“Thấy ngươi gần đây không chịu gặp ta, sợ ngươi còn hiểu lầm ta, cho nên lại đây giải thích, kết quả lại nhìn thấy ngươi lén lút ra cửa, liền cùng lại đây.”
Diệp Khanh Oản câm nín.
Ta hiện tại nghe ngươi giải thích, ngươi có thể đi về không? Nam chủ người ta thật vất vả mới trầm luân một lần, kết quả bị nhiều người như vậy vây xem, người ta không cần mặt mũi sao?
“Oa, kia không phải Cửu vương gia cùng Hạ Tuyết Kiến sao, bọn họ đang làm gì?” 
Liễu Thịnh cố ý chỉ vào bọn họ hỏi.
Diệp Khanh Oản lập tức nhập vai diễn: 
“Trai đơn gái chiếc, đêm hôm khuya khoắt, còn có thể làm gì? 
Khẳng định là phong sơn tuyết nguyệt nha, còn có thể chép kinh Phật sao?”
Liễu Thịnh chấp nhận gật đầu: “Có đạo lý, tới, ăn đậu phộng, chậm rãi xem.”
Nói xong một hạt đậu phộng nhét vào miệng nàng, cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, tiếp tục nói: 
“Ngươi không phải hoài nghi ta thích Hạ Tuyết Kiến sao? 
Ta đến xem người ta thích cùng nam nhân khác hoa tiền nguyệt hạ như thế nào.”
Diệp Khanh Oản cạn lời.
Thật muốn sờ sờ cái trán hắn, xem hắn có phải phát sốt hay không.
Nữ nhân mình thích sắp bị nam nhân khác ngủ, hắn cư nhiên còn xem đến bình tĩnh như vậy?
Quả nhiên là người có khả năng làm đại sự, trong bụng Tể tướng cũng có thể chống thuyền, rất đúng với tính cách của hắn.
Vì thế cũng lười phản ứng với hắn.
Dù sao hôm nay cũng là sân nhà của nam nữ chính, hắn chỉ tới góp đủ số.
Tuy rằng, hắn xác thật không nên xuất hiện ở chỗ này, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng nam nữ chính trầm luân, mặt khác đều không ảnh hưởng tới toàn cục.
Chính là cái tên Hồng Hồng ngốc kia, cư nhiên một mình một người chạy, cũng không biết gọi ta một tiếng.
Thật là làm gì cũng không được, còn nhận danh đệ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời điểm hai người vừa ăn đậu phộng, vừa khẩn trương k*ch th*ch chờ xem kịch vui, không biết thứ gì từ sau bọn họ tiến vào.
“Làm phiền, dịch sang bên cạnh một chút, nhường vị trí.”
Chờ thấy rõ người tới, cằm Diệp Khanh Oản cùng Liễu Thịnh đều rớt trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, dường như thấy quỷ.
“Ngươi, ngươi......” 
Diệp Khanh Oản quay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn đình hóng gió bên kia, sợ tới mức lời nói có chút cà lăm: 
“Ngươi, ngươi...... Hắn, hắn......”
“Cái gì ngươi ngươi hắn hắn?” 
Cửu vương gia rốt cuộc cũng chen vào, còn thuận tay từ trong lòng bàn tay Diệp Khanh Oản lấy một hạt đậu phộng: 
“Nhìn cái gì?”
Diệp Khanh Oản lúc này mới phản ứng lại, hắn là phân thân của ngươi sao?
Nếu người bên cạnh bọn họ là Cửu vương gia, đình hóng gió kia, cái kia là ai?
Quỷ sao?
Hay là nói nàng nhớ lầm, nam nữ chính trầm luân không phải hôm nay sao?
“Ngươi...... Ngươi như thế nào lại ở chỗ này, ngươi hiện tại không phải hẳn là đang thoát quần áo Hạ Tuyết Kiến sao?”
Cửu vương gia “Nga” một câu: 
“Các ngươi hiểu lầm, cái kia hình như là Hứa Vi nhà của chúng ta.”
Hứa...... Hứa Vi?
Diệp Khanh Oản duỗi dài cổ, híp mắt liều mạng nhìn chằm chằm người ở đình hóng gió kia nhìn thật lâu, thật giống như hắn chính là Hứa Vi.
Quả nhiên là nàng lầm? 
Không phải hôm nay?
Dựa vào đâu nha, lãng phí biểu tình.
Bất quá Hứa Vi ngốc kia cũng thật là, không có việc gì mặc quần áo của Vương gia nhà hắn ra ngoài chạy lung tung cái gì? 
Lãng phí thời gian quý giá của bổn tiểu thư.