Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán

Chương 19

"Khám không ra?"

Thu Triệt vội vã chạy tới, liền thấy Ngọc Minh nghênh đón, sắc mặt ngưng trọng, hạ giọng nói: "Đúng vậy."

"Đại phu được mời đến là Trần Xuân Hồi, diệu thủ nổi danh trong thành, ngay cả hắn cũng nói là không khám ra, sợ là..."

Thu Triệt hơi suy nghĩ, rồi quay đầu, nhìn về phía lão nhân bị bịt mắt đang ngồi bên cạnh trên ghế đá: "Trần tiên sinh, ta có một chuyện không rõ."

Lão đại phu run run rẩy rẩy nói: "Ngài cứ nói."

"Không biết, ngươi có từng nghe qua loại dược tên mê điệt hương của Nam Di?"

Trần Xuân Hồi lập tức hiểu được ý nàng, liền dứt khoát phủ nhận: "Không có khả năng. Nếu là loại mê dược bình thường, cho dù xuất xứ từ Nam Di, cũng tuyệt đối không thể khiến mạch tượng hỗn loạn như vậy... Bất quá, nói đến đây, lão phu thật sự nhớ tới ——"

Không phải mê điệt hương?

Trong lòng Thu Triệt nhảy dựng: "Cái gì?"

Trần Xuân Hồi do dự một chút: "Mạch tượng của cô nương kia, lại cực kỳ giống với một loại tà môn mê dược khác của Nam Di... Loại đó là dùng mê điệt hương làm dẫn, hòa với máu tình nhân rồi điều chế thành hương."

"Nhưng loại hương này vẫn luôn chỉ tồn tại trong lời đồn, phương pháp nghe qua thì có vẻ đơn giản, lại chưa từng nghe nói có người thật sự chế được... Lão phu cũng chưa từng gặp qua."

Thu Triệt gần như lập tức nghĩ đến vết thương trên đầu ngón tay của Lý Thanh Ngô.

Nàng chà xát đầu ngón tay, bất giác bắt đầu thấy lo lắng: "Loại hương này, khác gì với mê điệt hương?"

"Phàm là người ngửi phải loại hương này, đều sẽ xuất hiện tình trạng tương tự như trúng mê điệt hương. Nhưng điểm khác biệt là, mê điệt hương vẫn còn lưu lại dấu vết, lại có thể dùng thuốc giải. Còn loại độc hương này tuy rằng hiệu lực ngắn dài bất định, nhưng khi vết máu khô đi liền biến mất, nhưng một khi trúng độc, thì không có thuốc nào cứu được. So với nói là độc, chẳng thà nói là cổ ——"

Thấy Thu Triệt không lên tiếng, Trần Xuân Hồi trầm ngâm một lát rồi nói thêm: "Nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô phương cứu chữa."

"Mỗi ba tháng, cổ độc tất sẽ phát tác một lần. Nếu không có... 'tình sự' sơ giải, thì người trúng cổ phải chịu đựng đau đớn suốt hai canh giờ. Lần phát tác sau sẽ càng thêm thống khổ, thần trí tán loạn, thậm chí bạo khởi đả thương người khác."

"Sau ba lần như thế, cổ độc mới có thể được giải."

Không khí trong viện tức thì trở nên ngưng trệ.

Dao Đài đứng bên cạnh, trừ bỏ kinh ngạc ban đầu, liền hiện ra vẻ mặt đầy hứng thú.

Ngọc Minh và Ngọc Nghiên lén lút đánh giá sắc mặt của Thu Triệt, còn nha hoàn mới đến thì không dám thở mạnh một tiếng.

Phục Linh bị Thu Triệt mang về cũng đứng ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tình huống lại thành ra như vậy.

Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy Thu Triệt mặt không đổi sắc hỏi: "......Khi giải cổ, đối với người giải cổ có yêu cầu gì không?"

Trần Xuân Hồi lắc đầu: "Chưa từng nghe lời đồn nói việc giải độc có yêu cầu gì, nhưng mà... cũng cần nhớ kỹ, theo lời đồn thì sau khi cổ được giải, người trúng cổ sẽ bị ảnh hưởng bởi hiệu quả của dược, tình căn với người giải cổ sẽ bén rễ rất sâu, không phải người ấy thì không được."

"Cho nên lão phu khuyên... vẫn nên thận trọng suy xét việc lựa chọn người giải cổ cho thỏa đáng."

"Hương này tên gì?"

"Quá tình quan."

......

Khi Thu Triệt đẩy cửa bước vào, không để ý tới sắc mặt phức tạp của mấy người phía sau.

Phục Linh tuy rằng muốn ngăn cản, nhưng mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng tái mặt không nói gì.

Đã không có thuốc giải, nếu muốn cứu mạng điện hạ, vậy... chẳng thà chọn một người mà điện hạ ưng ý.

Huống chi, nếu công chúa nhà nàng không vui, nàng cũng sẽ chịu họa.

Người họ Thu này nhìn qua dường như không có ý tứ gì với công chúa nhà nàng, nếu điện hạ cự tuyệt, chẳng lẽ còn sẽ vì giải độc mà cưỡng ép không thành?

Mang theo tâm trạng bất an như vậy, Phục Linh cung kính đứng ngoài cửa, trong lòng có phần hoang mang sợ hãi.

Sự tình, rốt cuộc là phát triển tới bước này như thế nào?

Thu Triệt cũng muốn biết.

Nàng dựa vào ký ức tiên tri, cao cao tại thượng bày bố thế cục trong tuồng cung này.

Lúc trước rõ ràng nàng có thể từ chối yêu cầu tiến cung của phụ tử Thu gia, lại cố tình vì bày bố cục diện này, để khiến bọn họ mất mặt trước mặt Hoàng đế, mà đồng ý yêu cầu của bọn họ.

Nàng một lòng chỉ có kế hoạch của bản thân, nàng cho rằng mình có thể nhìn thấu tất cả, cho rằng bản thân đã chuẩn bị đủ mọi đường lui, nhất định có thể kịp thời cứu Lý Thanh Ngô, để nàng rời xa phân tranh.

Nhưng nàng đã tính hết mọi thứ, lại không tính tới việc, Lý Thanh Ngô kiếp này trúng không phải mê điệt hương, mà là cái gọi là Quá tình quan vô giải.

......Không.

Có lẽ, kiếp trước Lý Thanh Ngô trúng cũng chính là Quá tình quan.

Chỉ là đối phương chưa từng nhắc tới —— bởi vì trừ lần đầu tiên trời xui đất khiến, mười năm sau đó, Lý Thanh Ngô đều một mình ở Giang Nam.

Thu Triệt chưa từng để tâm đến tình huống của nàng, giờ phút này lại nhất thời không thể tưởng tượng nổi, nếu kiếp trước nàng cũng từng trúng Quá tình quan... thì suốt mười năm ấy, một mình nàng đã chịu đựng bao nhiêu lần đau đớn thống khổ.

Nhưng bất kể kiếp trước thế nào ——

Ít nhất thì ở kiếp này, quả thật là vì sự mù quáng và tự đại của nàng, mới khiến Lý Thanh Ngô rơi vào cảnh nguy hiểm này.

Nếu lần này, phụ tử Thu gia không vào cung thì sao?

Lý Thanh Ngô, có phải căn bản sẽ không trúng độc này?

Nàng tự cho đó là báo ân, kỳ thực lại là tự tay đẩy đối phương một lần nữa vào vực sâu giống như đời trước.

—— Ý niệm này một khi nảy sinh, liền khiến Thu Triệt không thể không đem phần sai này quy về chính mình.

Chính như hiện tại, nàng đứng sau bình phong, nghe tiếng th* d*c dồn dập bên trong, lại chậm chạp không dám bước ra phía trước để nhìn tình trạng của Lý Thanh Ngô.

Nàng không biết bản thân đang sợ hãi điều gì, cũng không biết việc mình đi vào lúc này có ý nghĩa gì.

Nhưng nàng càng không thể bỏ mặc, không thể đem đối phương ném lại trong phòng, để nàng tự sinh tự diệt.

Thu Triệt nghĩ, nàng lại nợ Lý Thanh Ngô thêm một lần nữa.

Qua hồi lâu, lâu đến mức nàng phải vịn lấy mép bàn để hoàn hồn, bên trong lập tức truyền đến một tiếng cảnh giác, giọng nói khàn khàn hỏi: "Ai?"

"...... Ta."

Vài lần giằng co giãy giụa, cuối cùng Thu Triệt vẫn nâng bước, bước qua tấm bình phong phảng phất như ngọn núi chắn trước mặt nàng.

Nhưng ngay giây tiếp theo, đồng tử nàng co rút dữ dội, hoàn toàn không ngờ được phía sau bình phong...... sẽ là một cảnh tượng hương diễm đến vậy.

Lý Thanh Ngô tựa nửa người ngồi ở đầu giường, mái tóc dài buông xõa, bờ vai trắng nõn lộ ra một nửa, y phục xộc xệch trượt hẳn sang một bên. Vạt áo màu đỏ nhạt giấu đầu lòi đuôi quấn trước người, càng làm nổi bật vòng eo tinh tế chói mắt.

Góc chăn hờ hững phủ ở vị trí từ vòng eo nàng đổ xuống, còn bàn tay nàng giấu trong chăn, đang nhẹ nhàng run rẩy theo nhịp.

Trên gương mặt vốn luôn đoan trang dịu dàng, vĩnh viễn giữ biểu tình không mặn không nhạt, giờ đây đã hoàn toàn biến mất; khóe mắt ửng hồng, từ bờ môi hé mở khẽ tràn ra tiếng th* d*c thanh thoát.

Tựa như đã trầm luân trong d*c v*ng.

Tựa như vầng nguyệt trên trời bỗng rơi xuống nhân gian, lại giống hệt tiên tử sa đọa.

Thấy người bước vào là Thu Triệt, vẻ hoảng sợ như nai con mới bị kinh động khẽ buông lỏng đôi chút, chỉ theo bản năng kéo chăn che đi thân mình.

"Ngươi...... trở lại rồi?"

Thu Triệt hô hấp ngừng trong nháy mắt, hấp tấp nói: "Xin lỗi......"

Sau đó quay đầu muốn đi.

Nhưng rất nhanh, một bàn tay giữ lấy tay áo nàng.

Thu Triệt khựng lại.

Phía sau truyền đến giọng nói thấp khàn của Lý Thanh Ngô: "Đừng đi."

"Giúp ta."

Thu Triệt không dám quay đầu lại, cứng đờ tại chỗ.

Không biết là vì chột dạ hay vì áy náy, nàng không lập tức hất tay đối phương ra.

Dẫn đến cánh tay ấy như được nhận tín hiệu ngầm đồng ý, nhanh chóng lần ra bên hông nàng, ôm lấy vòng eo, lầm bầm, lặp lại một lần nói:

"Giúp ta."

Thu Triệt gian nan nói: "Xin lỗi."

"Ta không thể giúp ngươi."

Nàng hơi cúi người, gỡ cánh tay đối phương đang ôm mình.

Có lẽ cái ôm này đã dùng hết dũng khí của Lý Thanh Ngô, nên động tác níu giữ kia cũng chẳng còn chút gì là cứng rắn.

Thu Triệt chỉ nhẹ nhàng kéo, liền dễ dàng như trở bàn tay mà kéo ra, lại biến thành nắm tay áo.

Giọng của Lý Thanh Ngô mang theo vài phần nghẹn ngào, khi Thu Triệt lần nữa gỡ tay nàng ra, như đang cố nén ủy khuất, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi cũng không thích ta......"

"Nhưng hiện giờ ta đã như vậy, ngươi đến nửa phần hứng thú cũng không có sao?"

Đường đường là Trưởng công chúa, vậy mà trước khi xuất giá lại đi hỏi một "nam nhân xa lạ" chỉ mới gặp vài lần loại vấn đề này, thật sự là có chút mất thân phận.

Nhưng lúc này, một người bị dược hiệu làm đầu óc mê loạn, một người tâm tư rối loạn, chẳng ai nhận ra điều gì không ổn.

Thu Triệt trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là hai chữ ấy: "Xin lỗi, điện hạ."

Lý Thanh Ngô ngẩng đầu nhìn nàng, không để nước mắt rơi xuống.

Đôi mắt bị d*c v*ng thao túng vẫn giữ lại một phần thanh tỉnh, gắt gao nhìn chằm chằm Thu Triệt, như nhất định phải có được một đáp án từ nàng.

Hồi lâu, Thu Triệt nhắm mắt, khẽ giọng nói: "Nếu điện hạ muốn, ta có thể lập tức đi tìm người khác đến giúp điện hạ giải độc......"

"Ngươi đang nhục nhã ta sao?" Lý Thanh Ngô miễn cưỡng cười, giọng tuy khàn nhưng ngữ khí thong thả mà kiên định: "Ta đã nói...... Ta chỉ cần ngươi."

Nàng dù gì cũng là một công chúa của một nước.

Cho dù cái gọi là được sủng ái chỉ là công phu mặt ngoài, cũng không phải ai cũng có thể tạm chấp nhận được.

"Nhưng...... duy chỉ ta là không được." Thu Triệt chậm rãi nói hết nửa câu sau.

Lý Thanh Ngô lặp lại: "Duy chỉ ngươi không được?"

Thu Triệt mắt nhìn thẳng: "Đúng vậy."

Lý Thanh Ngô bắt lấy tay áo nàng nắm thật chặt: "Vì sao?"

Rất lâu sau, khi ánh mắt của Lý Thanh Ngô vẫn không rời khỏi nàng, Thu Triệt mới cụp mắt xuống, nhẹ giọng trả lời: "Bởi vì..."

"—— ta là nữ nhân."

Bình Luận (0)
Comment