Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 23

Hoàng Chấn Nghĩa không phải người gia trưởng, ông đồng ý cho Lê Khả tiếp tục điều tra là vì ông cho rằng, bất kể là thành công hay thất bại, đều là kinh nghiệm, phải cho giới trẻ cơ hội thử sức.

Vì thế, Lê Khả càng thêm tin phục Hoàng Chấn Nghĩa.

Tạ Tinh cũng cảm thấy người này là lãnh đạo không tồi, có tài ăn nói, vừa ủng hộ suy nghĩ của giới trẻ, vừa chừa đường lui cho mình… trong trường hợp nếu hung thủ là một trong ba người.

Rời khỏi nhà ăn, trời đã gần tối, hai người sánh vai đi về ký túc xá.

Lê Khả nói: “Tuy chỉ còn ba người, nhưng chúng ta chẳng có chút manh mối nào, cảm giác không thể tiếp tục tra thêm.”

Tạ Tinh dừng bước, nhìn ánh trăng sáng đang xuất hiện ở chân trời, nói: “Nếu hung thủ là một trong ba người, thì vụ án này đơn giản.”

Lê Khả cũng nhìn lên: “Trăng hôm nay rất đẹp, nếu cậu giúp mình thì càng tuyệt.”

Tạ Tinh nói: “Điều tra vụ án, đương nhiên phải bắt đầu từ vụ án. Tính luôn cả khu phố cũ mà cậu và Lý Ký cùng tra, tổng cộng có bốn nơi, cậu cảm thấy tra từ chỗ nào trước thì tốt?”

Lê Khả suy nghĩ: “Vụ án Hoàng Kỳ mới xảy ra gần đây, tương đối dễ tra.”

Tạ Tinh hỏi: “Kết hợp với ba vụ án trước, cậu cảm thấy nên tra như thế nào?”

Lê Khả thiếu kinh nghiệm, cô suy nghĩ hồi lâu, mãi đến khi hai người nhìn thấy cổng ký túc xá, cô mới đưa ra một đáp án: “In ảnh của ba người ra, hỏi người nhà Hoàng Kỳ và những người trong phạm vi hoạt động Hoàng Kỳ xem có ai từng gặp họ hay không. Hoặc nói đúng hơn là, ba người này có từng xuất hiện trong những nơi mà Hoàng Kỳ gây chuyện hay không.”

Tạ Tinh gật đầu: “Cậu có thể xem lại vụ án khu phố cũ, mình phát hiện một điều khá thú vị, nhà của ba người bị hại cách nhau không xa. Cậu có thể tra thử xem họ có quan hệ gì hay không.”

“Ừ ha!” Đôi mắt Lê Khả phát sáng, vỗ vai Tạ Tinh: “Cảm ơn cậu, nếu phá được vụ án này, mình mời cậu ăn đồ nướng.”

Tạ Tinh nở nụ cười: “Được, mình chờ.”

Rạng sáng thứ sáu, 3:10 phút, máy nhắn tin vang lên, âm thanh chói tai khiến Tạ Tinh giật mình tỉnh dậy.

Cô cầm lấy máy nhắn tin, trên máy là nội dung: [Cổng đồn cảnh sát, Tào.]

Đã xảy ra chuyện.

Theo thói quen, cô thường chuẩn bị sẵn đồ đặt bên cạnh gối đầu, gồm nội y, quần dài, và một chiếc áo sơ mi.

Mặc đồ, đeo ba lô trên lưng, khoá cửa, đi vệ sinh, không tới năm phút, Tạ Tinh xuống lầu.

Cô đến văn phòng trước để lấy thùng đồ khám nghiệm tử thi của pháp y, mặc blouse trắng, sau đó đến cổng đồn cảnh sát tập hợp cùng người khác.

Trước cổng có hai chiếc Santana, Hoàng Chấn Nghĩa và người của đội 2 đều ở đây, nhưng không thấy Tào Hải Sinh.

Hoàng Chấn Nghĩa ngồi trên ghế điều khiển: “Thầy của cô xuất phát từ nhà, lên xe đi.”

Tạ Tinh ngồi lên ghế phó lái còn trống.

Xe cảnh sát vững vàng rời khỏi cục cảnh sát.

Hoàng Chấn Nghĩa giới thiệu sơ lược về vụ án lần này cho Tạ Tinh: “Thẩm Ý, con trai trưởng của phó thị trưởng Phó được phát hiện đã tử vong trong xe, trên đường Cẩm Hoa, khu phát triển.”

Tạ Tinh giật mình, há miệng th* d*c, sau đó nhắm mắt lại.

Cô nhớ ra rằng, trong sách, đây là một nhân vật quan trọng.

Nữ chính Tạ Quân và Thẩm Thanh, em gái Thẩm Ý, là bạn học trung học phổ thông, cũng là bạn thân của nhau. Trước khi Thẩm Ý xảy ra chuyện, bọn họ còn tụ tập gặp nhau ở quán karaoke Kim Quỹ.

Cho nên, nữ chính, nam chính, và nhân vật phản diện Quan Dương Chi sau đó đều cùng tham gia lễ tang của Thẩm Ý.

Quan Dương Chi gặp Tạ Quân, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nam phụ Đàn Dịch đến sau, phụ trách vụ án này, ngầm điều tra Tạ Quân, Cố Lăng, từ đó xem trọng Tạ Quân.

Mà Thẩm Thanh thì thích Đàn Dịch.

Từ đó, câu chuyện tình yêu bi kịch dây dưa không rõ bắt đầu.

Nói cách khác, Hoàng Chấn Nghĩa không thể điều tra vụ án của Thẩm Ý, nên Đàn Dịch sẽ đến tiếp nhận vụ án?

Hay là Đàn Dịch sẽ đến đảm nhận vị trí Đại đội trưởng của chi cục cảnh sát hình sự của khu phát triển?

Thật là phiền phức!

Nếu cô phá được vụ án này, Đàn Dịch có thể đừng đến không?

Chậc…

Tác giả quá lười, chỉ viết một câu nói Thẩm Ý chết, sau đó lại nói vụ án đã được phá, không miêu tả gì nhiều về vụ án, Tạ Tinh có muốn đi đường tắt cũng không thể.

Tạ Tinh suy nghĩ quá xuất thần, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, dáng ngồi nghiêm chỉnh.

Hoàng Chấn Nghĩa cho rằng cô sợ hãi, trấn an: “Đừng lo lắng, mọi việc đã có thầy của cô lo.”

Tạ Tinh lấy lại tinh thần: “Đội trưởng Hoàng yên tâm, em không lo lắng.”

Đường đêm vắng vẻ, xe chạy cực nhanh, 20 phút sau, Hoàng Chấn Nghĩa dừng xe trước dải phân cách của cảnh sát ở khu phát triển.

Tạ Tinh đeo khẩu trang và bao tay, cầm hộp đồ pháp y xuống xe, chui qua dải phân cách, đi về phía chiếc Santana màu trắng.

Pháp y An và pháp y Đinh đều có mặt. Pháp y An kiểm tra trong xe, pháp y Đinh cầm kẹp và bút, đang ghi chép thông tin.

“Pháp y An, Pháp y Đinh.” Tạ Tinh chào hỏi.

“Ồ… Tiểu Tạ!” Pháp y Đinh hơi bất ngờ: “Thầy của cô đâu?”

Tạ Tinh nói: “Thầy tôi đang bắt xe qua, chắc là sắp đến rồi, cần tôi làm gì?”

Pháp y Đinh nói: “Cô…”

“Két!” Tiếng xe thắng mạnh đã cắt lời pháp y Đinh.

Tạ Tinh và pháp y Đinh cùng nhìn qua nơi phát ra âm thanh…

Bình Luận (0)
Comment