Dì Vương bưng đồ ăn vặt đi ra, tình cờ nghe được Hưu Hưu nói, lòng bàn tay siết chặt lại.
Bà đã làm việc ở nhà họ Sở nhiều năm rồi, hầu như mỗi lần nhìn thấy bà Tô đều cảm thấy khó xử, bây giờ nhìn thấy Hưu Hưu nói chuyện ngang ngạnh như một người lớn giống bà Tô, thực sự khiến trong lòng bà có chút lo lắng.
"Nào, Hưu Hưu, chúng ta qua đó chơi đi." Dì Vương đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, tiến lên hai bước đỡ Hưu Hưu lên.
Hưu Hưu quay đầu nhìn Sở Yến: "Anh Tiểu Yến, chúng ta đi chơi nhé?"
Sở Yến nhìn cô bé bằng đôi mắt đỏ hoe, sau đó nghe thấy bà ngoại nghiêm nghị nói: "Chơi gì mà chơi? Đi thay bộ quần áo bẩn của cháu đi, còn muốn mặc đến khi nào."
"Vâng." Sở Yến mím môi trả lời lại.
Nhìn Sở Yến uể oải, Hưu Hưu chuyển sự chú ý về phía thủ phạm, giọng sữa non nớt nhưng lại kiên định: "Không được hung dữ với anh Tiểu Yến!"
Dì Vương lo lắng vỗ lưng cô bé, ôm đi sang chỗ khác.
Nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ của cô bé, ánh mắt Tôn Ngữ Viện thích thú hơn nhiều.
Hai đứa trẻ dường như rất hợp nhau, chuyện này hơi bất ngờ.
Dì Vương vẫy tay với Tạ Chấp: "Tiểu Chấp lại đây, dẫn Hưu Hưu lên lầu chơi đi."
Tạ Chấp gật đầu, nắm tay Hưu Hưu đi lên lầu.
Hưu Hưu đi ba bước lại quay đầu một lần: "Anh Tiểu Yến đâu rồi? Chúng ta không lên lầu với anh ấy sao?"
Dì Vương an ủi: "Anh Tiểu Yến phải ở cùng bà ngoại, lát nữa sẽ lên. Hưu Hưu chơi cùng với anh Tiểu Chấp trước, được không?"
Tô Minh Ngọc liếc nhìn về phía Hưu Hưu, gọi dì Vương: "Bảo mẫu chăm sóc Tiểu Yến trước kia đâu? Tại sao Tiểu Yến trở về đã lâu như vậy cũng không thấy?"
Biết bà cụ đang nói đến Tôn Giai, dì Vương dừng lại và nói: "Tôn Giai đã bị sa thải cách đây không lâu, đã có người thay thế chăm sóc Tiểu Yến, nhưng cô ấy đang giúp việc trong bếp."
Tô Minh Ngọc cau mày: "Sa thải? Chuyện này là sao?"
Dì Vương lắc đầu: "Tất cả là quyết định của ông chủ. Chuyện này tôi không rõ lắm."
"Được rồi," Tô Minh Ngọc sốt ruột xua tay: "Đi gọi bảo mẫu mới đến lo cho Tiểu Yến đi."
Dì Vương gật đầu đồng ý rồi đi về phía bếp.
Hưu Hưu nắm lấy tay Tạ Chấp, trên mặt vẫn có chút tức giận, quay đầu lại khó hiểu hỏi: "Anh Tiểu Chấp, sao bà ngoại của anh Tiểu Yến lại hung dữ như vậy?"
Tạ Chấp suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một số người như vậy."
Hưu Hưu rầu rĩ "hừ" một tiếng: "Bà ngoại của Hưu Hưu rất rất tốt. Bà chưa bao giờ mắng Hưu Hưu. Bà thích Hưu Hưu, Hưu Hưu cũng rất thích bà."
Tạ Chấp nói ừm: "Vậy mới là bà ngoại tốt."
Hưu Hưu dường như nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu lên hỏi: "Bà ngoại của anh Tiểu Chấp thì sao? Bà là bà ngoại tốt hay bà ngoài xấu?"
Tạ Chấp sửng sốt, bà ngoại của cậu...
Cậu không có bà ngoại.
Cậu thậm chí còn không có mẹ.
Cậu không có nhiều ký ức về mẹ và cũng chưa bao giờ biết ông bà ngoại của mình là ai.
Chậm rãi lắc đầu, Tạ Chấp thản nhiên nói: "Anh không có bà ngoại."
Hưu Hưu há miệng kinh ngạc.
Thì ra không phải con người nhỏ bé nào cũng có bà ngoại.
"Không sao đâu!" Hưu Hưu nắm tay Tạ Chấp: "Bà ngoại của Hưu Hưu cũng là bà ngoại của anh Tiểu Chấp. Bà ngoại có thể chiên thịt viên, đồ ăn bà nấu rất ngon!"
Tạ Chấp cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ "Đừng sợ, em che chở cho anh" trên mặt cô bé, nỗi buồn lạnh lẽo vốn có đã tan đi một chút, cậu gật đầu cười nói: "Được."
"Chia sẻ" bà ngoại thành công, Hưu Hưu mỉm cười tít mắt, lúm đồng tiền quả lê trên má tràn ngập vui sướng.
Để thuận tiện hơn cho việc chăm sóc cô bé, Tạ Chấp đã đến phòng Hưu Hưu.
Vừa vào phòng, Hưu Hưu chạy ngay về phía bồn nước chứa A Bát, chào hỏi xong quay lại chỗ Tạ Chấp, kéo tay đi về phía giường.
"Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu có rất nhiều báu vật!"
Hưu Hưu vô cùng hào hứng và muốn cho Tạ Chấp xem một hộp đựng món đồ yêu thích.
Tạ Chấp không có mấy hứng thú với báu vật mà cô bé gọi, nhưng để trông chừng cô bé nên vẫn phải theo sát từng bước đi.
Hưu Hưu mở hộp trang sức của mình ra, khi nhìn thấy những món đồ lấp lánh đó, đôi mắt vốn đã sáng lại càng sáng hơn.
Cô bé lấy một ít, ngồi xuống đất, vui vẻ giơ lên cho Tạ Chấp nhìn: "Anh Tiểu Chấp, anh nhìn xem, đẹp quá phải không?"
Tạ Chấp vừa thấy cô bé mở hộp trang sức ra thì không nói nên lời.
Nếu cậu đoán không nhầm thì những chiếc vòng cổ quý giá này... đều là hàng thật.
Cậu chậm rãi gật đầu: "...Ừ."
"Đây đều là của Hưu Hưu!" Hưu Hưu nắm lấy vài sợi dây chuyền, vui vẻ lắc lư: "Hưu Hưu thích đồ lấp lánh nhất~"
Tạ Chấp ngồi dưới đất giống cô bé, nhìn dáng vẻ say mê cầm sợi dây chuyền của cô bé, trong lòng cảm thấy chán nản không thể giải thích được.
Cậu luôn biết mình khác với Hưu Hưu và Sở Yến, nhưng vào lúc này, cậu chợt nhớ ra một câu mà mình đã thấy ở đâu đó.
Khác một trời một vực.*
[*] 云泥之别 (Vân nê chi biệt): dịch sát nghĩa là mây bùn khác nhau.
Họ là mây trên trời, còn cậu là bùn dưới đất.
Họ không chỉ khác nhau mà còn có khoảng cách xa giữa trời và đất.
Nếu không phải được nhà họ Sở nuôi dưỡng, cậu sẽ không bao giờ được tiếp xúc với những đứa trẻ như họ. Cậu cũng sẽ không bao giờ biết được những thứ xa xỉ mà người bình thường tha thiết mơ ước và không bao giờ có được những thứ cũng chỉ là những món đồ chơi bình thường trong tay của họ.
Nhận ra Tạ Chấp đã lâu không nói chuyện, nụ cười vui vẻ của Hưu Hưu tắt dần, nghiêng đầu nhìn: "Anh Tiểu Chấp, anh sao vậy?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Không có gì."
Hưu Hưu ôm lấy món đồ sáng lấp lánh của mình, không biết vì sao tâm trạng của Tiểu Chấp đột nhiên sa sút như vậy.
Ngẫm nghĩ, Hưu Hưu cúi đầu, lục lọi trong bộ trang sức lấp lánh của mình, chọn một chiếc vòng tay kim cương màu hồng, vẻ mặt không cam lòng đưa ra: "Anh Tiểu Chấp, cái này là cho anh..."
Tạ Chấp liếc nhìn bàn tay nhỏ đang ôm chặt chiếc vòng tay, sau đó ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng từ bỏ món đồ yêu thích của cô bé, không hiểu sao những cảm xúc phức tạp vốn có lại tiêu tan.
"Tại sao lại muốn đưa cho anh?" Tạ Chấp hỏi.
Hưu Hưu sờ vào chiếc vòng tay kim cương màu hồng yêu thích, nói khe khẽ: "Hưu Hưu muốn làm cho anh Tiểu Chấp vui."
Tạ Chấp mím môi: "Không phải em thích những thứ này nhất sao?" Rõ ràng trông rất đau lòng.
"Nhưng Hưu Hưu cũng thích anh Tiểu Chấp." Hưu Hưu thản nhiên nói: "Cho nên em muốn chia sẻ báu vật của em cho anh Tiểu Chấp."
Tạ Chấp giật giật ngón tay, nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, khóe môi hơi nhếch lên: "Cảm ơn em."
Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt cậu, Hưu Hưu vui vẻ vươn tay ra, chỉ vào khóe môi của cậu: "Anh Tiểu Chấp, anh đang cười!"
Đúng là không ai có thể không thích sự lấp lánh!
Hưu Hưu bò về phía Tạ Chấp, đưa chiếc vòng tay cho cậu, lần này hiển nhiên rộng lượng hơn rất nhiều: "Cho anh, cho anh đó."
Tạ Chấp lắc đầu: "Anh không cần."
Hưu Hưu sửng sốt: "Tại sao?"
Tạ Chấp nói: "Đây là đồ khiến Hưu Hưu vui vẻ, không phải của anh, anh không thể nhận."
"Vậy thì có cái gì khiến anh Tiểu Chấp vui vẻ?" Hưu Hưu bối rối hỏi.
Tạ Chấp im lặng một lúc rồi nói: "Không biết."
Dường như chỉ cần nhìn cô bé trước mặt là cậu vui vẻ.
Hưu Hưu hoang mang, nhìn chiếc vòng tay trong tay mình, do dự nói: "Anh Tiểu Chấp, anh thật sự không lấy sao?"
"Ừm, không cần."
Sau đó ý thức được mình không cần phải tặng đồ lấp lánh này đi, Hưu Hưu hớn hở, vui vẻ lao về phía Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh là tốt nhất!"
Tạ Chấp chật vật đỡ bánh bao thịt: "…"
Không lấy món đồ lấp lánh của cô bé mới là tốt nhất, cô nhóc này đúng là không nỡ rồi...
Hai người trong nhà chơi được một lúc thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa truyền vào.
Hưu Hưu lanh lợi ngẩng đầu lên: "Là anh Tiểu Yến và bà ngoại hung dữ!"
Cô bé đứng dậy, nhón chân và cẩn thận bước ra cửa.
Tạ Chấp không biết cô bé định làm gì nên đi theo sau.
Hưu Hưu lặng lẽ mở cửa, sau đó lén lút thò đầu ra ngoài.
Tạ Chấp cũng vì dáng vẻ của cô bé mà khơi dậy trí tò mò, cậu nhìn ra ngoài từ khe cửa.
Sở Yến cùng bà ngoại và dì đang đi về phía phòng piano.
Hưu Hưu chợt nhận ra rằng anh Tiểu Yến sắp chơi piano!
Nhưng anh Tiểu Yến không thích chơi piano.
Cô bé ngẩng đầu lên: "Anh Tiểu Chấp, lỡ như anh Tiểu Yến lại bị mắng thì sao?"
Điều đó là chắc chắn rồi, Tạ Chấp thầm nghĩ.
Nhớ tới việc trước đó Sở Yến đã nói với mình, Hưu Hưu phồng má lên nói: "Hưu Hưu phải đi giúp. Nếu bà ngoại hung dữ đó mắng anh Tiểu Yến, Hưu Hưu sẽ khóc đem anh Tiểu Yến ra ngoài!"
Vừa dứt lời, cô bé đã lon ton chạy đi.
Tạ Chấp vội vàng ngăn lại: "Không được."
Hưu Hưu ngẩng mặt lên, mắt mũi nhăn lại: "Nhưng nếu anh Tiểu Yến khóc thì phải làm sao?"
Tạ Chấp mơ hồ biết Hưu Hưu và Sở Yến không có cùng mẹ, từ thái độ của những người vừa rồi cậu có thể đoán ra rằng Hưu Hưu không thích hợp tham gia vào chuyện của Sở Yến.
Cậu dùng sức kéo Hưu Hưu, nói gì cũng không chịu buông ra: "Em không thể đi."
Hưu Hưu đập vào cánh tay: "Hưu Hưu phải đi cứu anh Tiểu Yến!"
"Tại sao phải cứu anh Tiểu Yến?"
Một giọng nam trầm vang lên từ phía sau, hai mắt Hưu Hưu sáng lên, vội vàng quay đầu lại: "Cha!"
Sở Hàn Lan vừa mới từ Nam Thành trở về, làm liên tục không nghỉ ngơi, trên mặt phảng phất hiện lên vẻ mệt mỏi, nhìn hai đứa trẻ đang trò chuyện, hỏi: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
Hưu Hưu chạy tới, nắm lấy ống quần của anh: "Cha ơi, bà ngoại của anh Tiểu Yến vừa mắng anh Tiểu Yến. Đi thôi, chúng ta đi cứu anh ấy đi!"
Cô bé kéo Sở Hàn Lan về phía phòng piano.
Sở Hàn Lan nghe quản gia nói hai mẹ con nhà họ Tôn đến, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh vỗ nhẹ đầu Hưu Hưu nói: "Được rồi, cha sẽ đi, Hưu Hưu ở lại đây nhé."
"Hưu Hưu cũng muốn đi!" Cô bé không muốn bị bỏ lại ở chỗ này.
"Ngoan nào, Hưu Hưu không quậy nữa."
Sở Hàn Lan nhìn Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, cháu đưa Hưu Hưu về phòng đi."
Tạ Chấp gật đầu, cuối cùng cũng dỗ được cô bé về phòng.
Trong phòng piano vang lên tiếng đàn yếu ớt, Sở Hàn Lan ngước mắt nhìn về hướng đó, trong mắt cảm xúc như biển sâu.
Cánh cửa phòng piano bị đẩy ra, mọi người trong phòng quay đầu lại nhìn.
Tiếng đàn êm ái đột nhiên dừng lại, Sở Yến hai mắt sáng ngời kêu lên: "Cha!"
Sở Hàn Lan gật đầu, nhìn sang một bên Tô Minh Ngọc: "Dì Tô."
Nhìn thấy có người đến, Tô Minh Ngọc mím môi, lạnh nhạt chào hỏi: "Người bận rộn đã về rồi à?"
Sở Hàn Lan không chút cảm xúc cong môi: "Đúng là hơi bận, cháu xin lỗi."
Anh nghiêng người nói: "Dì Tô lần này tới đây nhất định có việc gì đó, vào phòng làm việc nói chuyện đi."
Tô Minh Ngọc và Tôn Ngữ Viện nhìn nhau rồi bước ra khỏi cửa.
Biết mình đã thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ, Sở Yến không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, khi người lớn rời đi, cậu ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng piano.
Trong phòng làm việc, quản gia rót trà cho hai mẹ con Tô Minh Ngọc rồi rời đi.
Tô Minh Ngọc tao nhã nếm thử trà, đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Sở Hàn Lan.
"Tôi tới đây chủ yếu là muốn gặp Sở Yến. Dù sao thằng bé đã lâu không đến."
Sở Hàn Lan gật đầu, cũng không quan tâm lắm: "Việc này còn phải xem xét bản thân Sở Yến."
Tô Minh Ngọc nhìn thấy bộ dạng của anh có chút tức giận: "Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn như cậu cũng không biết sao?"
Sở Hàn Lan ngước mắt lên: "Cháu làm sao?"
Tô Minh Ngọc nói: "Tuy Ngữ Hoà đã mất, nhưng dù sao cậu vẫn là con rể nhà họ Tôn chúng tôi, thường xuyên dẫn Sở Yến qua đó thì có sao?"
Sở Hàn Lan cười nói: "Không phải dì Tô đã nói rồi sao, cháu rất bận." Anh xòe tay ra: "Nhưng mà cháu cũng không ngăn cấm Tiểu Yến, nếu thằng bé không muốn đi, cháu cũng không thể trói nó dẫn đi. Dì nói đúng không?"
Mặt Tô Minh Ngọc căng lên, cười mỉa mai: "Nói cho cùng, không phải là có mới nới cũ sao? Tôi thật sự buồn thay cho Ngữ Hoà nhà tôi, con bé mới qua đời không bao lâu, cậu nên tìm được người mới rồi. Tôi nghe nói người đó trông khá giống Ngữ Hoà nhà chúng tôi? Hừ, đúng thật là khiến người ta khó chịu."
Mắt Sở Hàn Lan càng thêm lạnh lùng, quai hàm nghiến chặt: "Giống? Cái này thì dì sai rồi. Theo cháu, Tư Vận đẹp hơn Tôn Ngữ Hoà nhiều."
"Còn nữa, dì cũng là bậc bề trên, đừng nói lung tung giống mấy bà nhiều chuyện như vậy nữa, may mà trong phòng này chỉ có mấy người, nếu để người khác nghe được thì truyền thống tự hào của nhà họ Tôn chỉ sợ sẽ bị hủy diệt trong tay dì đó."
Tô Minh Ngọc tức giận đến run cả tay: "Cậu... khốn kiếp!"
Tôn Ngữ Viện cau mày vỗ tay Tô Minh Ngọc an ủi, đồng thời trừng mắt nhìn người nói một cách ngạo mạn: "Sở Hàn Lan, tại sao cậu lại nói chuyện với mẹ tôi như vậy?"
Sở Hàn Lan vẫn thờ ơ: "Tôi làm sao vậy?"
Tô Minh Ngọc giống như không nhịn được nữa, đứng dậy nói: "Đúng là cha nào con nấy, vốn tôi còn tưởng rằng cô bé kia sẽ cãi lời người lớn bởi vì còn nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ xem ra, cô bé đó cũng là học theo cái tốt của cậu!"
Khi nghe bà ta nhắc đến Hưu Hưu, sắc mặt Sở Hàn Lan tối sầm, nheo mắt lại.
Tô Minh Ngọc tiếp tục nói: "Xem ra tôi nên mang Sở Yến về nhà họ Tôn. Nếu tiếp tục ở lại đây, không biết thằng bé sẽ như thế nào!"
"Vậy thì mang về đi."
Giọng nói lạnh lùng khiến Tô Minh Ngọc nghẹn lời, không thể tin được nhìn Sở Hàn Lan.
Tôn Ngữ Viện tức giận hét lên: "Sở Hàn Lan, cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Sở Yến dù có thế nào cũng vẫn là con ruột của cậu!"
Trên mặt Sở Hàn Lan không có chút cảm xúc nào, ánh mắt lạnh lùng: "Ai nói thằng bé là con trai của tôi."
- ------------------