Khi tỉnh lại, Tạ Tinh phát hiện mình đang nằm ở bậc nghỉ cầu thang, bên trên được lót thảm lông dê màu nâu mềm mại.
Một cô gái xinh đẹp, khí chất xuất chúng đang vịn tay vịn cầu thang có khắc hoa văn lộng lẫy, khập khiễng đi lên, nhìn cô từ trên cao xuống.
Trong đầu Tạ Tinh tự động hiện ra một cái tên: Tạ Quân.
Tạ Quân là chị song sinh khác trứng của cơ thể này.
Tạ Quân lên tiếng: “Tạ Tinh, rõ ràng là em đẩy chị ngã lầu trước, bây giờ còn muốn làm kẻ ác đi cáo trạng trước sao?”
Lúc cô ta nói đến chữ “đẩy”, có vài giọt nước bọt phun lên mặt Tạ Tinh.
Tạ Tinh cảm thấy buồn nôn quá thể, dùng mu bàn tay lau mặt, nhanh chóng đứng lên, cố gắng bắt chước giọng nói của chủ nhân cơ thể này: “Kẻ ác cáo trạng trước cái gì, chị không đẩy tôi chắc? Nếu không thì vết thương ngã cầu thang trên đầu tôi ở đâu ra? Chị nhìn đây này, sưng to như trứng bồ câu rồi này.”
“Ngã bị thương?” Ánh mắt Tạ Quân lóe lên sự không kiên nhẫn: “Tạ Tinh, đang ở nhà chứ không phải Cục Cảnh sát, càng không phải ở trong phòng giải phẫu với thi thể máu me của em. Em biết rõ chị và mẹ không thích em nói chuyện kiểu này mà, vì sao cứ phải nói chuyện kiểu vậy hả?”
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp.” Tạ Tinh hất cằm nhìn chân Tạ Quân, nói: “Chị trẹo chân, tôi u đầu, chúng ta hòa nhau, tôi đi lên trước đây.”
“Em…” Tạ Quân giật mình trợn tròn mắt.”
Tạ Tinh biết vì sao cô ta kinh ngạc.
Sau một sự cố ngoài ý muốn, cô đã không còn ở thế giới hiện thực, mà đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tên “Trùng Sinh Về Năm 95”.
Tạ Quân chính là tên của nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này, khi cô vừa xuyên vào cơ thể của nguyên chủ thì Tạ Quân cũng vừa trùng sinh.
Quan hệ của hai chị em không tốt, một người không thích nghề pháp y, một người ghen tỵ đối phương lớn lên bên cạnh cha mẹ.
Mặc dù không có mâu thuẫn gì lớn, nhưng gặp nhau động tay động chân là chuyện thường ngày, không bằng mặt, cũng chẳng bằng lòng.
Dựa theo nội dung cốt truyện, có lẽ cô nên phản ứng kịch liệt vì Tạ Quân vừa nói bóng gió hạ thấp nghề pháp y, tức giận đẩy Tạ Quân thêm lần nữa, khiến người mẹ Trần Nguyệt Hoa vừa về nhà đã nhìn thấy.
Nhưng cô không phải nguyên chủ, cũng từng đọc quyển tiểu thuyết này, nên không hề có cảm thụ như nguyên chủ.
Hơn nữa, tuy hai chị em có mâu thuẫn, đó cũng là vì cha mẹ thiên vị mà ra, không liên quan đến Tạ Quân.
Chuyện gì hóa giải được thì nên hóa giải, không cần biến nó thành thù oán.
Cô mới đến thế giới này, nhường nhịn một chút cũng không sao.
Tạ Tinh nhấc chân, định đi lên lầu, nhưng Tạ Quân bỗng túm lấy tay cô.
Trên tay Tạ Quân có mồ hôi lạnh, dính dính khó chịu.
Tạ Tinh cảm thấy khó chịu, hất tay theo bản năng: “Chị nói chuyện đàng hoàng, túm lấy tôi làm cái gì?”
Tạ Quân lập tức bước về sau một bước, chân phải đạp lên mép bậc thang.
“Hừ!” Tạ Tinh cười lạnh một tiếng, tay phải nhanh chóng bắt lấy Tạ Quân: “Cẩn thận một chút, chị mà ngã nữa thì lần này không liên quan tới tôi đâu đó.”
“Tạ Tinh, con nói chuyện với chị kiểu gì đó?” Trần Nguyệt Hoa vừa trở về, không hỏi rõ đúng sai đã trực tiếp kết tội Tạ Tinh.
Hành động này khiến Tạ Tinh nhớ đến cha mẹ đời trước, họ cũng bất công với cô như vậy, cô thầm sinh lòng phản cảm, buông Tạ Quân ra, xoay người lên lầu.
Trần Nguyệt Hoa cả giận nói: “Tạ Tinh, con có biết lễ phép là gì không?”
Tạ Tinh cũng không quay đầu lại, trả lời một câu: “Con được ông nội nuôi lớn, con gái ở quê, không có lễ phép.”
“Con…” Trần Nguyệt Hoa xìu xuống: “Ông nội là giáo sư đại học, không phải người nhà quê…”
“Rầm!” Tiếng đóng cửa trên lầu đã ngắt lời bà Trần.
Tạ Quân khập khiễng xuống lầu, nhận lấy túi xách trong tay Trần Nguyệt Hoa, nói: “Mẹ, thôi ạ, không có gì.”
Trần Nguyệt Hoa lấy túi da về: “Cái gì mà không có gì, con là diễn viên múa ba lê, một khi mắt cá bị thương là xong đời, con có biết không hả?”
Tạ Quân nhớ đến đời trước, bỗng giật mình, cô ôm lấy cánh tay Trần Nguyệt Hoa, yếu ớt giải thích: “Mẹ, con chỉ bị trật chân một chút, mẹ đừng quá lo lắng.”
“Dù vậy cũng phải cẩn thận hơn.” Trần Nguyệt Hoa thay dép lê, đỡ Tạ Quân ngồi xuống ghế sô pha kiểu xưa làm bằng gỗ hoa lê, hỏi: “Lần này lại là vì cái gì?”
Tạ Quân nói: “Anh gọi điện về, nói sẽ dẫn con đi leo núi, em ấy nghe được, ầm ĩ đòi đi.”
Trần Nguyệt Hoa cười khổ lắc đầu: “Còn tưởng rằng tốt nghiệp rồi sẽ trưởng thành hơn một chút, không ngờ nó chỉ có vậy.”
Tạ Quân nhíu mày: “Nói chung cũng có thay đổi. Nếu là bình thường, em ấy không đứng lại cãi tay đôi với mẹ vài câu thì không chịu đi đâu.”
“Mẹ thấy càng ngày càng nghiêm trọng hơn thì có. Trước kia nó còn gọi một tiếng mẹ, bây giờ… Thôi, không nói tới nó nữa.” Trần Nguyệt Hoa kéo chân Tạ Quân đặt lên đùi mình, hỏi thăm: “Có nặng lắm không, mẹ dẫn con đi bệnh viện nhé?”
Tạ Quân thử chuyển động cổ chân, đáp: “Không sao ạ, băng bó, dán cao giảm đau vài ngày là khỏi.”
Trần Nguyệt Hoa thấy biểu cảm của Tạ Quân thản nhiên, không có dấu hiệu nhịn đau, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chuyện đi leo núi thì sao?”
Tạ Quân nói: “Chỉ hơi đau chút thôi mẹ, đắp thuốc một đêm, ngày mai hết đau liền.”
Leo núi chỉ là cái cớ, thật ra, Trần Nguyệt Hoa đã giao nhiệm vụ cho con trai, bắt anh phải giúp Tạ Quân mở rộng mối quan hệ cá nhân.
Kiếp trước, Tạ Quân sợ vết thương nặng thêm, không dám đi, Tạ Tinh đi, khiến cô bỏ lỡ người kia.
Vì anh, cô cũng muốn đi một chuyến.
Hơn nữa, ngày mai sẽ mưa cả ngày, chưa đến chân núi đã mưa, đến lúc đó, xe trực tiếp chạy thẳng đến khách sạn, cô ở khách sạn chơi đánh bài cả ngày là được…