Đúng vậy, đây chính là kế hoạch của các nàng.
Thu Triệt viết thư thỉnh Thái Hậu hỗ trợ, đem bản tấu chương kia trình đến trước mặt Lý Thức.
Hoàng đế đã từ lâu khổ vì thừa tướng một tay che trời, vẫn luôn tìm kiếm một vị năng thần có thể áp chế đối phương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, chính luật pháp hiện hành mới là nơi xuất hiện vấn đề.
Tiên hoàng khi còn tại thế, một lòng thống nhất Trung Nguyên, không màng đến cải cách.
Thái Hậu lại là người hành sự chắc chắn, tại vị mười mấy năm, khó khăn lắm mới ổn định được cục diện mục nát nghèo nàn, lại bị Hoàng đế một tay bức thoái vị làm rối loạn kế hoạch.
Thừa tướng Ngô Như Sinh từ phe thanh lưu, xuất thân con cháu hàn môn, từng theo Tiên hoàng chinh chiến đánh thiên hạ, là lão thần khai quốc.
Sau khi Tiên hoàng băng hà, hắn đối với Thái Hậu nhiếp chính cũng hết mực cung kính, nhưng trong bóng tối lại nâng đỡ Lý Thức, kẻ khi ấy chỉ là Hoàng đế bù nhìn, giúp hắn thu phục triều thần, cùng hắn nội ứng ngoại hợp.
Lúc đó mới khiến Thái Hậu trở tay không kịp.
Lý Thức sau khi nắm quyền, xuất phát từ lòng cảm kích, đương nhiên đối với hắn thập phần tôn kính, điều đó dần dần dẫn đến cục diện ngày nay —— Ngô tướng một nhà độc đại, triều đình gần như trở thành vật trong tay hắn, không có đối thủ.
Ngay cả tấu chương của thần tử đệ trình lên, cũng phải qua tay hắn trước, mới có thể đến được trước mặt Hoàng đế.
Nói cách khác, hắn muốn cho Hoàng đế nhìn thấy cái gì, Hoàng đế cũng chỉ có thể nhìn thấy cái đó.
Điều này cùng lúc trước làm con rối có gì khác nhau đâu?
Có lẽ lúc trước Lý Thức còn đối hắn có mang vài phần chân thành cảm kích tôn sùng, nhưng bàn tay Ngô tướng duỗi ra càng ngày càng dài, dần dần cũng khiến Hoàng đế mất đi phần kính ý kia, thay bằng sự kiêng kỵ
Hoàng đế thật ra rất muốn trấn áp Ngô tướng, nhưng thế lực trong triều rắc rối phức tạp, cành lá tương quan, dễ động là loạn, đang lo không có ai dám chủ động đưa ra chủ ý cho hắn.
Tấu chương lần này của Thu Triệt, chính là cơn mưa đúng lúc hạn.
Rất đơn giản, không thể động người, vậy thì động căn bản.
Bắt đầu từ luật pháp mà sửa đổi, trước tiên tước bỏ quyền tam thẩm của thừa tướng, mọi loại sổ sách đều phải trình qua đế vương xem trước, rồi mới tuần tự truyền xuống.
Đây rõ ràng là hành động suy yếu quyền lực của thừa tướng, nhưng dù Ngô tướng có điều gì muốn nói, cũng không đến lượt hắn chen lời.
Huống hồ hắn là cựu thần của Thái Hậu, hiện giờ lại bị đế vương kiêng kỵ, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của hai vị đại nhân vật, hai đầu không được lòng ai, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng đế xác thật cũng đã sớm có ý định, chỉ là dưới trướng không có ai dám bước ra làm người đầu tiên, giúp hắn chống chịu ngoại giới phân tranh nghị luận.
Thu Triệt lần này là Trạng nguyên được vạn chúng chú mục, tuy sinh ra ở Thu gia, nhưng bối cảnh lại sạch sẽ, đảm đương vai trò chim đầu đàn là thích hợp nhất.
Cho dù biến pháp thất bại, bị kéo xuống đài cũng chẳng đau lòng.
Thu Triệt đời trước từng cùng Lý Thức đánh nhau mười năm nơi triều đình, tâm tư của hắn, nàng hiểu rõ ràng.
Nhưng nàng chính là cố ý.
Nàng chính là muốn tự đưa mình đến trước tay đế vương, làm thanh đao đầu tiên trong tay hắn.
Thanh đao này sau khi suy yếu quyền thừa tướng, sẽ tiếp tục thâm nhập sâu vào luật pháp, đâm thủng chế độ hủ bại, từ bỏ những tập tục xưa cũ bất khả cứu vãn.
Mấy năm về sau, trận cách tân này sẽ được hậu nhân ghi chép dưới ngòi bút đời đời tương truyền, sử xưng: "Thu biến tân pháp".
Nhưng đó đều là chuyện về sau.
Thu Triệt lần này vào cung là có chuẩn bị.
Mục đích thứ nhất là giành lấy thực quyền từ miệng Hoàng đế, mục đích thứ hai là làm Hoàng đế hưng phấn cao, rồi tự mình cầu thú công chúa.
Lý Thức ưa nhất là sĩ diện, lại càng coi trọng những thần tử có thể mang đến lợi ích cho hắn.
Nếu Thu Triệt có thể bày ra giá trị trước mặt hắn, thì để củng cố lập trường của nàng, Lý Thức tất nhiên sẽ không từ chối lời cầu thú đến từ chính miệng nàng.
Khi nàng nói ra kế hoạch này, Lý Thanh Ngô ban đầu ngẩn người, như thể nhớ ra điều gì.
Thu Triệt hỏi: "Nhưng có chỗ nào không ổn sao?"
Nàng lại lắc đầu, nói: "Ngươi thật sự xác định... Ngươi đưa ra việc này, phụ hoàng sẽ không tức giận?"
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Nếu ngươi không thể xác định," Lý Thanh Ngô cẩn trọng nói, "Không bằng để ta nhắc đến trước."
"Dù sao ta vẫn còn được hắn sủng ái ngoài mặt, hắn cho dù tức giận, cuối cùng cũng không thể làm gì ta được."
Dù sao điều này cũng không phải lần đầu tiên, cùng lắm lại thêm một trận roi vọt là không tránh khỏi.
Nàng vừa nghe đến Thu Triệt muốn đích thân đề tứ hôn, nàng liền nhớ đến cảnh tượng sắp mơ hồ hiện lên trong giấc mộng trước.
Nói ra thì buồn cười, nhưng nàng lại đặc biệt để ý đến chuyện đã xảy ra trong giấc mộng đó.
Giống như điều đó chân thật từng tồn tại.
Tựa như trong mộng, cho dù Lý Thức có phẫn nộ, cũng sẽ không ra tay với nàng bởi nàng là một quân cờ được hắn tỉ mỉ bồi dưỡng.
Nhưng với một tiểu quan tay không thực quyền, lại không thể không có cố kỵ như thế.
Trong mộng, bởi nàng có chút gièm pha, kiên trì muốn gả thấp, khiến Lý Thức hoàn toàn thất vọng với nàng, liền xem như tống đi một vật, để nàng vội vàng gả thấp.
Nhưng hiện tại không giống vậy.
Các nàng những chuyên kia vẫn chưa làm gì, cũng chưa tồn tại điều tiếng gì.
Nàng vẫn là quân cờ tinh xảo và hoàn mỹ nhất trong tay Lý Thức.
Lúc này nhắc đến chuyện tứ hôn, vẫn là từ miệng Thu Triệt nói ra......
Lý Thanh Ngô quả thực rất sợ Thu Triệt sẽ bị Lý Thức dưới cơn giận dữ kéo ra ngoài chém.
Nhưng Thu Triệt dựa lưng vào ghế, nói: "Đương nhiên là vẫn có khả năng —— nếu hắn không muốn để ta làm thanh đao này."
Lý Thanh Ngô kỳ thật cũng không hiểu rõ ý tứ nàng, lo lắng không yên, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng đối với quyền mưu thì hoàn toàn mù tịt, nếu đối phương nói được, thì nàng chỉ có thể ngồi chờ tin tức từ Thu Triệt.
Thu Triệt nói xong câu đó, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng Hoàng đế mang theo chút kinh ngạc: "Ngươi nói là... Nhạc Hòa?"
"Đúng vậy."
Lý Thức cười một cái, ý vị thâm trường nói: "Vậy thì thật là khéo."
"Mấy ngày trước, Nhạc Hòa còn vì muốn gả cho ngươi, quỳ gối trước điện cầu xin trẫm đấy."
Thu Triệt hơi hơi sững lại.
Lý Thanh Ngô...... Đã từng đề cập tứ hôn với Hoàng đế?
Khi nào?
"Trẫm vốn tưởng là nàng đơn phương tình nguyện... Thì ra, là hai người các ngươi đã sớm nhất kiến chung tình?" Lý Thức lẩm bẩm nói, "Trẫm hiểu rồi."
"Một tháng trước, đúng vào ngày ngươi dạo phố, nàng đặc biệt vì ngươi mà ra khỏi cung, trộm đi nhìn ngươi. Về rồi liền làm ầm ĩ đòi gả cho ngươi."
"Chẳng lẽ là khi đó, hai người các ngươi đã..."
"Bệ hạ." Trong đầu Thu Triệt bách chuyển thiên hồi, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh cắt ngang lời Hoàng đế.
Lý Thức dừng miệng, rất có hứng thú chờ nàng giải thích.
"Thần xác thực là lúc dạo phố có duyên gặp được Trưởng công chúa điện hạ một lần... Từ đó ngày đêm tơ tưởng, mãi đến tiệc mừng thọ của Thái Hậu nương nương, mới có may mắn gặp lại lần thứ hai."
"Thật không dám giấu giếm, khi đó thần thấy Hoàng Hậu nương nương muốn điện hạ diễn tấu cầm khúc, dưới tình thế cấp bách cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, chỉ sợ điện hạ bị chịu nhục, nhất thời xúc động mới đứng ra chống đối nương nương." Nàng ngượng ngùng mím môi cười, như thể quẫn bách, "Vọng bệ hạ thứ tội."
"Còn về chuyện điện hạ trước kia cầu hôn..." Thu Triệt dừng lại một chút, "Thần thực sự không hay biết, chẳng lẽ nói, điện hạ cũng đối với thần... vừa gặp đã thương?"
Những lời nàng nói đều là lời thật lòng.
Tin hay không thì xem Hoàng đế tự mình cân nhắc.
"Thì ra là thế," Lý Thức gật gật đầu, cũng không biết tin hay không tin, "Như vậy thật là thiên định lương duyên."
"Nếu ái khanh có ý, Nhạc Hòa cũng ưu ái ngươi, chuyện tứ hôn, tự nhiên không phải là không thể," Lý Thức cười nói, "Trẫm xưa nay thương yêu Nhạc Hòa, chỉ hy vọng sau khi gả cho ngươi, ngươi có thể cùng nàng cầm sắt hòa minh (hòa thuận sum vầy), không để nàng chịu nửa phần ủy khuất. Nếu để trẫm nghe thấy ngươi đối xử không tốt với nàng..." Lý Thức kéo dài âm cuối, chậm rãi nói, "Vậy trẫm sẽ không tha cho ngươi."
Thu Triệt trong lòng nhảy dựng.
Lời này nói ra, với người không biết rõ sự tình mà nghe, thật đúng là giống như một vị phụ thân thương yêu nữ nhi, vì hạnh phúc của nữ nhi mà lo đến nát ruột nát gan.
Chỉ có nàng mới nghe ra được, đây chính là lời cảnh cáo của Lý Thức.
Một khi Lý Thanh Ngô gả cho nàng, nàng chính là vị phò mã duy nhất đương triều, lại từ từ lục phẩm mới lên đến từ ngũ phẩm, còn nắm giữ quyền tu luật quan trọng, trở thành hồng nhân trước điện, tất nhiên sẽ vì chuyện tu luật mà đắc tội đông đảo đại thần.
Triều đình sẽ có vô số ánh mắt vì thế mà dõi theo nàng.
Lý Thức cũng có rất nhiều lý do, quang minh chính đại mà giám thị nàng.
Từ đó về sau, nàng trừ việc dốc hết toàn tâm tận lực vì Lý Thức mà bán mạng, thì không còn lựa chọn nào khác.
Đây vừa là ân thưởng của đế vương, nhưng cũng vừa là ép nàng phải đứng về phía mình.
"Thu ái khanh, ngươi có thể làm được không?"
Thu Triệt giấu đi tâm tư, cúi đầu quỳ xuống đất, mặt lộ vẻ vui mừng: "Tạ bệ hạ long ân. Thần chắc chắn sẽ vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, nguyện không chối từ!"
Không sao cả.
Dù sao còn có Thái Hậu làm đường lui.
Lý Thức hài lòng gật gật đầu, lại nói: "Hảo! Người đâu, đưa bút mực! Trẫm đây sẽ lập tức hạ chỉ, tứ hôn cho ngươi cùng Nhạc Hòa ——"
"Ngươi thấy, ngày Hạ Chí tháng sáu này, ngày đó thế nào?"
Hiện tại đã là đầu tháng sáu, ngày Hạ Chí đã không xa.
Nếu nói là nạp thái vấn danh (lễ dạm ngõ) hay đính hôn, thì tất nhiên vẫn còn kịp, nhưng mà làm lễ thành thân ngay trong ngày đó, thì không khỏi có vẻ quá hấp tấp.
Thấy Thu Triệt chưa lập tức trả lời, Lý Thức nhướng mày: "Ái khanh, trong Kinh thành ân huệ lang cũng không chỉ có một mình ngươi. Hôm qua trẫm vừa nhận được mấy phần sính lễ, đều là đến cầu thú Nhạc Hòa ——"
"Trẫm chính vì không biết nên chọn nhà nào mà phát sầu, nếu ngươi không muốn nhanh chóng thành thân, vậy trẫm nên cho một lời công đạo thế nào với các lão thần và các công tử kia đây?"
Không phải còn có lễ đính hôn sao?
Nếu thật sự yêu thương nữ nhi như vậy, đến ngày thành thân cũng không hỏi lấy một câu, cứ thế mà quyết định sao?
Thu Triệt nghĩ như vậy trong lòng, nhưng không nói ra.
Thôi, sớm một chút cũng tốt, Lý Thanh Ngô cũng có thể thoát ly khỏi sự quản chế của Lý Thức sớm hơn.
Nghĩ đến đây, Thu Triệt cũng không do dự nữa, chắp tay nói: "Tùy bệ hạ làm chủ."
......
Tin tức Trưởng công chúa gả thấp cho Trạng Nguyên lang một khi truyền ra, liền làm kinh ngạc mọi người trong triều.
Bệ hạ yêu thương Nhạc Hòa công chúa như thế, mấy năm trước còn vô tình hay cố ý nhắc đến sẽ tứ hôn cho trưởng tôn công tử của Ngô tướng gia, không ít người đều cho rằng, dù không gả vào Ngô gia, thì công chúa cũng nhất định sẽ được gả vào nhà thế gia cao quý.
Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, bị vị Trạng nguyên xuất thân hàn môn này chiếm mất tiện nghi.
Ngay sau đó, vị Trạng nguyên này lại liên tiếp thăng hai cấp, một đường lên tới từ ngũ phẩm, tin tức truyền ra, lại còn nghe nói, bệ hạ phá lệ trao quyền sửa luật cho hắn, vô cùng có khả năng sẽ khởi xướng cải cách triều đình.
Dù là trong hai triều gần đây, nhìn khắp sử sách, cũng chưa từng có ai được ân sủng đến mức ấy.
Có người tò mò lập tức đi hỏi thăm gia thế của vị "Thu công tử" này, phát hiện đối phương vậy mà lại xuất thân từ biến cố Huyền Âm ba năm trước, bị liên lụy gần hết Thu gia.
Lại đào sâu hơn, biết được đối phương ở trong nhà cực không được sủng ái, mà phụ thân cùng huynh trưởng hiện tại lại vì lý do không rõ đều bị giam giữ trong Đại Lý Tự.
Thu Triệt còn dọn ra khỏi Thu gia, dùng bổng lộc mua một gian tiểu biệt viện để ở.
Điều này rõ ràng chính là muốn cùng Thu gia cắt đứt quan hệ.
Không ít người bắt đầu suy đoán, bệ hạ coi trọng vị Thu Trạng nguyên này như thế, chẳng lẽ là muốn tái hiện cảnh tượng Kinh thành năm xưa: Song xu đương quyền, thịnh cảnh thế gia ngang vai ngang vế?
"Kinh thành song xu?"
Khi nhắc đến tin tức này, Thu Triệt đang ngồi trong sương phòng, cùng người trước mặt đánh cờ.
Trong kinh thành phong vân rung chuyển, mà Thu Triệt với tư cách đương sự, tự nhiên cũng nhận được không ít thiệp mời tới cửa bái phỏng.
Nàng đều lấy "thân thể không khoẻ" làm cớ, nhất nhất cự tuyệt, căn bản không sợ đắc tội với người khác, chủ động thể hiện phong cách cứng cỏi thiết cốt, không sợ trời không sợ đất.
Thật sự vô cùng phù hợp với hình tượng thanh khiết, lạnh lùng, vừa xuất hiện đã nổi bật đi đầu.
Lý Thức cũng bởi vậy mà đối với nàng càng thêm vài phần hài lòng, mấy ngày nay giám thị nghiêm ngặt cũng thoáng nhẹ nhàng hơn một chút.
Mà lúc này, ngồi đối diện với Thu Triệt, chính là Thái Hậu Phó Di Quân.
Nàng vui đùa cùng Thu Triệt nói xong những tin đồn gần đây trong kinh, lại trêu chọc nói: "Thu đại nhân, ngươi hiện tại thật đúng là hồng nhân trước điện a."
"Vậy cũng phải đa tạ nương nương chi ân dìu dắt," Thu Triệt cùng nàng khách sáo tung hứng một phen, rồi hỏi, "Không biết cái gọi là 'Kinh thành song xu' là chuyện gì? Nương nương có từng nghe qua?"
"Ngươi không biết?" Thái Hậu có chút kinh ngạc, sau đó lại gật đầu, "Cũng phải, ngươi vừa mới sinh không lâu, tổ mẫu ngươi liền đã qua đời... Hoàng đế sau lại đem những chuyện xưa đó chôn thật sâu, không cho ai nhắc tới, ngươi chưa từng nghe qua cũng là bình thường."
"Kinh thành song xu", chính là chỉ tổ mẫu của Thu Triệt – Lâm Hi, và Thái Hậu Phó Di Quân.
Còn có chuyện xưa nàng không rõ ràng lắm?
Thu Triệt lập tức dựng tai lắng nghe.
"Tổ mẫu ngươi, là ân sư khai tâm của ta, cũng là người bạn thân tốt nhất trong khuê phòng của ta."
Phó Di Quân thở dài một hơi, buông quân cờ trong tay, ánh mắt mang theo hoài niệm, "Nếu Lâm tỷ tỷ còn sống... Vậy cục diện Kinh thành hiện giờ, có lẽ đã không như thế này."
Phó Di Quân 17 tuổi nhập cung, 19 tuổi phong Quý phi, 20 tuổi Tiên hoàng băng hà, nàng buông rèm nhiếp chính.
Vài năm đó, vẫn luôn là Lâm tỷ tỷ—— người cầm quyền của Thu gia, Lâm Hi, âm thầm trợ giúp nàng chuyện triều chính.
Trước thời của nàng, Thu gia chỉ là một thế gia bình thường của tiền triều, sau thời của nàng, Thu gia lại quyền thế chạm đỉnh.
Ngay cả người cầm quyền đời trước cũng xưng khó mà gặp được nữ tử kỳ tài như thế, phá lệ đem quyền quản gia của Thu gia giao cho một tức phụ vừa gả tới.
Nàng nghiêm khắc khắc chế bản thân, trị gia có phương pháp, kỷ luật nghiêm minh, lại văn chương xuất chúng, xuất khẩu liền thành thơ.
Tiên hoàng cảm thán, nếu không phải nàng là thân nữ nhi, chỉ sợ đã sớm phong hầu bái tướng, lưu danh sử sách.
Đáng tiếc một nữ tử tài hoa xuất chúng như vậy, lại sinh ra nhi tử thiên phú tầm thường là Thu Sơ Đông.
Ba lần thi khoa cử đều rớt, võ học không có thiên phú, văn không được võ cũng không xong, trái ngược hoàn toàn với người mẫu thân rực rỡ như tiên minh kia.
Sau khi nàng qua đời vì bệnh, địa vị của Thu gia cũng theo đó xuống dốc không phanh.
Từng có người cảm khái, nếu Lâm Hi còn sống, ba năm trước kia tại biến cố Huyền Âm, chỉ sợ cũng không đến mức khiến Thái Hậu rơi vào tình thế khó xuống đài.
"Ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền thấy được bóng dáng của nàng." Phó Di Quân ánh mắt nhu hoà chuyển sang nhìn nàng, "Ngươi giống nàng, nhưng lại cũng không giống."
"Ta từng cho rằng nam nhân đều là một loại người đáng ghê tởm, thế nhưng khi ta nhìn thấy bản tấu chương kia của ngươi... Bỗng nhiên lại bắt đầu suy nghĩ."
"Ngươi thật sự là một nam nhân sao?"
Thái Hậu khẽ vuốt tóc mai, nụ cười ý vị thâm trường: "Mấy thứ ngươi viết trong tấu chương, tuyệt không phải là thứ mà mấy nam nhân tầm nhìn nông cạn, tự đại kia có thể viết ra được."
Chế độ quấn chân tồn tại lâu như vậy, thậm chí trở thành một phong trào, đến cả công chúa hoàng thất cũng không thể tránh khỏi.
Đến nay vẫn chưa có ai đứng ra kháng nghị.
Nếu Thu Triệt là một nam nhân, chỉ đơn thuần muốn thay đổi luật pháp, vậy làm sao có thể nghĩ đến phía sau loại chuyện lớn như yếu hóa quyền của thừa tướng, còn muốn thêm vào việc "huỷ bỏ quấn chân" — một việc nhỏ bé không đáng kể trong mắt các nam nhân?
Chỉ sợ ngay cả Hoàng đế, cũng chưa từng để ý tới điểm này.
Thu Triệt yên lặng.
Thái Hậu nhìn nàng, đợi nàng trả lời.
Rất lâu sau, Thu Triệt bình thản nói: "Nương nương."
"Ân?"
"Có một số chuyện, thật ra không cần phải hỏi đến quá minh bạch," Thu Triệt mỉm cười, nhặt quân cờ trên bàn rơi xuống, "Ngươi và ta trong lòng đều hiểu rõ là được."
Trong lời ẩn chứa thâm ý, không nói mà như có nói.
Thái Hậu thoáng sửng sốt, nhất thời ngẩn người tại chỗ.
Nàng ngạc nhiên mà đánh giá Thu Triệt từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt dần dần sáng lên.
Hồi lâu, giọng nói của nàng chợt trở nên khoan khoái, lắc đầu cười nói: "Ngươi như vậy... Còn cần Hoàng đế tứ hôn?"
"Nếu trì hoãn chung thân đại sự của Nhạc Hòa, Ai gia sẽ không tha cho ngươi đâu."
"Nương nương yên tâm," Thu Triệt nhẹ giọng nói, "Chỉ cần thần còn sống một ngày, liền sẽ hộ nàng một ngày."
Tứ hôn là chuyện đã ván đã đóng thuyền, nhưng đời này, nàng tuyệt không để Lý Thanh Ngô lại đi trên con đường cũ của đời trước.
Nàng muốn bước lên mây xanh.
Cũng muốn để Lý Thanh Ngô tiếp tục làm Trưởng công chúa, một Trưởng công chúa đường đường chính chính, vẻ vang.