Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 15

Phòng họp đội 2.

Khi Tạ Tinh đến thì Tào Hải Sinh và những cảnh sát khác đã đến đông đủ.

Hoàng Chấn Nghĩa chủ trì cuộc họp, ông tổng hợp những thông tin đã điều tra được, nói qua một lần.

Sau khi hỏi thăm nhiều người, các cảnh sát hình sự nhận được hai thông tin.

Một người thích câu cá cho biết, khoảng 6 giờ chiều, một bé trai đi cùng một người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước lên bờ kè.

Song, lúc đó người này đang câu cá, không để ý cuối cùng đứa bé đã đi đâu. Hơn nữa, khoảng cách hai nơi khoảng hơn 50 mét, người này cũng không nhìn rõ diện mạo của hai người kia, không xác định được đứa trẻ có phải là Hoàng Kỳ hay không.

Một người đàn ông đạp xe đạp bên bờ kè cho biết, trong cùng khoảng thời gian đó, hắn nhìn thấy một bé trai bước lên một chiếc Charade màu đỏ, nhưng hắn cho rằng chiếc xe Charade ấy không phải xe taxi. Vì không nghĩ nhiều nên cũng không quá chú ý.

Hai manh mối này chỉ có thể chứng minh có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, lái xe Charade, đã dẫn Hoàng Kỳ đi.

Bọn họ vẫn hoàn toàn không biết gì về hung thủ.

Ba vị cảnh sát hình sự đến cục quản lý giao thông, điều tra thông tin về các xe Charade.

Tài xế taxi trẻ tuổi không ít, tổng cộng 3000 chiếc xe, hơn 4000 tài xế thay ca, tài xế khoảng dưới 30 tuổi chiếm chừng một nửa số này.

Về phần tài xế đã kết hôn hay chưa, kết hôn khi nào,… Bởi vì tư liệu chưa cập nhật, hiện rất khó điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn.

Cho nên, nếu giả thiết hung thủ là tài xế taxi, có thể ưu tiên khoanh vùng điều tra chung cư Vọng Giang và chung cư Thanh Hà, nhưng như vậy cần nhân lực lớn trong một khoảng thời gian dài.

Sau khi Hoàng Chấn Nghĩa trình bày tình hình, Đỗ Chuẩn, một cảnh sát hình sự thâm niên, đưa ra vấn đề: “Hung thủ là tài xế taxi là suy đoán hợp lý, nhưng không thể loại trừ nhà ở khu vực Thanh Giang, chạy cuốc xe ngắn, cũng không thể loại trừ người có xe riêng trong nhà. Phạm vi điều tra này không nhỏ, chúng ta nên tìm cách khác để giảm tải mục tiêu điều tra.”

Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Cậu Đỗ nói rất đúng, cần phải thu nhỏ phạm vi, mọi người suy nghĩ xem, ngoài điều tra từng nơi từng chỗ, còn cách nào tốt hơn không?”

Ở thời đại này, camera giám sát chưa phát triển mạnh, nhiều nơi không có camera, họ có thể làm gì chứ?

Mười mấy cảnh sát hình sự, người thì hút thuốc, người thì uống trà, không ai lên tiếng.

Hoàng Chấn Nghĩa ngồi xuống ghế, vừa ngẩng đầu thì tầm mắt nhìn đến Tạ Tinh, ông xoa chiếc cằm râu ria xồm xoàm của mình, cười híp mắt hỏi: “Tiểu Tạ đầu óc nhanh nhạy, có nghĩ ra được cách gì không?”

Mấy vị cảnh sát hình sự đồng loạt nhìn về phía Tạ Tinh.

“E hèm.” Tào Hải Sinh hắng giọng: “Tiểu Tạ mới đến, còn chưa làm quen hết nữa, có thể nghĩ cách gì chứ?”

Ông trực tiếp cản thay Tạ Tinh.

Hoàng Chấn Nghĩa cười ha ha: “Anh Tào, chưa gì đã bắt đầu bao che cho học trò rồi.”

Tào Hải Sinh nói: “Ăn ngay nói thật.”

Hoàng Chấn Nghĩa không quan tâm: “Anh Tào, anh nghĩ sao?”

Tào Hải Sinh nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi chỉ có bấy nhiêu thông tin, lực bất tòng tâm.”

“Anh đó…” Hoàng Chấn Nghĩa dùng ngón tay chỉ chỉ về phía ông. Sau đó nghiêm túc trở về vấn đề chính: “Hung thủ đã giết ba người, còn ra tay với trẻ con, cấp trên rất coi trọng vụ án này. Chúng ta nhất định phải nhanh chóng phá án. Nếu tất cả đều không có cách gì tốt hơn, thì chỉ có thể lần mò, điều tra.

Lý Ký, cậu đến phòng hồ sơ một chuyến, điều tra mấy vụ án tồn đọng năm xưa.

Cậu Đỗ, cậu dẫn người đến đội cảnh sát giao thông, điều tra thông tin chủ xe Charade màu đỏ trong thành phố chúng ta. Những người còn lại ra ngoài điều tra tài xế taxi lái xe Charade phù hợp điều kiện mô tả hung thủ ở khu vực Thanh Giang.”

Hoàng Chấn Nghĩa phân phó công việc cho mọi người, các cảnh sát hình sự phụ trách vụ án Hoàng Kỳ giải tán.

Tạ Tinh và Tào Hải Sinh đi ra khỏi tòa nhà.

Tào Hải Sinh nói: “Người trẻ tuổi có suy nghĩ là việc tốt, thầy ngăn cản một chút là vì không muốn em bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cứ thong thả.”

Tạ Tinh cung kính đáp: “Cảm ơn thầy, em hiểu mà.”

Tào Hải Sinh gật đầu: “Hữu xạ tự nhiên hương. Thầy đi trước nhé.”

Ông đi về phía bãi đỗ xe đạp.

Tạ Tinh định về ký túc xá, mới đi được vài bước, Lý Ký đã đuổi theo nhờ vả: “Tiểu Tạ, dù sao em cũng rảnh, giúp tôi một chút đi.”

“Tìm hồ sơ?” Tạ Tinh hơi do dự, mọi người đều còn trẻ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

“Mình đến rồi! Đến rồi đây!” Lê Khả đeo một cái túi xách lớn, xông đến như viên đạn: “Nghe nói lại có án mạng?”

“Đúng.” Lý Ký vui vẻ: “Ba em nói cho em biết phải không?”

Ba của Lê Khả làm việc ở Viện Kiểm Sát, tin tức nhanh nhạy hơn người bình thường.

“Đúng vậy.” Lê Khả kéo lấy cánh tay của Tạ Tinh: “Đi thôi, muốn làm gì, mình đi cùng hai người.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến phòng hồ sơ ở lầu bốn.

Phòng hồ sơ rất lớn, hệ thống thông gió không tệ, dù vậy, không khí vẫn đầy cổ mùi giấy mốc.

Lý Ký quen thuộc dẫn Tạ Tinh và Lê Khả đến một cái giá chứa hồ sơ ở trong cùng.

Anh ta lôi ra hai thùng hồ sơ lớn: “Đây là vụ án tồn đọng mấy năm qua chưa phá được, chúng ta tìm xem.”

Lê Khả ném túi xách lên cái giá, ngồi xuống đất, hỏi: “Chúng ta phải tìm cái gì?”

Lý Ký nói: “Tìm một vài vụ án tương tự, thi thể bị ném xuống Thanh Giang, hoặc bị gạch đập vỡ đầu.”

Tạ Tinh lấy ra vài tệp hồ sơ từ thùng giấy, nhanh chóng lật ra xem.

Ba người không nói chuyện, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng lất giấy rào rào.

Khoảng 20 phút sau, Lê Khả nói: “Các cậu nhìn vụ án này xem.”

Tạ Tinh cùng Lý Ký cùng nhau chồm qua xem.

Bình Luận (0)
Comment