Nữ Phụ Ác Độc Baby Show Bị Bé Cưng Phản Dame

Chương 42


Tuy nói thế nhưng đứa trẻ đó lại nhìn chằm chằm vào bóng hình Diêm Nguyệt Thanh rời đi.

Sau khi cô đi thì đạo diễn Đường đứng dậy, anh ta lặng lẽ gỡ camera ẩn xuống.

Nghĩ đến những gì bản thân làm hôm nay, anh ta chỉ muốn cho mình hai cái tát!Trung tâm bách hóa Vạn Phong rất lớn, Diêm Nguyệt Thanh đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi ở trên tầng ba, nghĩ đến đứa con trai của mình hầu như không có đồ chơi để chơi nên cô dừng bước trước một cửa hàng.

Khi trở ra, trên tay cô xách theo vài chiếc túi nhựa căng phồng.

Người nào không biết, khéo còn nghĩ cô tới đây để nhập hàng về bán ấy chứ.


Ngoài mua cho con trai, cô còn cố ý chuẩn bị chút quà cho Đường Đường, đừng tưởng cô không biết hôm nay đạo diễn Đường có đưa Đường Đường đến cùng đấy nhé.

Đạo diễn Đường giấu giếm nhưng hệ thống thì không!Ngay khi cô vừa rời khỏi quán cà phê thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở: Độ thiện cảm của Đường Đường +30, bây giờ đang từ 15 điểm lên 45 điểm!Cô không nhìn thấy Đường Đường nhưng độ thiện cảm của Đường Đường lại tăng, lời giải thích duy nhất là Đường Đường đang ở ngay trong quán cà phê!Diêm Nguyệt Thanh cũng không có bất ngờ gì lắm, đạo diễn Đường muốn Đường Đường nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô mà.

Nhưng mà nguyên chủ vì muốn lấy lòng đạo diễn Đường, còn cô chỉ muốn tiêu tiền cho Đường Đường!Hành động sai sót ngẫu nhiên ấy lại khiến độ thiện cảm của Đường Đường tăng mạnh, xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Đợi đã!Diêm Nguyệt Thanh dừng bước.

Cô mải mê suy nghĩ về chuyện của Đường Đường, đến khi định thần lại cô mới phát hiện mình đang đi đến lối thoát hiểm vắng vẻ.

Cô vừa định đi vòng lại thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ.

Một đứa trẻ!Diêm Nguyệt Thanh cau mày, cô men theo tiếng khóc đi qua hành lang rồi dừng trước cửa lối thoát hiểm.

Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều thang máy nên không ai đi cầu thang bộ của lối thoát hiểm cả.

Theo yêu cầu phòng cháy chữa cháy, loại cửa lối thoát hiểm thường là cửa trượt và không thể khóa được.


Nhưng không biết do duyên cớ gì mà lối đi ở đây lại là cửa một chiều? Cô dễ dàng đẩy cửa vào bên trong, nhưng nó sẽ bị khóa nếu không có chìa khóa mở từ bên ngoài.

Dường như vì nghe thấy tiếng bước chân, nên tiếng khóc thút thít bên trong ngừng lại.

Diêm Nguyệt Thanh kéo tay nắm xuống, theo sau đó là tiếng mở cửa vang lên, hai đứa trẻ sau cánh cửa cùng lúc ngẩng đầu.

Hai đứa nhỏ có vẻ xêm xêm tuổi nhau, cô bé mặc chiếc váy bồng bềnh màu hồng trông y hệt búp bê.

Còn cậu bé thì… Đúng là xinh đẹp đến mức khiến người ta phải lóa mắt!Ngũ quan của cậu tinh xảo, khuôn mặt tựa như tranh vẽ, lông mi dài hơi rủ xuống, che khuất sự lạnh lẽo và tẻ nhạt của đôi mắt.

Cậu bé xụ mặt, lẳng lặng đứng một chỗ như một núi băng biết thở, xung quanh cậu bé tỏa ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng thần bí, nhắc nhở người lạ chớ tới gần.


Diêm Nguyệt Thanh không nhịn được nhìn cậu thêm hai lần nữa.

Cô bé thấy cuối cùng cũng có người mở cửa, lập tức lau đi giọt lệ trên khóe mắt rồi nói: “Anh Diễn, chúng ta được cứu rồi!”Cậu chỉ liếc nhìn người ta một cái rồi thờ ơ đảo mắt về, thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, là một cậu bé cực kỳ lạnh lùng nha!Diêm Nguyệt Thanh nghĩ ngợi rồi đi về phía cô bé, cô ngồi xổm xuống, dịu dàng lên tiếng: “Em tên là gì? Cha mẹ của em đâu? Em có muốn chị giúp hai em tìm cha mẹ không?”“Cảm ơn chị xinh đẹp!” Cô bé nín khóc rồi mỉm cười: “Em tên là Thời Mạt Tịch, hôm nay em với mẹ ra ngoài xem phim, nhưng vì phim hoạt hình chán quán nên cháu đã chạy ra ngoài chơi một mình, rồi em bị nhốt ở hành lang…”Cậu bé kia nghe Thời Mạt Tịch thật thà nói rõ thông tin cơ bản của mình thì hơi mím môi, như thể không hài lòng với sự trung thực của cô bé.

Cậu còn chưa kịp ngăn cản thì Thời Mạt Tịch đã quay đầu giới thiệu luôn cả tên cậu.

“Đây là anh Quân Diễn, anh ấy nghe thấy tiếng em khóc ở bên trong nên anh ấy mở cửa cho en, nhưng bản thân anh ấy lại không muốn ra ngoài, em sợ anh ấy ở một mình, thế nên… Thế nên em chủ động ở lại đây với anh ấy.

”.

Bình Luận (0)
Comment