Xe của nhà tang lễ đã đến.
Các cảnh sát hình sự đưa thi thể Thẩm Ý lên xe, Tạ Tinh và ba vị pháp y khác cũng lên xe.
Cửa xe đóng lại, xe khởi động máy, Tạ Tinh phát hiện, xe của Thẩm Mạc Ngôn cũng đi theo.
Pháp y Đinh nói: “Lo quá, tôi chẳng muốn đối mặt với người chết và người nhà cùng lúc đâu.”
Pháp y An không lên tiếng.
Tào Hải Sinh cũng không tiếp tục tra xét thi thể.
Tạ Tinh nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm không nhiều, không thể không phụ họa một câu: “Đúng vậy.”
Pháp y Đinh nói: “Tiểu Tạ đúng là điềm tĩnh, trông còn vững vàng hơn những pháp y kỳ cựu như chúng ta.”
Nếu có người suy nghĩ sâu xa, không chừng lại nghĩ lời ấy đang ám chỉ Tạ Tinh “vô tâm”.
Nhưng Tạ Tinh cảm thấy pháp y Đinh là một người nhanh mồm nhanh miệng, cô giải thích: “Không phải em điềm tĩnh, mà em không dám nhìn, không dám nghe, chỉ còn kém lấy tay bịt tai lại thôi đấy.”
Pháp y Đinh mím môi: “Tôi biết ngay mà, người mới đều sẽ khóc không thành tiếng, sao Tiểu Tạ lại có thể điềm tĩnh thờ ơ như vậy? Hóa ra là thế!”
Tạ Tinh nói: “Vì không muốn trở thành trò cười cho mọi người, em đã phải gồng mình hết sức bình sinh đấy.”
“Gồng mình hết sức bình sinh, cách dùng từ thật thú vị.” Pháp y Đinh định cười, nhưng nghĩ đến bên cạnh còn có thi thể, anh nhịn xuống.
Tào Hải Sinh hài lòng nhìn Tạ Tinh.
…
Lúc đến nhà tang lễ, đã gần 5 giờ sáng.
Người nhà họ Thẩm, phó cục trưởng Nghiêm và Hoàng Chấn Nghĩa cùng nhau hộ tống người bị hại vào phòng giải phẫu của nhà tang lễ. Thẩm Mạc Ngôn nhiều lần dặn dò, rồi mới dẫn người nhà lui ra ngoài.
Tạ Tinh cắt quần áo trên người nạn nhân, cởi đồng hồ xuống, Tào Hải Sinh kiểm tra một lần, không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: “Ví tiền ở trên xe, nhưng không có tiền, chứng minh thư và thẻ ngân hàng không bị lấy mất, cũng không phát hiện dấu vân tay trên ví tiền. Đã hỏi phó thị trưởng Thẩm, ông ấy nói, Thẩm Ý thường mang trên người ít nhất là 2000 đồng tiền mặt.”
Tào Hải Sinh nói: “Chiếc đồng hồ này cũng có giá mấy ngàn đồng, tuy tiền mặt bị lấy đi, nhưng tôi thấy không giống án giết người cướp của.”
Hoàng Chấn Nghĩa gật đầu: “Tôi có suy nghĩ giống anh. Tôi nghĩ, có thể là trả thù, hoặc do thù ghét.” Ông nhìn về phía hai vị pháp y đến từ khu phát triển: “Hai người nghĩ sao?”
Pháp y An nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tạ Tinh quan sát kỹ chỗ cầu vai, nơi đó có dấu trắng bệch, là dấu hiệu của sự khống chế. Cô lấy mẫu máu, xoay thi thể nghiêng qua một bên, phát hiện trên lưng có một vết lõm nhẹ, trông rõ ràng hơn vết trắng ở phía trước.
Pháp y Đinh nói: “Vậy là rõ rồi. Hung thủ có ít nhất ba người, hai người khống chế hai cánh tay, một người tiêm thuốc, vết lõm này hẳn là do nạn nhân bị đè lên đầu xe Santana.”
Hoàng Chấn Nghĩa cười khổ: “Đâu chỉ ba người. Có ít nhất 4 dấu chân lạ ở sau thân cây, nhưng hung thủ cực kỳ giảo hoạt, trước khi đi đã lau đi mất. Lần này, chúng ta phải đối mặt với nhóm hung thủ không đơn giản. Chẳng những có thủ đoạn bí mật, còn có năng lực phản trinh sát.”
Đối thủ không đơn giản, thân phận của nạn nhân cũng không đơn giản.
Với hai nhân tố này, người khổ nhất là cảnh sát hình sự như bọn họ, một khi không phá được án, có thể tưởng tượng được áp lực lớn như thế nào.
Điều tra từng bước một, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Tào Hải Sinh kiểm tra thi thể theo quy trình một lần, dùng kính lúp nghiên cứu lỗ kim trên chân, lại nói: “Nạn nhân không giống người bị nghiện, hiện trường cũng không có ống tiêm. Tiểu Tạ, đưa mẫu máu đến Phòng Kỹ Thuật, chỉ cần nghiệm tra trong máu có morphine, thì không cần giải phẫu.”
“Vâng, thưa thầy.” Tạ Tinh cắt thêm một lọn tóc từ trên đầu Thẩm Ý xuống, đặt trong túi chứa vật chứng.
Hoàng Chấn Nghĩa vẫy tay với cô, nói với Tào Hải Sinh: “Tôi đưa Tiểu Tạ trở về, sau đó đến quán karaoke Kim Quỹ một chuyến. Anh Tào, anh An, Tiểu Đinh, có lãnh đạo ở đây, mọi người chịu khổ một chút nhé.”
Tào Hải Sinh lườm ông ta với vẻ mặt ghét bỏ.
…
Tạ Tinh đi theo Hoàng Chấn Nghĩa ra khỏi phòng giải phẫu.
Hoàng Chấn Nghĩa khen: “Đúng là học sinh đại học Kinh Hoa có khác, nắm vững kiến thức cơ bản, hôm nay, Tiểu Tạ lập công rồi.”
Nếu Tạ Tinh không tìm được lỗ kim, các lãnh đạo cục cảnh sát sẽ bị phó thị trưởng Thẩm chất vấn.
Đến lúc đó, đưa thi thể về giải phẫu khám nghiệm tử thi, nhận được kết luận tử vong do morphine, cả cục cảnh sát thành phố và các chi cục đều sẽ để lại ấn tượng là một đám vô dụng trong mắt lãnh đạo thành phố, từ trên xuống dưới đều sẽ bị liên lụy.
Tạ Tinh hiểu quá rõ về sự tinh tế trong mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cô cười nói: “Lời khen của Đội trưởng Hoàng, em xin nhận. Em xin nói một câu không khiêm tốn, không bao lâu sau, chừng một hai năm nữa, những kiến thức không bao giờ dùng đến đó sẽ bị đào thải cùng với hệ tiêu hóa thôi.”
Hoàng Chấn Nghĩa cố ý lườm cô: “Cô nhóc này, vậy mà bảo không khiêm tốn?”
Tạ Tinh nói: “Đội trưởng Hoàng, đấy gọi là hài nhạt.”
“Ừm!” Hoàng Chấn Nghĩa đột nhiên hắng giọng.
Tạ Tinh biết, ông ấy đang nhắc nhở mình, Thẩm Thanh đến.