Nữ Pháp Y Thiên Tài

Chương 62

Tiêu Tự Trần không nói lời nào, xoa xoa cây bút ghi âm màu vàng trong tay, nở nụ cười sâu xa, sau đó nhìn thoáng qua cửa thư phòng đóng chặt.

Theo ánh mắt Tiêu Tự Trần nhìn về phía cửa, Nasser hiểu ý, lại quay đầu nhìn qua: “Cậu muốn tránh mặt cô ấy?”

Bàn tay đang cầm bút khựng lại, Tiêu Tự Trần chậm rãi nói: “Cậu biết trước khi chết hắn nói gì không?”

“Về chị dâu nhỏ sao?”

Xưng hô của Nasser dường như lấy lòng Tiêu Tự Trần, anh cong cong khóe môi, chầm chậm lên tiếng: “Hắn nói, nếu như tôi không về nước, chị dâu nhỏ của cậu có thể sẽ chết thảm hơn Tait.”

Đầu lưỡi Tiêu Tự Trần lưu luyến ba chữ chị dâu nhỏ, nội tâm càng thêm thỏa mãn.

Nasser khẽ giật mình, một lát sau nghẹn thở ra một hơi: “Hắn rốt cuộc là ai? Trợ lý của cậu chết có liên quan gì với tên trùm thuốc phiện?” không cần Tiêu Tự Trần đáp lời, Nasser lại lẩm bẩm nói tiếp: “Không đúng, năm đó sau khi xuất ngũ, hoàn thành chương trình đại học chỉ trong vòng hai năm. Sau khi tốt nghiệp đại học đã công tác cho Interpol, Tait không phải chết trước khi cậu bị trùm thuốc phiện bắt đi sao?”

Tiêu Tự Trần gật đầu, “Tôi không biết người giết Tait và trùm thuốc phiện có phải cùng một người không, mục đích chuyến đi này của tôi sắp đạt được, nhưng tại sao khi tôi vừa biết căn cứ của các cậu có người dùng ma túy, liền có người đến cảnh cáo tôi? Lại còn dùng cái chết của Tait cảnh cáo!”

Nasser dường như nhớ ra cái gì đó, chợt hỏi: “Cậu còn chưa nói tại sao binh sĩ trong căn cứ dùng ma túy?”

“Trong kẽ móng tay của Arafat có bột phấn màu nâu, chắc là phấn morphine, tôi đoán xung quanh hắn còn có lưu lại băng phiến, nhưng do cơn mưa đêm qua, nên khó nói được.”

Nasser vẫn không tin, lắc đầu nói: “Binh sĩ đều phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tôi vẫn không nghĩ rằng họ sẽ làm như vậy.”

Tiêu Tự Trần không tức giận, chỉ nói: “Nếu không tin cậu có thể đưa vài người đi kiểm tra, còn nữa, có để ý những chai nhựa trong phòng Arafat không?”

Nasser lắc đầu, ánh mắt không còn kiên định như ban đầu.

“Cậu biết ma túy đá không?” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói.

Nasser gật gật đầu, “Ý của cậu là những bình nước nhựa được bọn họ dùng để hút ma túy đá sao?”

“Coi như cậu có chút kiến thức.” Tiêu Tự Trần hừ lạnh: “Trên người Arafat có những vết máu bầm lớn, nhất định là khi đó lấy được tiền trong ví của Liên Ca liền mau chóng chạy đi mua thuốc về làm của riêng; không ngờ đến bọn binh lính theo dõi, chúng đang lên cơn nghiện nên buộc phải giết hắn để lấy thuốc.”

“Nhưng mà binh sĩ trực đêm đó nói không nghe thấy tiếng động gì.”

“Tất nhiên sẽ không nghe thấy, nếu như cậu cùng một cặp huynh đệ song sinh cùng đi trong sa mạc, trên người không mang theo nước, may mắn nhặt được một bình nước. Nhưng nước chỉ đủ để duy trì mạng sống cho hai người thoát khỏi sa mạc, cậu nói xem cậu có bị họ giết chết không?”

Lúc này, Nasser không nói nữa, anh ta hiểu ý Tiêu Tự Trần. Ba người gác đêm hôm đó thì có hai người là kẻ nghiện thuốc, còn người kia có thể là không trông thấy thật hoặc là bị sai đi làm chuyện gì đó, hoặc là bị chúng nắm lấy nhược điểm lôi ra uy hiếp.

Nasser nghĩ tới đây, anh ta nheo mắt, đến lúc cần phải điều tra kỹ một chút, lúc này chiến tranh đang trong giai đoạn căng thẳng, nội bộ xảy ra vấn đề làm sao có thể đoàn kết chống giặc.

“Tôi hiểu rồi.” Nasser trầm giọng đáp, sau đó lại hỏi: “Vậy cậu và chị dâu nhỏ phải làm sao đây?”

Tiêu Tự Trần không lập tức trả lời, đôi mắt đen đầy trầm tư. Nasser hiếm khi thấy bộ dạng ảo não này của Tiêu Tự Trần. Một người chỉ trong hai năm có thể hoàn thành bốn năm đại học thì làm sao có thể chứng kiến được dáng vẻ ôm đầu tiến thoái lưỡng nan như thế chứ?

Trong đầu Tiêu Tự Trần không ngừng nhớ lại lời nói của người đàn ông kia trước khi chết, trong lúc nhất thời cũng không biết nên tiến hay lui. Đối phương hiển nhiên biết rõ cái chết của Tait, cũng biết ý đồ của anh đến Syria.

Chuyện cho tới nước này, cho dù anh có muốn đi bắt hung thủ cũng phải cân nhắc đến Tần Khanh một chút.

Làm sao anh có thể để cô chịu kết cục giống Tait?

Đáy mắt Tiêu Tự Trần thoáng hiện tia lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Tôi sẽ mau chóng về nước.”

Nasser kinh hãi: “Cậu trở về? Chẳng lẽ cậu sợ hắn sao? Thân thủ cậu như thế nào tôi còn không hiểu ư?”

Hai năm đi lính sớm đã rèn luyện cho người đàn ông trước mắt anh ta không giống nguời bình thường, hơn nữa với tư duy thông minh, Nasser không tin anh lại chọn đường lui!

Tiêu Tự Trần nghe vậy nở nụ cười khó hiểu, thanh âm trì hoãn nói: “Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô ấy. Mặc dù tôi lợi hại, bây giờ bốn bề đều có địch không thể để xảy ra sai lầm được.”

“Cho nên, cậu định buông bỏ cơ hội lần này?” Nasser không thể tin vào mắt mình khi trông thấy vẻ kiên định của Tiêu Tự Trần, lần thứ hai hừ một tiếng coi như đáp lại.

Nasser lắc đầu, “Không nghĩ tới lại khắc sâu đến vậy.”

Lời này của anh ta ẩn chứa hàm thương xót, Tiêu Tự Trần nghe thấy thế liền không vui. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết hai người mới nói đến chuyện cá nhân.

“Cô ấy bây giờ chỉ là phụ tá của tôi.” Tiêu Tự Trần thản nhiên nói, không đợi Nasser kinh ngạc, anh nói tiếp: “Nhưng mà với chỉ số thông minh của tôi, rất nhanh cô ấy sẽ trở thành chị dâu nhỏ của cậu thôi.”

Nasser dĩ nhiên bị khiếp sợ đến mức không nói thành lời, một lát sau đánh bạo nói: “Vậy là cậu gạt tôi?”

“Gạt cậu?” Tiêu Tự Trần đưa mắt nhìn qua.

“Cậu gạt tôi nói cô ấy là vị hôn thê của cậu.” Nasser nói giọng quả quyết.

Tiêu Tự Trần cười ‘xuy~’ một tiếng, sau đó đứng lên: “Bây giờ không phải nhưng chẳng phải sau này sẽ là thế ư! Không biết lúc nào mới gặp lại cậu, cứ để cậu gọi trước một tiếng chị dâu nhỏ về sau không tiếc nuối.”

Nasser rốt cuộc cũng không nói nên lời, đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần đầy tức giận. Một lúc lâu sau ánh mắt sáng ngời, bước đến trước mặt Tiêu Tự Trần lớn tiếng nói: “Không đúng, Angle làm sao bây giờ? Không phải cậu thích cô ấy sao?”

Ánh mắt Tiêu Tự Trần nháy một cái, tinh thần Nasser lập tức phấn chấn, cái tên lãnh đạm đáng ghét này vẫn còn phản ứng với Angle, không sợ chết bồi thêm một câu ——

“Có phải cậu xem phụ tá của mình thành Angle không?”

Thời gian quay trở về trước đó một chút, Tiêu Tự Trần dặn dò Tần Khanh uống thuốc, cô cầm ly nước ngồi trên sofa suy nghĩ vô số chuyện. Không biết suy nghĩ được bao lâu đột nhiên tiếng điện thoại trong phòng Tiêu Tự Trần reo vang triệu hồi thần trí của Tần Khanh. Cô đặt ly nước lên bàn trà, đi đến phòng của Tiêu Tự Trần, đẩy cửa ra tìm điện thoại.

Cô nhìn thoáng màn hình, là Cung Trầm.

Tần Khanh chớp chớp mắt, thật là một cơ hội tốt, điện thoại của Cung Trầm đến thật đúng lúc, vừa khít mượn cơ hội này nghe xem Tiêu Tự Trần đang nói chuyện gì, vì sao lại không cho cô nghe.

Cô vừa đi ra khỏi phòng ngủ Tiêu Tự Trần, điện thoại trong tay liền tắt máy. Tần Khanh nhíu chặt hàng lông mày xinh đẹp, thật sự là xui xẻo mà.

Lúc không cần gọi thì gọi, lúc cần kíp thì lại ngắt máy.

Tần Khanh đứng cách cánh cửa thư phòng vài bước, cô hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó đi về trước vài bước, đứng trước cửa ra vào, cô giơ tay lên muốn gõ cửa liền nghe thấy thanh âm mang ngữ khí trêu ghẹo ở bên trong …

“Có phải cậu xem phụ tá của mình thành Angle không?”

Tần Khanh cảm thấy tay mình run lên, không biết có phải do cánh cửa bằng gỗ hay không mà cô cảm thấy hơi lạnh.

Trong nháy mắt cô nhận ra, cuối cùng đúng như lời anh nói … Cô quả nhiên không hiểu gì về Tiêu Tự Trần.

Vì sao lại về nước điều tra bản án tám, mười năm về trước?

Vì sao lại tìm cô làm trợ lý?

Lục Hoành là ai? Angle là ai?

Tại sao phải một mình đến tìm tên trùm buôn thuốc phiện?

Vì sao lại luôn bảo vệ cô rồi lại tránh né cô?

Còn có… Tại sao phải dùng súng?

Những điều cô thật sự không thể giải thích được, giờ khắc này trong lòng cô mới hiểu rõ —— Con người Tiêu Tự Trần cách rất xa so với thế giới của cô, cô không chạm vào được, Đệ Ngũ Quý lại càng không.

Cô chậm rãi buông thõng cánh tay, điện thoại trong tay lại đồng thời vang lên, cặp mắt cô nheo lại, nghe được âm thanh trong thư phòng truyền ra:

“Ai?”
Bình Luận (0)
Comment