Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 37

Ba đến năm phút sau, xe đến giao lộ nơi Đỗ Chuẩn đang gác.

Đỗ Chuẩn đã bố trí chốt kiểm tra, mấy vị cảnh sát cùng tổ đang cản hai chiếc xe, cẩn thận hỏi thăm, tra xét.

Lý Ký và Lê Khả đi xuống. Tạ Tinh tạm thời bất động.

Hoàng Chấn Nghĩa hỏi Phó Đạt: “Đến chưa?”

Phó Đạt nói: “Đối phương lập tức sẽ tới ngay.”

“Tiểu Tạ đừng vội xuống xe.” Hoàng Chấn Nghĩa đóng cửa xe,

Phạm Tiểu Sơn lái xe đến, Đỗ Chuẩn thuận lợi bắt hắn dừng xe.

Hai người nói vài câu, Phạm Tiểu Sơn xuống xe. Đây là một thanh niên trông trẻ trung, nhã nhặn, gương mặt ưa nhìn, mắt phượng, môi mỏng, trông còn tuấn tú hơn Lý Ký một chút. Dáng người cao vừa phải, dù không đô con, nhưng cũng không gầy yếu.

Phạm Tiểu Sơn lấy một bao thuốc lá từ trong túi đưa cho Đỗ Chuẩn: “Đã trễ thế này còn phải kiểm tra, cực khổ cho anh.”

“Lãnh đạo đang nhìn, tôi không dám nhận.” Đỗ Chuẩn đẩy hộp thuốc lá ra, mở cửa xe: “Trong xe có vật cấm không?”

Phạm Tiểu Sơn cười nói: “Tôi chạy taxi đàng hoàng, chạy cả ngày lẫn đêm, chuyển hàng cấm làm gì? Trong thành phố xảy ra chuyện à? Sao phải đặt chốt kiểm tra vậy?”

Đỗ Chuẩn lục lọi trong xe: “Không phải nghề của các anh rất nhạy thông tin sao?”

Phạm Tiểu Sơn hỏi lại: “Ý anh là chuyện xảy ra ở đường Cẩm Hoa đó hả?”

Đỗ Chuẩn lui ra khỏi xe, quay đầu nhìn Hoàng Chấn Nghĩa.

Hoàng Chấn Nghĩa đi qua: “Mở cốp ra.”

Phạm Tiểu Sơn chần chừ: “Sếp à, tôi chỉ là tài xế taxi. Trên xe không có gì cả.”

Hoàng Chấn Nghĩa mỉm cười: “Anh không dám mở cốp, chột dạ hả?”

“Không phải, không có, không hề.” Phạm Tiểu Sơn liên tục vẫy tay: “Chỉ là cốp xe để đồ hơi nhiều, tôi mở, tôi mở ngay.”

Anh ta lấy chìa khóa, mở cốp xe.

Trong cốp đúng là có rất nhiều đồ, một túi đựng quần áo, một đôi giày thể thao được giặt sạch, thùng dụng cụ sửa xe, chổi con, khăn lau,…

Chỉ là không có gạch!

Phạm Tiểu Sơn đứng một bên, bí mật quan sát Hoàng Chấn Nghĩa, không hề nịnh nọt, cũng không chút hoang mang.

Hoàng Chấn Nghĩa mở ra thùng dụng cụ, các dụng cụ được đặt ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thấy rõ ràng, gọn gàng.

Đỗ Chuẩn kiểm tra túi đựng quần áo, cũng không tìm được gì.

Lý Ký và Lê Khả bất an đưa mắt nhìn nhau.

Phạm Tiểu Sơn nói: “Sếp à, còn kiểm tra gì nữa không?”

Hoàng Chấn Nghĩa đứng trước cốp xe, hơi do dự, hỏi: “Anh là tài xế taxi, mang theo quần áo và giày làm gì?”

Phạm Tiểu Sơn đáp: “Không biết lúc nào phải chạy xe đường dài, nên chuẩn bị trước thôi mà.” Tay phải của hắn đặt trên nắp cốp xe, chuẩn bị đóng lại.

Hoàng Chấn Nghĩa muốn ngăn cản, nhưng không có lý do gì để ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn cốp xe đóng lại.

Lúc này, Tạ Tinh đến, cô mở cửa ghế sau, s* s**ng bên hông ghế dựa một chút, tìm được chốt bấm, đẩy ngã ghế dựa phía sau.

Phạm Tiểu Sơn lập tức nóng nảy: “Này, cô là ai, cô làm gì vậy! Không được động vào xe tôi!”

Hoàng Chấn Nghĩa nghiêng người, ngăn cản hắn: “Kiểm tra, đương nhiên phải kiểm tra cho kỹ.”

Sắc mặt Phạm Tiểu Sơn trắng bệch, rút lui về sau một bước, Đỗ Chuẩn đứng sẵn ngay sau lưng, chặn đường lui của hắn.

Tạ Tinh nhoài người tìm kiếm một lát, tìm được một viên gạch đỏ ở giữa thùng cốp xe và ghế sau, mượn ánh đèn đường nhìn, có thể nhìn rõ được vết màu đen loang lổ trên viên gạch: “Đội trưởng Hoàng, đã tìm được, em sẽ mang về Phòng Kỹ Thuật làm xét nghiệm.”

Sắc mặt Phạm Tiểu Sơn xám như tro tàn, ánh mắt dại ra, hai chân đứng không vững, lảo đảo một chút.

Đỗ Chuẩn bắt lấy tay hắn, còng lại bằng còng số 8, nói: “Phạm Tiểu Sơn, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vài vụ mưu sát, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”

Theo kết quả xét nghiệm, máu dính trên gạch thuộc về những người bị hại, trong đó có Hoàng Kỳ, Cốc Đức Thành, Diêm Lệ Phân và Cố Đại Cường…

Phạm Tiểu Sơn không hề chống chế, thoải mái thú tội, hắn chẳng những đã hại những người kể trên, còn sát hại ba người vô gia cư thiểu năng.

Phòng thẩm vấn.

Hoàng Chấn Nghĩa: “Vì sao giết người?”

Phạm Tiểu Sơn: “Tôi chỉ giết người xấu. Đây là chí hướng tôi lập khi tôi còn nhỏ, bây giờ tôi đã thực hiện được. Tôi nói cho anh biết, tôi không giống mẹ và em gái tôi, tôi là người tốt, là một người có lý tưởng.”

Hoàng Chấn Nghĩa: “Người tốt người xấu do pháp luật phán xét, anh không có quyền phán xét.”

Phạm Tiểu Sơn: “Sếp à, anh không thể phủ nhận một chuyện, pháp luật không thể nghiêm trị người xấu. Có người thay trời hành đạo như tôi, không phải là rất tốt sao?”

Hoàng Chấn Nghĩa: “Đương nhiên là không tốt. Anh đã phạm pháp, xâm phạm đến quyền lợi của người bị hại. Trên bản chất, anh và bọn họ không khác gì nhau. Hơn nữa, anh mạo hiểm tính mạng của mình vì những người không liên quan, khiến con anh phải mất cha từ nhỏ, tốt chỗ nào? Anh nói cho tôi biết, tốt chỗ nào?”

Phạm Tiểu Sơn vỗ bàn, điên cuồng gào lên: “Nếu đám cảnh sát bại hoại các người không bắt tôi, thì sao tôi phải chết? Sao con tôi lại mất cha từ nhỏ? Tất cả là tại các người, đều tại các người, huhuhu…”

Bình Luận (0)
Comment