Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 33

Tạ Tinh ngồi lên sô pha đơn đối diện Trần Nguyệt Hoa.

Tạ Thần nói: “Dì Tôn, phiền dì rót cho Tinh Tinh một ly nước trái cây.”

“Em cảm ơn anh.” Tạ Tinh đang khát nước, tiện thể nói: “Sáng giờ con chưa uống nước, dì Tôn, rót cho con ly nước lọc là được rồi.”

Tạ Thần hỏi: “Vụ án của Thẩm Ý có tiến triển gì không?”

Tạ Tinh đáp: “Manh mối không nhiều, nghe nói là hơi khó phá án.”

Dì Tôn đưa cho Tạ Tinh một ly nước.

Tạ Tinh cảm ơn, đang định uống một hơi cạn sạch, thì gặp Tạ Quân khoác váy ngủ dài màu đen tay áo nhũ trắng, đầu tóc đen tạm chải gọn, tay vịn cầu thang đi xuống.

Gương mặt cô ta xinh đẹp, động tác nhẹ nhàng, dù mặc quần áo hơi tùy ý, cũng không tổn hại đến khí chất thanh lịch của một diễn viên múa cổ điển.

Tạ Quân mong đợi nhìn Tạ Tinh: “Bắt được hung thủ chưa?”

Tạ Tinh lặp lại lời cô vừa nói trước đó, hỏi cô ta: “Đêm đó chị có phát hiện gì bất thường không?”

Đôi mắt xinh đẹp của Tạ Quân lập tức ẩm ướt: “Nếu chị phát hiện điều bất thường, sao có thể trơ mắt nhìn anh trai của Thanh Thanh thiệt mạng cho được.”

Cảm xúc này, là thật.

Tạ Tinh hỏi: “Thẩm Thanh không tham dự à?”

Tạ Quân gật gật đầu: “Cậu ấy rủ chị đi, nói càng đông càng vui. Nhưng trước khi đi, Thanh Thanh gọi điện đến, nói là cậu ấy đến tháng, đau bụng kinh, không đi được.”

Tạ Tinh nói: “Cho nên, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng, chị đi một mình.”

Hai cụm từ “suy nghĩ cặn kẽ” và “cuối cùng” có hơi khác thường, như thể Tạ Quân có mưu đồ riêng vậy.

Tạ Tinh muốn hiệu quả này.

Tạ Quân đang định ngồi xuống bên cạnh Tạ Thần, nhất thời ngẩn người, cô ta vểnh mông chất vấn: “Ý em là gì?”

Tạ Tinh biết, cô đã k*ch th*ch đến bí mật chôn sâu trong lòng Tạ Quân: kiếp trước. Kiếp trước, Tạ Quân không biết nhiều về Cố Lăng, không có hứng thú, Thẩm Thanh không đi, Tạ Quân cũng không đi.

Tạ Tinh bình tĩnh ung dung: “Ý của tôi là, nếu chị không đi…”

Ánh mắt Tạ Quân sắc bén.

Cô ta ngắt lời Tạ Tinh, nói khẳng định: “Chị không hiểu em có ý gì. Thẩm Ý tham gia tiệc sinh nhật, đi hát karaoke đều là quyết định của anh ta, chị không quen anh ta, cũng chưa từng trò chuyện một câu nào. Anh ta chết, đó là số mệnh của anh ta, liên quan gì đến chị?”

Kiếp trước, Thẩm Ý cũng chết sớm, lần này, cô gặp lại Thẩm Thanh, chính là muốn nhắc nhở Thẩm Thanh bảo Thẩm Ý đừng về Kinh Thành một mình, tránh bị tai nạn xe. Không ngờ, lần này, chuyện lại xảy ra sớm hơn 10 ngày, và vẫn là cách chết đáng sợ như vậy.

“Số mệnh…” Tạ Tinh lặp lại một lần.

Tạ Quân được tác giả cho trùng sinh trở về, dù không tin số mệnh, trong tiềm thức cũng sẽ tin.

Cô ta quy cái chết của Thẩm Ý là do vận mệnh, thì có thể suy đoán, đời trước, Thẩm Ý cũng đã chết, chỉ là nguyên nhân tử vong khác nhau… Nếu Thẩm Ý tử vong trên đường về sau khi rời khỏi quán karaoke, Tạ Quân nhất định sẽ cố gắng ngăn cản.

Dựa vào điểm này, có thể suy đoán thêm.

Nếu đời trước Tạ Quân không tham dự tiệc sinh nhật, Thẩm Ý đi, và anh ta sống sót, như vậy, có thể suy đoán là cái chết của Thẩm Ý có quan hệ trực tiếp đến Tạ Quân không?

Giả thuyết hợp lý là: Thẩm Ý tham dự sinh nhật của Trương Học Kiến, là vì nể mặt Trương Học Kiến là bạn học, không có liên quan gì đến Tạ Quân.

Nhưng từ chuyện Thẩm Ý không uống rượu và ít ra ngoài, thì sau khi tham dự ăn uống ở Vạn Hào, anh ta đại khái sẽ không đến quán karaoke… Cho nên, ở kiếp trước của Tạ Quân, anh ta không chết ở thời điểm này.

Lúc này, vì Tạ Quân cũng tham gia, có mỹ nhân bên người, Thẩm Ý thay đổi ý kiến cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao, đây cũng là “bản sắc của đàn ông”.

Tạ Quân không quen biết Thẩm Ý, đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng Thẩm Ý chết có liên quan đến sắc đẹp của mình.

Cô ta không biết chân tướng, nhưng tự trách bản thân thì cũng không có gì không đúng.

Sự thật cũng là như thế.

Thẩm Ý chết là chuyện ngẫu nhiên.

Tạ Quân vừa không cố ý, cũng không có bất kỳ quan hệ khách quan nào với tội phạm, nếu cô ta tự ôm tội vào người thì mới là chán sống.

Chậc…

Hiệu ứng bươm bướm.

Ai nói trùng sinh nhất định có thể thay đổi được mọi chuyện?

Có lẽ, đây là điều mà tác giả muốn biểu đạt.

Trần Nguyệt Hoa bỗng lên tiếng: “Trong mắt cô, ba mẹ con tôi ở đây còn không quan trọng bằng Thẩm Ý, đúng không?”

Tạ Tinh uống một ngụm nước, phản bác: “Mẹ hiểu lầm, ai cũng có lòng hiếu kỳ, tụi con chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.”

“Hừ!” Trần Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cái chết của Thẩm Ý không có bất cứ quan hệ gì với chị cô, cô làm pháp y rảnh quá đúng không, không có việc gì thì đừng có mang mấy thứ bẩn thỉu hôi thối kia về nhà mà gán ghép lên người nhà này.”

“Mẹ!” Tạ Thần nghe không nổi nữa: “Tinh Tinh không ý đó.”

Trần Nguyệt Hoa lườm anh ta: “Mẹ chỉ đang nhắc nhở nó, mẹ chỉ muốn tốt cho nhà mình thôi.”

Không thèm nói nhiều nửa câu.

Tạ Tinh đứng lên: “Trong cục còn có việc, con về trước.”

Tạ Thần cầm lấy chìa khóa xen trên bàn trà: “Anh đưa em đi.”

Tạ Quân hỏi: “Tạ Tinh, em có gặp Thanh Thanh không? Nhà cậu ấy xảy ra chuyện lớn như vậy, chị chỉ là người ngoài, không tiện quấy rầy, chỉ nhắn tin hỏi thăm, nhưng cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn.”

Tạ Tinh nói: “Tôi gặp cô ấy ở nhà tang lễ, trông cô ấy rất đau lòng.”

Tạ Quân giật mình: “Cậu ấy có nhận ra em không?”

Tạ Tinh đã mang xong giày thể thao: “Tôi đeo khẩu trang, cũng không lên tiếng nói chuyện.”

“Vậy là tốt rồi.” Tạ Quân yên tâm.

Hàm ý ghét bỏ công việc pháp y của Tạ Quân lại ập đến…

Tạ Thần hơi nhíu mày, nhưng anh không nói gì, đi ở phía trước.

Bình Luận (0)
Comment