"Phúc công công, tại sao ngươi lại ở đây?" Lý Thanh Ngô nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, nửa còn lại hiện rõ dưới ánh đèn, ánh sáng và bóng tối đan xen khiến thần sắc trở nên khó đoán.
"Trưởng công chúa điện hạ......"
Phúc Tử giơ tay lên, tỏ ý chính mình không có nhị tâm, ngữ khí nói ra lại mang vài phần cổ quái: "Ngài nửa đêm xâm nhập tẩm điện của Hoàng Thượng, nô tài còn chưa có hỏi ngài là muốn làm cái gì đâu."
"Ta bảo ngươi nói thì ngươi mới được nói," một năm theo quân chinh khiến Ngọc Nghiên phi thường hiểu được nên như thế nào cáo mượn oai hùm, lập tức đè chặt chủy thủ trong tay, uy h**p nói: "Lải nhải cái gì?"
Phúc Tử trầm mặc, khổ cười: "Nô tài chỉ là y theo lệ thường phụng dưỡng bệ hạ thôi, nghe nói trong phòng có tiếng động, trong lòng sợ hãi, mới trốn đi......"
"Ngươi là người trước mặt phụ hoàng." Lý Thanh Ngô nói, liếc mắt về phía sau mành, nơi Hoàng đế nằm trên giường, thân ảnh mơ hồ, giọng cực nhẹ, "Nếu phát hiện có người xông tới, không biết có phải thích khách hay không, chẳng lẽ không nên lập tức hô to, gọi người tới bảo hộ bệ hạ sao?"
Phúc Tử cười nói: "Là nhất thời quên mất......"
"Phải không." Lý Thanh Ngô vén tay áo, cầm giá nến bước tới hai bước, nói: "Bổn cung thấy ngươi là không dám kêu, sợ người đến chính là chủ tử của ngươi, lỡ làm hỏng đại kế của hắn."
Sắc mặt Phúc Tử trắng bệch, vẻ mặt hoảng loạn: "Điện hạ đang nói gì, nô tài nghe không rõ. Chủ tử nô tai, chẳng phải chỉ có một mình bệ hạ sao......"
"Bổn cung không muốn nói chuyện vô ích với ngươi ở đây, ngươi cũng không cần giả bộ nữa," Lý Thanh Ngô thản nhiên nói: "Nói cho ta biết, chủ tử của ngươi còn an bài gì nữa? Ta có thể vì ngươi nhiều năm tận tâm phụng dưỡng bệ hạ mà tha cho ngươi một mạng."
Trong mắt Phúc Tử rưng rưng, há miệng th* d*c.
Đột nhiên, từ trong tay áo hắn rút ra một lưỡi đao, bất ngờ đâm thẳng về phía nàng.
Bởi vì thân thể lao về trước, cổ hắn trực tiếp va vào lưỡi đao mà Ngọc Nghiên đang chắn ngang trên vai, rạch ra một đường máu thật dài.
Lý Thanh Ngô được Thu Triệt tự tay dạy qua rất nhiều lần, khi gặp nguy hiểm cần khẩn cấp né tránh như thế nào, cho dù Phúc Tử bị Ngọc Nghiên khống chế, nàng vẫn duy trì cảnh giác.
Nhưng chung quy kinh nghiệm không đủ, hơn nữa không ngờ quyết tâm giết nàng của Phúc Tử lại cường liệt đến vậy, tình nguyện lấy một mạng đổi một mạng ——
Khoảng cách lại quá gần, nhát đao này vốn nhằm thẳng vào trái tim, tuy bởi vì Lý Thanh Ngô né kịp thời mà lệch đi một chút, nhưng vẫn cứa sâu trên cánh tay trái của Lý Thanh Ngô.
Lý Thanh Ngô toàn thân đau đến run rẩy, lùi lại hai bước.
Máu thấm ra, chớp mắt đã nhuộm đỏ y phục.
Ngọc Nghiên lập tức thu hồi chủy thủ, đồng tử co rút, tiến lên đỡ lấy tay còn lại của Lý Thanh Ngô: "Điện hạ!"
Lý Thanh Ngô lắc đầu, cắn răng rút lưỡi đao đang cắm trong tay ra, ném sang một bên: "Không có việc gì...... Ngươi, vì sao muốn giết ta?"
Phúc Tử đã ngã xuống đất, che vết thương ở cổ đang chảy máu, thần sắc mờ mịt.
Qua một lúc, từ giữa môi răng hắn vang lên tiếng "xuy xuy", lẫn trong huyết dịch cười:
"Không, không có vì cái gì."
"Trong thâm cung này, từ trước đến nay các chủ tử muốn chúng ta làm gì, chúng ta chỉ có thể làm thế."
"Trước phục vụ bệ hạ là vậy, sau này lại là Thái Tử, Tam hoàng tử..."
"Nô tài thật ra, vốn không nghĩ giết ngươi." Phúc Tử cười, "Nhưng đây là mệnh lệnh của Tam hoàng tử điện hạ. Nô tài không giết ngươi, cũng phải chết."
"Nếu chung quanh đều phải chết, vậy thì ai cũng đừng hòng sống yên ổn."
"Điện hạ, các ngươi là hoàng tử hoàng nữ, sinh ra đã kim chi ngọc diệp, tự nhiên không biết nô tài chúng ta ngày thường sống khổ cực thế nào...... Cái gọi là sống sót, đối với chúng ta mà nói, chẳng qua chỉ là bố thí của các ngươi cho kẻ hèn mọn thôi."
Phúc Tử cười cười, "Nhưng hiện tại ta không muốn sống nữa."
Ngọc Nghiên trừng mắt giận dữ nhìn hắn: "Không muốn sống nữa thì thôi! Hại điện hạ chúng ta làm gì!"
Sau đó tiến lên đâm thêm một dao, xuyên thẳng tim hắn.
Phúc Tử mang theo nụ cười vặn vẹo, xen lẫn điên cuồng, chậm rãi trợn mắt nhìn xà nhà, rồi bất động.
Ngọc Nghiên quay đầu lại, thấy thần sắc Lý Thanh Ngô ngây ngẩn, liền dừng lại một chút.
"Điện hạ, ngài đừng nghe hắn nói bậy. Tuy rằng thời thế xác thực khó khăn, nhưng cũng có những người là tự mình cam nguyện làm nô tài. Nếu không muốn làm, cũng có đường thoát. Chỉ là bọn hắn hèn nhát, không chịu thoát khỏi thân phận cũ thôi...... Không thể trách lên đầu ai, càng không thể trách ngài, ngài không nợ hắn."
Lý Thanh Ngô dở khóc dở cười, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Ta biết."
Như Ngọc Minh, Ngọc Nghiên cùng Phục Linh, sau đó dưới ảnh hưởng thầm lặng của Thu Triệt, đều đã thay từ "nô tỳ" thành "thuộc hạ".
Nhưng đây cũng là các nàng tự mình bước ra.
Mỗi một con đường, đều là do chính mình lựa chọn.
"Giúp ta một việc." Lý Thanh Ngô rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đảo mắt nhìn quanh một vòng, ngẩng đầu nói, "Đi thỉnh Thái Hậu nương nương tới đây."
"Nga đúng rồi, còn có Thái Hậu nương nương." Ngọc Nghiên vỗ đầu, đây thật sự không phải nàng cố tình quên, mà là Thái Hậu thời gian này trong cung triều đình tồn tại cảm vô cùng thấp.
"Vậy ngài bây giờ thế nào?"
"Tẩm điện ta nhớ rõ có hòm thuốc." Lý Thanh Ngô nhớ lại một chút, "Thu Triệt từng dạy ta băng bó vết thương như thế nào. Không sao đâu, ngươi đi mau về mau."
Ngọc Nghiên đành phải gật đầu, giúp nàng khóa cửa, sau đó mới từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Lý Thanh Ngô đi vào sau mành, cẩn thận kiểm tra hơi thở Hoàng đế, xác định đối phương chưa chết, lúc này mới tìm được hòm thuốc trong tẩm điện, vừa cắn răng xử lý vết thương cho mình, vừa thầm tính toán thế cục trước mắt.
Nàng liếc nhìn thi thể Phúc Tử đã được Ngọc Nghiên dọn qua một bên, trong lòng suy đoán đối phương xuất hiện ở đây, tám chín phần cũng là vì ngọc tỷ.
Đại Hạ có lệnh: không có truyền quốc ngọc tỷ, không được kế vị làm Hoàng đế.
Trước đây nàng cùng Thu Triệt từng suy đoán, vì sao Thái tử một mặt giam cầm Hoàng đế, một mặt lại vẫn chưa đăng cơ, cũng không giết đối phương.
Đáp án chỉ có một: hắn còn chưa có được truyền quốc ngọc tỷ.
Cho nên Hoàng đế không thể chết.
Nhưng hiện tại, bọn họ vì sao lại đột nhiên quyết định bức vua thoái vị?
Thái tử tuyệt đối không có năng lực quyết đoán như vậy. Nếu hắn có loại tâm kế quyết đoán này, thì đêm nay khi bức vua thoái vị, cho dù nắm chắc thắng lợi, cũng không nên rầm rộ như vậy, dù sao đây cũng là một cuộc mạo hiểm bị người đời gièm pha.
Điều đó chứng tỏ, sau lưng hắn có người chỉ điểm, đẩy hắn một phen. Mà Thái tử vì nhiều nguyên nhân, cũng không kiềm chế nổi.
Tam hoàng tử tất nhiên chưa từng lộ diện trước mặt hắn, cho nên Thái tử không hề nghĩ bản thân sẽ chỉ là kẻ làm áo cưới cho người khác.
Bức vua thoái vị là chuyện bị gièm pha, huống hồ cũng chưa chắc đã ép hỏi được gì, ngọc tỷ còn chưa có trong tay, có thể khiến Thái tử hạ quyết tâm bức vua thoái vị, nhất định là có nguyên nhân khác.
Ví như thế cuộc khiến hắn cảm thấy bực bội, tay chân luống cuống.
Ví như dã tâm của hắn không thể thỏa mãn ở thời khắc bất lực này.
Ví như......
Hắn không có ngọc tỷ thật, chỉ có ngọc tỷ giả.
Phương pháp này nghe thì quá lớn mật, nhưng chỉ cần tất cả những người biết đều chết hết, thì không còn ai biết ngọc tỷ kia là giả.
Nhưng Thái Tử nhất định chưa từng nghe câu chuyện "bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau".
Bởi vì hắn chính là con bọ ngựa.
Còn Tam hoàng tử, mới là con hoàng tước kia.
Giả thiết một chút, Thái Tử giam giữ Hoàng đế, vài tháng sau nguyên hình tất lộ, muốn sát phụ đoạt vị.
Mà lúc này, tam hoàng tử Lý Hằng Vũ, cũng là vị hoàng tử duy nhất còn lại trong hoàng thất, dẫn theo văn võ bá quan đột nhiên xuất hiện, vạch trần bộ mặt thật của Thái Tử, đồng thời bảo vệ Hoàng đế một mạng.
Thanh danh Thái Tử hoàn toàn bị hủy, liền tính là không thể sống, thế này thì chỗ dựa trữ quân cũng không còn nữa, Hoàng đế lại trong tình trạng nửa sống nửa chết.
Như vậy, trong triều chỉ còn một vị hoàng tử còn lại, thuận theo dân tâm lên kế vị, chẳng phải là điều tất nhiên sao?
Phúc Tử xuất hiện ở chỗ này, chỉ e cũng là tam hoàng tử đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nghĩ sẽ nhân cơ hội này thẩm vấn Hoàng đế, buộc hắn lấy ra ngọc tỷ.
Lý Thanh Ngô hít sâu một hơi, nhớ lại mấy năm qua vì kẻ phía sau màn này hạ độc thủ, các nàng trải qua biết bao trắc trở, rồi lại nhìn tới mắt Hoàng đế đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Đáng tiếc.
Nhất định phải làm Lý Hằng Vũ thất vọng rồi.
Trong kế hoạch ban đầu của các nàng, tất cả lẽ ra phải do Thu Triệt đến làm, nhưng hiện tại, Thu Triệt chắc là còn ở ngoài thành......
Lý Thanh Ngô rũ mắt, giấu đi sự lo lắng trong mắt, dùng băng gạc chặt buộc ở miệng vết thương trên người.
Thu Triệt không thể tới, vậy thì nàng sẽ đi.
......
"Các ngươi là ai ——"
Thái giám coi cửa bị tiếng binh đao làm tỉnh giấc, lời chưa dứt, đã bị thân vệ một kiếm phong hầu.
"Thái Tử điện hạ," một thân vệ tiến đến bên Thái Tử, nói nhỏ, "Người xung quanh đều đã xử lý xong."
"Ân," Thái Tử hơi có chút không kiên nhẫn mà vẫy tay, "Dư tiên sinh đâu rồi?"
Thân vệ nói lắp bắp: "Lúc vào cung cửa, Dư tiên sinh còn ở đó, có lẽ là vào cung sau có quá nhiều người, bị phân tán..."
"Mặc kệ hắn." Thái Tử quyết đoán nói, "Đi vào, đem Hoàng đế lão nhân kia lôi ra đây cho bổn cung."
Thân vệ vừa định chắp tay, chưa kịp nói gì, phòng trong bỗng nhiên truyền ra một tiếng: "Ai ở bên ngoài!"
Là giọng nói thanh thoát của nam nhân.
Thái Tử nhíu mày, nhìn về phía thân vệ.
Thân vệ vội vàng quay người, kinh ngạc bất định nói: "Không thể nào, không phải nói hầu cận bên người bệ hạ đều đã bỏ chạy sao... Bên trong là ai?! Hãy xưng danh!"
"Thật to gan!" Phù Phong loảng xoảng, đẩy hé nửa cánh cửa sổ, ôm kiếm lạnh lùng nói, "Trưởng công chúa điện hạ và Thái Hậu nương nương đang nghị sự, các ngươi là ai? Chưa được bệ hạ cho phép mà tùy tiện xông vào cung, chẳng sợ bệ hạ xử tội các ngươi sao!"
Thái Tử cười nhạt, từ bên hông thị vệ rút ra một thanh kiếm chỉ hắn nói: "Bổn cung chính là Đông cung Thái Tử, ngươi là thứ gì? Nói nghị sự thì là nghị sự sao? Bổn cung làm sao không biết Thái Hậu cùng Trưởng công chúa tối nay có vào cung?"
Thái Tử không để ý, lời hắn vừa nói xong, bên cạnh thân vệ đội trưởng trên mặt đổ ra một giọt mồ hôi lạnh.
"Người đâu, bắt lấy hắn cho bổn cung!"
"Đứng lại."
Thái Hậu xuất hiện trước cửa sổ.
Nàng một thân ung dung hoa phục, cau mày nhìn bên ngoài một đoàn thân vệ tay cầm binh khí, trầm giọng nói: "Mậu Nhi, ngươi đang làm gì vậy?"
"Muốn tạo phản sao?"
Thái Tử thần sắc hoảng hốt: "Hoàng tổ mẫu......"
Hắn theo bản năng đứng thẳng thân thể, ngay sau đó mới phản ứng lại, lại cảm thấy không đúng: "Ngài sao lại ở chỗ này?"
Chẳng lẽ vừa rồi kia tiểu tử nói là thật?
Thái Hậu nói: "Bệ hạ bệnh tình nguy kịp, cấp triệu ai gia đến, sao, ai gia ở nơi nào, còn phải hỏi ý kiến tôn nhi ngươi sao?"
Thái Tử tuy rằng vì là nhi tử của Hoàng Hậu đối Hoàng đế vẫn luôn thập phần căm ghét, nhưng đối Hoàng tổ mẫu này lại từ trước đến nay đều hết mực kính trọng...... Tuy rằng điều này cũng không ảnh hưởng việc hắn đoạt quyền từ trong tay Thái Hậu.
Nghe vậy, sắc mặt Thái Tử cứng đờ: "Không phải Hoàng tổ mẫu......"
Bên cạnh có người dùng quạt vỗ vỗ cánh tay hắn, cắt ngang: "Điện hạ, ngài mềm lòng sao?" Thái Tử dừng lại, nhìn về phía Dư Chính vừa khoan thai đến muộn, kìm nén cơn tức giận trong lòng, nói: "Bổn cung thật ra còn muốn hỏi ngươi, sao đến muộn như vậy!"
Đương nhiên là vì không nghĩ đến việc bị coi như đồng đảng.
Nhưng hắn ẩn mình trong đám người, vốn là muốn xem tình hình, kết quả thấy Thái Tử lại muốn do dự, Dư Chính cũng không thể không một lần nữa đứng ra.
Hắn trong lòng đối Thái Tử có lòng hận sắt không thành thép, trên mặt lại bình thản như nước, chỉ liếc mắt nhìn vào trong điện.
Sau đó dùng quạt lông che mặt mình, nghiêng đầu thì thầm: "Điện hạ, đây không phải lúc nói chuyện đó...... Ngài đừng quên, đại nghiệp của ngài sắp thành, cũng không thể vì một lúc nhân từ mà nương tay, không dám xuống tay."
"Mặc kệ mấy người tới đây làm gì, đều phải chết."
Thái Tử do dự một chút: "Nhưng Hoàng tổ mẫu là người ngoài mẫu thân đối với bổn cung là tốt nhất."
Dư Chính trong lòng trợn mắt, một bên bảo mình đừng vội vàng, một bên ngữ khí hơi vặn vẹo nói: "Ngôi vị Hoàng đế...... Ngôi vị Hoàng đế! Nếu ngài là Hoàng đế, có gì lo không ai sẽ tốt với ngài? Khắp thiên hạ đều phải tốt với ngài!"
Thái Tử vẫn do dự, Dư Chính đợi một lát, cũng đã thu quạt lông lại, nâng giọng nói: "Tất cả đi vào! Giết!"
Thái Hậu ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống: "Thái Tử —— ngươi thật sự muốn tạo phản?"
Thái Tử im lặng, tránh ánh mắt nhìn của Thái Hậu, cắn răng nói: "Nghe theo Dư tiên sinh."
Dư Chính mỉm cười sung sướng.
Còn tính là trẻ nhỏ dễ dạy.
Thái Hậu phát ra tiếng cười lạnh: "Hay lắm, thật hay. Trách không được phụ hoàng ngươi chết mà còn không muốn giao ngọc tỷ cho ngươi —— đúng là một kẻ bạch nhãn lang."
Thái Tử nghe được trong lòng chấn động.
Nhưng ngay sau đó, cửa đã bị kẻ thị vệ mặt lạnh kia một lần nữa đóng lại, không thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Nhóm thân vệ hai bên do dự, thấy Thái Tử lên tiếng, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lập tức xách đao kiếm lao vào.
Nhưng kẻ dẫn đầu mới vừa bước vào cửa, đã bị một mũi tên bắn thủng đầu ngay tại chỗ.
Mũi tên xuyên thẳng giữa trán.
"Ta xem ai dám!"
Một bóng người dưới sự hộ vệ của Phù Phong bước ra cửa điện.
Nàng trong tay cầm một cung vàng khắc hoa, cánh tay còn băng bó vết thương, môi hơi tái nhợt, nhưng tay cầm cung tên lại vững chắc ổn định.
Không ai phát hiện, nàng kỳ thật đôi tay cũng đang hơi run.
Đây là lần đầu tiên nàng giết người.
May mà nàng bình tĩnh, khí thế uy nghiêm trong nháy mắt đã áp đảo, khiến đám thân vệ vừa lao vào đều phải chần chừ một chút.
Phù Phong tiến lên, đưa một đạo thánh chỉ vừa mới viết tạm thời lên tay Lý Thanh Ngô.
Lý Thanh Ngô một tay cầm thánh chỉ, bước xuống thềm, lập tức mở ra, lạnh giọng đọc to: "Bệ hạ di chiếu: Nay có bất hiếu tử tôn, thật sự ngu dốt, nay sợ về sau không ai có thể kế thừa đại thống...... Suy nghĩ mãi, nghĩ Hoàng Thái Hậu Phó Thị, nhân phẩm quý trọng, nhất định có thể kế thừa đại thống...... Khâm thử."
"Không thể nào!" Thái Tử lập tức tái mặt, lớn tiếng phản bác: "Phụ hoàng sao có thể truyền ngôi cho Hoàng tổ mẫu! Các ngươi nhất định đang lừa người!"
"Bổn cung cũng cảm thấy không thể," Lý Thanh Ngô nhàn nhạt nói, "Thật không dám giấu, phụ hoàng bị các ngươi làm tổn thương nặng nề, hoàng huynh —— các ngươi tự mình làm gì, trong lòng chắc hẳn rõ ràng?"
"Phụ hoàng ban đầu muốn truyền ngôi cho ta," nàng ngập ngừng dừng một chút, thở dài nói. "Nhưng ta tự nhận không đủ sức gánh vác trọng trách, mới đề cử Hoàng tổ mẫu......"
Dư Chính cũng không nghĩ sẽ có tình huống này.
Đã phòng bị Thu Triệt, nhưng không phòng được Trưởng công chúa.
Thấy thời gian sắp không đủ, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ, đừng do dự, mau giết các nàng!"
Đúng.
Giết các nàng, dù di chiếu thật hay giả, đều không quan trọng nữa.
Thái Tử đột nhiên tỉnh ngộ, cắn răng nói: "Phụ hoàng suy nghĩ quá độ...... đã bị kẻ bụng dạ khó lường hại đến thế này...... Còn không mau bắt hết bọn chúng cho bổn cung!"
"Vâng!"
"Truyền quốc ngọc tỷ ở đây!" Lý Thanh Ngô lạnh giọng một tiếng, giơ hộp lên trong tay.
—— đó là Từ Hiền Phi trước khi đi đã giao cho nàng.
Lý Thanh Ngô nhìn quanh một vòng, lạnh mặt, gằn từng chữ:
"Ai dám tiến thêm một bước nữa, coi như mưu hại nữ đế... Giết không tha!"