

Tiêu Tự Trần vẫn không nói lời nào, Tần Khanh miễn cưỡng nói ra câu cô muốn nói với anh từ lâu: “Tôi không phải Tait, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân.”

Tần Khanh tỏ vẻ rất quyết tâm, đưa mắt nhìn về người đàn ông đứng trước mặt. Bóng lưng thẳng tắp, cô liêu, hai tay luôn đút trong túi quần, mái tóc dày mềm nằm gọn gàng, trông anh thật an tĩnh nhưng quạnh quẽ. Trong lòng Tần Khanh dấy lên một cảm giác không tên.

Thật sự anh rất lo lắng cho cô, có đôi lúc lo lắng thái quá cô còn nảy sinh cảm giác lệch lạc, tuy nhiên sau khi tỉnh trí, cô biết tất cả những điều anh làm cũng chỉ vì nguyên do cái chết của Tait trước đó.

Tiêu Tự Trần đứng yên một chỗ, nghe Tần Khanh tâm sự một phen, anh giữ vẻ trầm mặc như nước, đáy mắt thâm sâu không gợn sóng. Một lúc lâu sau mới im lặng xoay người lại, không nói một lời đi ngang qua người Tần Khanh, thanh âm cực kỳ trầm thấp: “Đừng tưởng rằng cô rất hiểu tôi.”

Tần Khanh khẽ giật mình, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê buốt. Cô không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng trực giác cho cô biết Tiêu Tự Trần đang không vui.

Tần Khanh mấp máy môi, không biết nên nói gì.. Tuy ngày thường anh rất ngạo mạn, tuy tính tính quái lạ nhưng Tiêu Tự Trần chưa từng nói chuyện với cô như vậy. Câu nói vừa rồi rõ ràng như một hành động đẩy cô ra khỏi thế giới của anh.

Cô nghĩ cô rất hiểu anh ư?

Anh trả lời cho cô biết: Không!

Những chuyện kia thật ra chẳng qua là một ảo giác, không phải là Tiêu Tự Trần thật sự.

Cô đứng nguyên tại chỗ, gục đầu xuống, khóe miệng mím thành một đường, trong lòng oán hận: Tên đàn ông khó chịu, về nước chắc chắn sẽ giới thiệu anh cho Đệ Ngũ, để cô ta nhận tình tình khó ưa này của anh. Sau này có muốn cô hiểu, nửa điểm cô cũng không thèm!
Bình Luận (0)
Comment