Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Chương 8

”Ha ha, ta nhìn ngươi vờ khổ cực như vậy, nghĩ muốn giúp ngươi thôi, xem ra là bổn vương nhiều chuyện.” Dạ Thiên Lăng cười haha, “Cùng lắm thì, nợ ngươi một ân tình, về sau ta giúp ngươi làm chuyện khác được.”

Thượng Quan Nhược Hi thật không ngờ hắn cư nhiên sẽ thừa nhận sảng khoái thể, xem ra hắn coi như là người quang minh lỗi lạc, chỉ là hắn vì sao muốn cùng mình đối nghịch a?

Hắn sẽ giúp nàng? Thiết! Nàng lại cần hắn giúp sao?

Kỳ thật chính Dạ Thiên Lăng cảm thấy hắn thật không có muốn cùng Thượng Quan Nhược Hi đối nghịch, quan hệ giữa hắn với Tứ ca đúng là có vẻ tốt nhưng không đến mức phải so đo với nàng thay Tứ ca, chẳng qua hắn không quen nhìn những nữ nhân trong Tứ vương phủ này vì tranh thủ tình cảm mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhớ ngày đó mẫu phi hắn chính là chết do kế hoạch của người khác,cho nên hắn đặc biệt chán ghét nữ nhân đùa giỡn thủ đoạn.

Nữ nhân trong Tứ vương phủ cũng chỉ là nữ nhân mà thôi, không phải Tứ Vương tẩu, cho nên, hắn ước gì một đám các nàng ngã đứt cánh tay, té gãy chân thì tốt, như vậy mới náo nhiệt a!

Thượng Quan Nhược Hi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “Nếu Thất vương gia cố tình muốn giúp ta, vậy hãy giúp Nhược Hi có thể sớm rời khỏi nơi Tứ vương phủ đầy thị phi này đi!”

”Chuyện này...ta thật không giúp được ngươi, hôm đó, là huynh muội các ngươi chọc giận Tứ ca, ngươi hẳn là hiểu được ta nói cái gì đi!” Dạ Thiên Lăng thật không ngờ nàng sẽ đưa ra yêu cầu như thế, không phải hắn không nghĩ giúp, mà là không giúp được, nhớ tới sắc mặt của Tứ ca hôm đó, hắn còn có chút nghĩ mà sợ, đến cuối cùng, ngay cả hắn đều bị đuổi ra Tứ vương phủ!

Trừ bỏ ngày đó huynh muội bọn họ hai người nói chuyện chọc giận Tứ ca, quan trọng hơn là Thượng Quan Nhược Hi biến hóa kinh người, hắn biết rõ tính cách của Dạ Thiên Triệt, không biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn không có khả năng dễ dàng làm cho nàng rời đi Tứ vương phủ!

Thượng Quan Nhược Hi hơi trầm tư, liền lập tức minh bạch ý tứ của Dạ Thiên Lăng, cười cười, “Thất vương gia đa tâm, Nhược Hi chỉ là đầu đột nhiên thanh tỉnh mà thôi.”

”Nhược Hi, nghe nói ngươi chủ động nguyện ý cùng Tứ ca giải trừ hôn ước? Xem ra ngươi cũng không phải dễ làm người ghét như vậy!” Dạ Thiên Lăng ngăn đề tài.

”Hừ, tùy, ngươi nghĩ ai cũng hiếm lạ Tứ ca ngươi sao!” Đối với vấn đề này, Thượng Quan Nhược Ngôn không cho là đúng, nam nhân bộ dạng suất có ích lợi gì? Tính tình kém như vậy, vẫn là ca ca tốt, bộ dạng suất, tính tình cũng tốt, ha ha.

*

Vài ngày sau, Dạ Thiên Triệt sắc mặt đen như mực trở lại Tứ vương phủ, thị vệ bên người sợ tới mức đại khí cũng không dám suyễn một chút (Linh: cái này là nói thở cũng không dám thở mạnh,ta thấy để nguyên văn hay hơn nên không sửa).

Kỳ thật, Thượng Quan Nhược Ngôn cũng không phải đột nhiên trên triều đường đưa ra điều thỉnh cầu này, mấy ngày trước cũng đã nói với hắn qua đón muội muội quay về nhà, hắn không đáp ứng! Kết quả Thượng Quan Nhược Ngôn chết tiệt hôm nay cũng dám ở trong triều đình đưa ra yêu cầu này, nếu như là trước kia, hắn sẽ không chút do dự đáp ứng, nhưng mà hiện tại hắn không nghĩ đồng ý, nữ nhân đó trêu đùa hắn, làm sao có thể dễ dàng buông tha nữ nhân đó như vậy!

Hôm nay sau khi bãi triều, bị hoàng đế lưu lại răn dạy một chút, nói cái gì mà lúc trước là hắn không muốn thú nàng làm Vương phi, hiện tại lại nhốt người ta không chịu thả, cũng không sợ người bên ngoài truyền miệng Tứ vương phủ hắn ỷ thế hiếp người sao?

Nhưng mà có lẽ chính mình thật không nên cùng một nữ nhân như thế so đo, bất kể nàng trước kia là thật ngốc hay là giả ngốc? Này cùng hắn có quan hệ gì?

Có lẽ đây chính là một loại thủ đoạn mà Thượng Quan Nhược Hi dùng để hấp dẫn chính mình... Nàng quả thật thành công, hắn chú ý tới nàng, nhưng hắn cũng sẽ không đối với nàng có tình ý!

Dạ Thiên Triệt đang do dự muốn hay không sớm ngày phóng Thượng Quan Nhược Hi về nhà, dưới chân đã muốn bất tri bất giác đi đến cửa sân Lãm Nguyệt các, bên trong Lãm Nguyệt các một mảnh yên tĩnh, hắn vẫy tay làm cho người hầu theo phía sau lui ra.

Hắn lại đứng ở cửa trong chốc lát, giương mắt xem một chút mặt trời chiều phía tây, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng tinh tế xinh đẹp lần trước nhìn trộm, tim của hắn nhịn không được một trận hoảng hốt, giờ phút này nàng lại đang làm gì đó đâu?

*

Lúc mọi người chuẩn bị cơm chiều, Thượng Quan Nhược Hi muốn một mình ở trong sân hít thở không khí, mấy ngày nay bị bốn vị nha hoàn hầu hạ một tấc cũng không rời, nàng cảm thấy đều sắp không thở được.

Tuy nói các nàng đều là vì nàng tốt, vì bảo hộ an toàn của nàng, nhưng mà làm linh hồn của một người hiện đại người, cảm giác không có một chút không gian riêng tư thật sự rất khủng khiếp, khủng bố đến mức làm cho nàng sắp hít thở không thông!

Giờ phút này nàng đang thoải mái nằm ở trên ghế trong sân, nhắm mắt lại cảm thụ được dư quang ấm áp của mặt trời chiều, vẻ mặt có chút dày.

Khi Dạ Thiên Triệt tiến vào vừa vặn thấy được Thượng Quan Nhược Hi đắm chìm trong ánh trời chiều, bình yên nhắm mắt lại, cùng hình ảnh tuyệt mỹ ngày đó bất đồng, giờ phút này Thượng Quan Nhược Hi thuần khiết giống như một tiên nữ không thực nhân gian khói lửa, thuần khiết đến mức làm cho hắn cảm thấy chính mình đầy người dơ bẩn...

Tim của hắn nháy mắt sụp xuống, hắn đã làm cái gì vậy? Lúc trước tùy ý nàng bị người khi dễ mà chẳng quan tâm, đau khổ kiên trì đến ở tromg Tứ vương phủ, vẫn là tùy ý nàng tự sinh tự diệt, có ngốc lại si cũng không gì hơn cái này đi, chính mình khi nào thì trở nên lạnh lùng như thế? Khó trách nàng muốn cùng mình giải trừ hôn ước, nguyên lai là nàng đã thất vọng với mình rồi.

Dạ Thiên Triệt cường ngạnh dừng lại thân thể, có loại xúc động nghĩ muốn chạy trốn, nhưng đây là vương phủ của hắn, hắn đường đường là Tứ vương gia uy danh lẫm liệt, cho nên cũng không có thu lại hơi thở, mà là quang minh chính đại đi vào.

Lông mi Thượng Quan Nhược Hi lgiật giật, nàng cũng không phải thật sự đang ngủ, chỉ là nàng cảm thấy mặt trời chiều thật sự rất ấm rất ấm, cho nên, khi có người tới gần nàng liền phát giác.

Chính là... Ai! Trong lòng nàng thở dài, rõ ràng nói tốt, cho nàng nửa canh giờ ở chỗ này, hiện tại thời gian đều còn chưa đủ đâu! Ánh mắt của nàng cũng lười mở, “Mấy cô nãi nãi, đừng làm phiền ta được không? Để cho ta im lặng trong chốc lát đi!”

Ánh mắt Dạ Thiên Triệt không kiêng nể gì dừng ở trên mặt của nàng, không thể không thừa nhận, bộ dáng nàng quả thật rất đẹp, mặc kệ là biểu tình đều rất đẹp, cho dù là hiện tại nhắm mắt lại cũng mỹ đến làm cho lòng người bất an, ít nhất làm cho tâm hắn bất an.

Nghe nói, hai ngày này nàng cùng Thất đệ trò chuyện với nhau thật vui, giờ phút này trong lòng của nàng đã không có chính mình sao?

Trong lòng Dạ Thiên Triệt hơi hơi cảm thấy có điểm mất mát, nhưng lại không biết mất mát cái gì, “Là ta!”
Bình Luận (0)
Comment