Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 12

Tạ Tinh nhờ Lê Khả nhắn tin cho cô, sau khi nhận được tin nhắn, cô vờ như mình có việc phải về sớm.

Có thể là do miệng quạ, xe taxi vừa đến ký túc xá của cục cảnh sát, Tạ Tinh sắp xuống xe thì máy nhắn tin lại vang lên: [Mau đến chung cư Vọng Giang, đường Lâm Giang, Đông Thiên Môn, Tào.]

Đây là tin nhắn của Tào Hải Sinh.

Tạ Tinh không dám chần chừ, bảo tài xế tiếp tục lái xe. Bảy tám phút sau, cô đến nơi.

Đường Lâm Giang, tên như nghĩa, ở cạnh bờ sông.

Chung cư Vọng Giang là chung cư tốt nhất nơi này, phong cảnh đẹp, cơ sở hạ tầng tốt, giá cũng cao.

Xe taxi dừng lại, Tạ Tinh vừa mở cửa xe bước xuống đã nghe tiếng khóc thê lương bi ai.

Cô bước nhanh đến cạnh bờ sông, nhìn về phía tiếng khóc.

Nước sông Thanh Giang không cao, bên dưới có đường đi bộ để ngắm cảnh, bên đó có một đám người chen lấn bên ngoài dây ngăn cách, đứng xem cảnh sát và pháp y phá án.

Tào Hải Sinh đang nói chuyện với Hoàng Chấn Nghĩa, bên cạnh hai người là một thi thể có thân hình không lớn.

Đây là hiện trường cứu viện, người chết là một đứa trẻ!

Tâm trạng Tạ Tinh trầm xuống, bước nhanh xuống bên bờ sông, chen vào đám người.

“Cảnh sát phá án!” Một vị cảnh sát cản Tạ Tinh lại.

Tạ Tinh nói: “Tôi là pháp y thực tập, pháp y Tào là thầy tôi.”

Hoàng Chấn Nghĩa phân phó: “Cho cô ấy vào.”

Tạ Tinh vừa đi vừa quan sát xung quanh, không có người của phòng giám định, chỉ có quần chúng đứng ngoài hóng chuyện, nơi đây đúng là hiện trường cứu viện.

Loại án này cũng cần đại đội của cục cảnh sát thành phố xử lý sao? Hay là có ẩn tình gì mà cô không biết?

“Thầy, em đến rồi.” Tạ Tinh lấy giấy bút từ trong túi xách ra, chuẩn bị ghi chép.

Tào Hải Sinh đỡ eo ngồi chồm hổm xuống, lấy ra một cái đèn pin nhỏ trong hộp dụng cụ, mở mí mắt người chết soi vào: “Mặt mũi sưng, bầm tím, mắt kết mô, có màng, màng đệm có dấu vết chảy máu, tụ máu…”

Đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, trên cánh tay nổi da gà, da trắng bệch, thi ban khá nhạt, bên cạnh môi có vết thương, trên đỉnh đầu có dấu vết va chạm nhẹ,… Đây đều là vết thương khi còn sống.

Bởi vì đã được sơ cứu, nên miệng mũi không có bọt biển, ngực bị lõm vào, xương sườn bị gãy.

Tào Hải Sinh đưa ra phán đoán sơ bộ, thời gian tử vong không quá ba tiếng, trước khi sơ cứu thì đã tử vong.

Vết thương trên đầu không nặng, khả năng cao là chết chìm.

Tạ Tinh ghi chép xong, cất giấy bút vào túi, đeo bao tay vào rồi giúp Tào Hải Sinh bỏ thi thể vào túi thi thể.

“Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ơi, bà nội có lỗi với con, bà nội xin lỗi con!” Một bà lão nước mắt giàn dụa, khóc lớn, đẩy ông lão bên cạnh, chạy về phía bờ sông: “Con chờ bà nội, bà nội đi tìm con ngay đây!”

“Mẹ, mẹ, mẹ làm gì vậy, hu hu…” Người đàn ông trung niên ôm chặt lấy eo bà lão: “Không trách mẹ, không ai trách mẹ hết!”

“Hu hu hu…”

Bốn năm người khóc lớn.

Tạ Tinh khó chịu trong lòng, không dám nhìn nữa, cố gắng dời sự chú ý của mình đến cuộc trò chuyện của Hoàng Chấn Nghĩa và Tào Hải Sinh.

Hoàng Chấn Nghĩa nói với Tào Hải Sinh: “Nạn nhân tên Hoàng Kỳ, năm nay tám tuổi, ngày thường được ông bà nội chăm sóc, tính tình ngang bướng, thường gây chuyện thị phi trong khu chung cư. Nhà họ Hoàng ăn tối khá sớm, bà nội Hoàng nấu tôm xào trứng, sườn xào chua ngọt và gỏi khoai tây cắt sợi, chưa tới 5 giờ chiều đã ăn xong. Ngày thường, bà nội Hoàng sẽ đưa đứa nhỏ đến khu vui chơi cho trẻ của chung cư chơi một lát, đến tối mịt mới về nhà. Khoảng 6 giờ, bà nội Hoàng phát hiện không thấy Hoàng Kỳ đâu cả.”

Tào Hải Sinh gật gật đầu: “Được, bọn tôi về nhà tang lễ, có thêm manh mối sẽ báo cho anh.”

Cuối tuần, Lê Khả về nhà, chỉ có Lý Ký.

Cậu ta giúp Tạ Tinh mang thi thể lên xe tang lễ, nhỏ giọng nói: “Đây là vụ án lớn, đã là nạn nhân thứ ba.”

Tạ Tinh hỏi: “Cách thức gây án giống nhau, nạn nhân đều là trẻ em?”

Lý Ký nói: “Không phải đều là trẻ em, nhưng bịt miệng, đánh ngất rồi ném xuống sông thì giống y như đúc.”

“Khó trách các anh lại đến.” Tạ Tinh tự nói một câu, theo Tào Hải Sinh lên xe: “Gặp lại sau.”

Lý Ký phất phất tay: “Gặp lại sau.”

Phòng giải phẫu.

Tạ Tinh c** đ* của người chết, giao cho Tào Hải Sinh kiểm tra.

Cô cạo đầu người chết, cũng kiểm tra lại miệng vết thương ở đầu: “Vết thương rách da, kéo dài, bên trên có dính cát vôi, có lẽ là bị nện bằng gạch, ấn vào có cảm giác đàn hồi nhẹ, không phải vết thương trí mạng.”

Tào Hải Sinh không tìm được bất cứ manh mối nào từ quần áo, ông bảo Tạ Tinh xoay thi thể qua, chuẩn bị giải phẫu.

Tạ Tinh làm theo.

Tào Hải Sinh cầm lấy dao giải phẫu, vừa khom lưng thì lập tức đau đớn đứng thẳng. Ông ấy bị căng cơ thắt lưng nghiêm trọng, bệnh tình tái phát.

Tạ Tinh nói: “Thầy, để em làm cho, thầy giám sát.”

Tào Hải Sinh chần chờ một lát, cuối cùng buông dao xuống: “Được, em làm đi.”

Tạ Tinh cầm dao giải phẫu, cắt từ gáy đến xương mu liên hợp, đao pháp nhanh nhẹn, ổn định.

Sau khi mở khoang ngực, thể tích buồng phổi to ra, bên trong phổi có nhiều bọt nước và chất lỏng, các nội tạng khác có hiện tượng ứ máu…

Tạ Tinh mổ dạ dày, múc được hai muỗng chứa thức ăn bên trong dạ dày.

Trong dạ dày khá nhiều món, có thể nhìn rõ được tôm bóc vỏ, thịt, trứng chiên,…

Ruột đầu có thức ăn.

Cô ngồi thẳng lên, buông dao giải phẫu xuống, nói: “Kết hợp với nhiệt độ và độ cứng của thi thể, người chết ra ngoài không bao lâu thì gặp chuyện, có lẽ bị hại trong một tiếng sau bữa cơm, khoảng 5 - 6 giờ chiều. Trừ vết thương ở đầu và khóe miệng, không có vết thương nào khác, điều này nói rõ, hung thủ ra tay không hề do dự, mạnh hơn người chết rất nhiều, suy đoán đầu tiên là, hung thủ là người trưởng thành.”

“Rất tốt.” Tào Hải Sinh ghi lại: “Khâu lại đi, thầy gọi điện cho Đội trưởng Hoàng.”

Đây là lần đầu Tạ Tinh cầm dao giải phẫu, nhưng là lần thứ ba khâu thi thể, ông rất yên tâm để cô khâu.

Bình Luận (0)
Comment