“Thấy một nam tử tuấn mỹ vô song như bản tướng quân mà ngươi cư nhiên không chảy nước miếng,
xem ra bệnh của Nhược Hi tiểu thư đúng là đã khỏi!” Trình Phong vừa nói
vừa thoát quần áo.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng
Nhược Hi cảm thấy tên Trình Phong trước mắt không giống với lời người
bên ngoài nói về hắn là người tốt chính trực, ở bên ngoài hắn ra vẻ ôn
hòa vô hại, trên thực tế thì hắn tựa hồ so với Bạch Dật càng thêm ** độc hành, chẳng những không theo lẽ thường mà còn không nhìn ánh mắt của
thế tục, ít nhất, Bạch Dật cũng sẽ không xuất hiện lúc nàng tắm rửa, lại càng sẽ không cởi quần áo ở trước mặt nàng!
Trong nháy mắt,
Trình Phong đã cởi toàn bộ y phục trên người, chỉ chừa lại có áo sơ mi,
bất quá quần áo của cổ nhân đều rất mỏng, Nhược Hi nhìn con chim to đột
nhiên xông ra của hắn, mặt thoáng chốc trở nên đỏ bừng, “Này, ngươi rốt
cuộc muốn làm gì?”
Trăm ngàn không cần làm những chuyện như nàng nghĩ nha!
Chậc chậc, bất quá dáng người của hắn cũng không tệ nga, không biết về phương diện kia thì sẽ thế nào nga!
Nhược Hi tự YY (tưởng tượng) trong đầu.
”Nga, ngươi không biết là hiện tại mới mặt đỏ đã có chút muộn sao? Vừa rồi
nếu ngươi trưng bộ mặt như sói đói nhìn bản tướng quân, bản tướng quân
còn nghĩ rằng ngươi không ngại tắm với ta đâu!” Trình Phong cũng không
thèm liếc Nhược Hi một cái, xong lại tự nhiên mặc vào quần áo!
”Hừ, ngươi yên tâm, đối với thân thể vẫn chưa nảy nở hoàn toàn của ngươi,
bản tướng quân không có hứng thú!” Trình Phong nói tiếp, “Bản tướng quân tìm ngươi có việc, ta ở bên ngoài chờ ngươi!”
Dựa vào! Mụ nội nó! Nàng thì bị hắn xem hết, hắn cư nhiên còn dám chê thân thể của nàng không tốt!
Mặt Nhược Hi nháy mắt lãnh xuống, nàng hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng
Trình Phong, nguyên lai không phải nàng bị ảo giác mà hắn chính là người ở trong sân đè nặng cái bóng nàng!
Nàng vội vàng mặc quần áo tử
tế, đi ra gian ngoài, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trình Phong, nam nhân
thúi, được tiện nghi mà còn khoe mã, dám phê bình dáng người nàng không
tốt làm cho nàng khó chịu. Thân thể của nàng ở tuổi này cũng đã xem như
tốt, mới chỉ mười sáu tuổi thôi, còn nhiều thời gian để phát triển, hừ,
nếu chờ thêm một năm rưỡi nữa, có bản lĩnh ngươi lại đến nhìn lén ta tắm rửa, bảo đảm ngươi nhất định sẽ chảy máu mũi!
Vẻ mặt Trình Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn Nhược Hi, không thể không thừa nhận, muội muội
Thượng Quan Nhược Ngôn xác thực rất đẹp, dù biểu tình là kinh hoảng,
ngẩn người, đơn thuần, lạnh nhạt, thậm chí là hiện đang tức giận, đều dễ dàng có thể làm cho nam nhân yêu thương.
”Trước đây ngươi vì
sao muốn giả bộ ngốc?” Trình Phong quả thật rất ngạc nhiên, nàng không
phải vẫn thật thích Dạ Thiên Triệt sao? Một khi đã như vậy, vì sao muốn
giả ngu? Hắn mới không thèm tin cái lí do đầu bị rớt xuống hồ một chút
lại đột nhiên trở nên linh quang nha!
Nhược Hi nhịn không được
phiêu một cái xem thường, “Trình Đại tướng quân, ngươi không biết là
ngươi thật nhàm chán sao! Hơn nửa đêm ẩn vào phòng của ta là vì hỏi cái
này? Như vậy ta cho ngươi biết, ta không có làm bộ, trước kia cũng không ngốc, chính là không quá thông minh mà thôi!”
”Nga, nói như vậy, Nhược Hi tiểu thư bây giờ là biến thông minh?” Trình Phong không để ý
thái độ của nàng lắm, tương phản thay một bộ biểu tình ngả ngớn.
Ai nha, thật chịu không nổi, Nhược Hi cũng không muốn cùng một người xa
lạ tán gẫu vào nửa đêm, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp hỏi, “Ngươi rốt
cuộc tìm ta có chuyện gì? Nói thẳng đi!”
”Không có chuyện gì thì
không thể tới tìm ngươi sao? Ta thấy Dạ Thiên Lăng cũng thường xuyên tới tìm ngươi mà!” Trình Phong nói được tựa hồ là không chút để ý, trên
thực tế ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhược Hi, trên khóe miệng còn treo nụ cười xấu xa làm người ta chán ghét.
Nhược Hi trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn đây là có ý gì? Đang nói cho nàng, hắn biết rất nhiều
chuyện sao? Dạ Thiên Lăng tìm đến nàng đùa thì như thế nào? Vừa rồi
không có làm chuyện gì ám muội, cho dù là có, nàng cũng không quan tâm
ánh mắt của người khác, lại càng không cần hắn cố ý chạy tới nói cho
nàng!
”Trình Phong, ngươi có chuyện liền nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng với ta, ta không có tâm tư ngồi nghe ngươi nói lời vô nghĩa!” Nhược Hi không khách khí, dù sao người trước mắt này giảo hoạt như hồ
ly, chính mình cũng không cần phải ở trước mặt hắn trang thục nữ.
”Bản tướng quân đúng là có rất nhiều lời muốn nói, bất quá giờ không nghĩ
nói cho ngươi biết.” Trình Phong thập phần vô sỉ nói mập mờ, lại thập
phần thẳng thắn cự tuyệt trả lời câu hỏi của Nhược Hi.
”Cũng là
như thế, giờ phút này đêm dài yên tĩnh, Nhược Hi không tiện giữ ngươi ở
lại, ngươi xin cứ tự nhiên đi đi!” Nhược Hi không nghĩ lại trò chuyện
với hắn, hắn thật nhàm chán, nàng còn đang buồn ngủ đâu!
”Nga,
thế hả, vậy Nhược Hi tiểu thư cũng không cần đưa bản tướng quân đi ra
ngoài.” Trình Phong nói năng hùng hồn, giống như là bị Nhược Hi mời đến
chơi ấy.
Nhược Hi cố nén ý nghĩ muốn cầm cái ly trà trong tay
hất qua, Trình Phong lại long trời lở đất nói một câu, “Nhược Hi, ngươi
rất thú vị, bản tướng quân còn có thể tiếp tục tới tìm ngươi ngoạn.”
”Ngươi bị bệnh thần kinh a!” Nhược Hi nhịn không được mắng một câu, lại chỉ đưa tới tiếng cười khó hiểu sâu xa của Trình Phong.
*
Lại nói tới Dạ Thiên Triệt, hắn càng ngày càng hoài nghi mình gần nhất có
phải hay không đụng quỷ, cái chân như có ý thức, đi tới đi lui đều
"Không cẩn thận" bước đến Lãm Nguyệt các.
Thiên Lăng gần nhất càng không ngừng ra vào Lãm Nguyệt các, Nhược Hi nàng hẳn là sẽ không rất buồn mới đúng.
Biết Thượng Quan Nhược Ngôn không có việc gì, Nhược Hi nàng nhất định rất vui vẻ đi.
Gần đây rất ít thấy nàng ra ngoài đi dạo, nàng có phải chán ghét cảnh sắc hậu viện của Tứ vương phủ hay không?
Vài nha hoàn mình phái đi qua đều bị nàng đuổi trở về, đại khái là hoài
nghi hắn dụng tâm, nói vậy ấn tượng về hắn của nàng nhất định rất kém
cỏi, khó có lúc đối đãi với nàng tốt, nàng lại còn không lĩnh tình, ngẫm lại đều cảm thấy mình thật nhàm chán.
Bạch Dật hôm nay lại đến
khám cho nàng, không biết tình trạng thân thể của nàng như thế nào, nếu nàng ở tại Tứ vương phủ, kia mình hẳn nên làm tròn chức trách của chủ
nhà một chút nhỉ, tới thăm được không?
Ân, hẳn là đi thăm một chút!
Chẳng qua, hôm nay tựa hồ hơi muộn.
Dạ Thiên Triệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng nói thầm có lẽ còn
không xem như quá muộn, nàng thật thích một mình ngẩn người trong sân,
có lẽ giờ phút này nàng còn chưa ngủ cũng nói không chừng.
Nghĩ
đến khả năng ấy, chân Dạ Thiên Triệt liền tự động hướng Lãm Nguyệt các
đi đến. Từ nhỏ cho tới bây giờ, hắn chưa từng trải qua cảm giác bức
thiết muốn nhìn thấy một người qua như hôm nay, hắn không muốn cũng
không nghĩ sẽ tìm hiểu nguyên nhân, cảm thấy chỉ cần làm theo tâm ý của
mình là tốt rồi.
Thật đáng tiếc, trong viện im ắng, cũng không
có người, hắn đi vào, chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa phòng Nhược Hi, nhìn
hồi lâu, xác định Nhược Hi sẽ không từ trong phòng đi ra, hắn mới thất
vọng xoay người trở về.
Nhưng chưa đi đến sân cửa, hắn lại quay
đầu đi đến trước cửa phòng Nhược Hi, hắn không biết rốt cuộc bản thân bị làm sao vậy, chỉ biết nếu đã đến đây, cũng không thể chưa gặp nàng liền rời đi đi!?
Nghĩ như vậy, hắn hành tẩu nhẹ nhàng, không tiếng
động đẩy cửa đi vào. Đến khi nhìn nàng nằm trên giường, hắn chợt dừng
bước lại, hồi tưởng chuyện buổi tối hôm đó, cái hình ảnh tuyệt vời ấy
làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào, giống như nếu hắn tới gần một chút,
hình ảnh lại tự động hiện lên.
Rốt cục, Dạ Thiên Triệt lại động
chưa nói tới thất vọng, trong phòng đồng dạng im ắng, mạn giường buông
xuống, chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đều biểu hiện sự đằng sau tấm
màn che có người.