Bởi vì lời nói của Tạ Chấp, miệng của Hưu Hưu không khỏi nhếch lên.
"Hưu Hưu cũng thích bạn đom đóm."
Thấy phía sau không có tiếng động gì, Sở Yến quay đầu nhìn lại.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng nhỏ trên mũi cô bé, cậu ta ngạc nhiên hét lên: "Sở Hưu Hưu, trên mũi em có con sâu!"
Như sợ hãi trước sự lớn tiếng của cậu ta, đom đóm vỗ cánh rồi ung dung bay đi.
"Ôi, nó bay đi rồi!" Hưu Hưu tiếc nuối nhìn ngôi sao nhỏ bay đi.
"Chúng ta đi thôi. Sâu thì có gì mà phải tiếc chứ." Sở Yến vô tư nói.
Hưu Hưu tức giận nhìn cậu ta: "Không phải sâu, đó là đom đóm! Anh Tiểu Yến làm nó sợ bay đi rồi!"
Sở Yến cãi ngang: "Đom đóm không phải cũng là sâu sao? Chỉ là con sâu có thể phát sáng mà thôi!"
"Không giống, không giống!" Giọng sữa lớn tiếng phản bác: "Đom đóm rất đẹp! Đó là sao trên mặt đất!"
Cô bé vừa nói xong, như nghe thấy lời khen ngợi ngây thơ và chân thành này, lại có vài con đom đóm sáng lập loè lại từ từ bay tới chỗ Hưu Hưu.
"Wow~" Nhìn thấy đom đóm bay đi rồi lại quay lại, mang theo rất nhiều bạn đom đóm khác tới, Hưu Hưu mở to mắt và nhảy nhót thích thú: "Nhiều quá, nhiều quá, giống sao quá!"
Cô bé đưa bàn tay mũm mĩm ra vẫy vẫy, một con đom đóm đậu trên đầu ngón tay của cô bé như thể nhận được triệu hồi.
Lo lắng lại vô tình dọa nó bay đi mất, Hưu Hưu nín thở, từ từ cử động ngón tay, đưa cho Tạ Chấp, khe khẽ nói: "Anh Tiểu Chấp, anh nhìn xem này."
Tạ Chấp gật đầu: "Rất đẹp."
Hưu Hưu chớp mắt, giơ bàn tay nhỏ bé lên đặt con đom đóm lên mũi Tạ Chấp.
Nhìn thấy đom đóm hạ cánh an toàn, Hưu Hưu vui vẻ vỗ tay nói: "Cho anh một ngôi sao nhỏ."
Tạ Chấp sửng sốt, cảm giác được chóp mũi có chút ngứa ngáy, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui mừng khôn xiết của cô bé.
Thấy hai người chơi đùa như vậy, Sở Yến ở trước mặt lập tức mất đi sự háo hức muốn nhìn thấy ngựa con, cố gắng bắt đom đóm như Hưu Hưu, nhưng con nào cũng xảo quyệt trốn thoát rất nhanh.
Cậu ta không phục, quay đầu lại nhìn Sở Hưu Hưu, chỉ thấy trong tay con nhóc này lại có một con đom đóm khác!
Sao lại như vậy chứ?
Sở Yến chạy lại và mong chờ nhìn chằm chằm vào con đom đóm trong tay Sở Hưu Hưu.
Hưu Hưu nghiêng đầu hỏi: "Anh Tiểu Yến, sao anh lại chạy về?"
Sở Yến mím môi, lúng túng nói: "Em cho Tạ Chấp một con đom đóm."
Hưu Hưu ngơ ngác nhìn: "Vâng."
Sao con nhóc này không hiểu ý cậu ta đang nói, Sở Yến sốt ruột gần chết: "Vậy anh thì sao?"
"Nhưng anh Tiểu Yến không thích ngôi sao nhỏ mà?" Hưu Hưu có vẻ hoang mang.
Sở Yến trợn mắt, lẩm bẩm nói: "Ai nói anh không thích."
Hưu Hưu đột nhiên ngộ ra, nhớ tới chú hệ thống từng nói, anh Tiểu Yến nói, thích chính là không thích, không thích chính là thích, thì ra là như vậy thật.
"Được rồi." Hưu Hưu đưa ngón tay đom đóm đang đậu ra: "Con này cho anh Tiểu Yến."
Khóe môi Sở Yến cong lên, cậu ra vui vẻ đưa tay lên nhận lấy.
Nhưng lại không ngờ rằng con sâu nhỏ đó lại không hề cho cậu ta có chút mặt mũi nào, còn chưa kịp đưa tay tới gần, nó đã đập cánh bỏ chạy.
Sở Yến ngây người.
Hưu Hưu không ngờ tới điều này, mím môi nói: "Ôi, hình như nó không thích anh Tiểu Yến."
Sở Yến sửng sốt một lát, sau đó tức giận nói: "Anh cũng chưa thích nó đâu!"
Cậu ta giậm chân bỏ đi, chỉ là một con sâu thôi mà, cậu ta không cần!
Đi tới phía Trình Tấn, Sở Yến ngẩng đầu, vẻ mặt không vui vẫn còn đọng lại: "Chú Trình, ngựa con đâu ạ?"
Trình Tấn nhìn bao quát sự việc trước đó, lắc đầu cười nói: "Đi thôi, ở phía trước rồi."
Anh ta vẫy tay: "Hưu Hưu, Tiểu Chấp, nhanh đi theo chú."
Hưu Hưu vẫy tay tạm biệt đom đóm, nắm tay Tạ Chấp đi theo.
Trong chuồng ngựa đèn đã sáng, có hai công nhân đang dọn dẹp, họ đều biết Trình Tấn, sau khi gặp mặt đều rất nhiệt tình và lễ phép.
Hưu Hưu vừa vào chuồng đã bịt mũi lại: "Hôi quá."
Sở Yến lớn tiếng tự tin nói: "Chắc là có mùi phân ngựa!"
Trình Tấn cười hỏi: "Vậy có muốn đi xem không?"
"Có ạ!" Sở Yến giơ tay lên: "Con trai không ai sợ mùi hôi này!"
Trình Tấn sờ sờ đầu cậu ta, đẩy cửa gỗ trước mặt ra.
"Wow!" Sở Yến vội vã xông vào, nhìn thấy bên trong mười mấy con ngựa, hưng phấn kêu lên: "Ngựa thật này!"
Cậu ta chỉ vào con ngựa trắng ở giữa: "Còn có con màu trắng nữa!"
Hưu Hưu cũng quên mất mùi hôi, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào con ngựa lớn trong chuồng.
Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc: "To quá..."
Cô bé kéo tay Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp nhìn xem, con ngựa con này to quá!"
Tạ Chấp cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nhiều ngựa như vậy: "Đúng vậy, anh thấy rồi."
Nhìn thấy ba đứa trẻ thích thú như vậy, Trình Tấn cười hỏi: "Các cháu có muốn sờ không?"
Sở Yến nghe vậy vội vàng chạy tới trước mặt anh ta, ngước mắt sáng lên: "Cháu muốn sờ, sờ vào được không?"
Trình Tấn chỉ vào một con ngựa nâu giữa trán có sọc trắng: "Có thể sờ con này, nó tên là Tiểu Hoa, khá là hiền."
Vừa nói, anh ta vừa cúi người bế Sở Yến lên, đi tới trước mặt Tiểu Hoa: "Đây, cháu sờ mặt nó đi."
Trên mặt Sở Yến tràn đầy vui sướng, cậu ta cẩn thận đưa tay lên sờ đi sờ lại.
Hưu Hưu vô cùng ngưỡng mộ đến mức chạy đến trước mặt, háo hức ngẩng đầu lên nhìn Trình Tấn.
Trình Tấn cúi đầu, mỉm cười khi nhìn thấy trên mặt viết đầy mong chờ của cô bé, hỏi cô bé: "Hưu Hưu cũng muốn chạm vào Tiểu Hoa à?"
Hưu Hưu dang tay của mình ra, nhìn anh ta đầy hy vọng: "Chú ơi, chú có thể ôm Hưu Hưu được không?"
Trình Tấn hỏi Sở Yến: "Để cho em gái sờ một chút nhé?"
Bởi vì là người đầu tiên được sờ lên con ngựa nên Sở Yến có chút kiêu ngạo, nhìn vẻ háo hức của Hưu Hưu nên hào phóng gật đầu: "Vâng ạ."
Trình Tấn sau đó đặt cậu ta xuống, ôm lấy Hưu Hưu.
Cuối cùng Hưu Hưu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt của con ngựa. Cô bé hớn hở đến mức đưa bàn tay nhỏ bé của mình về phía Tiểu Hoa và nhiệt tình giới thiệu bản thân: "Chào bạn Tiểu Hoa, mình là Hưu Hưu ~"
Tuy nhiên, Tiểu Hoa phớt lờ cô bé và trốn đi như thể rất sợ hãi.
Hưu Hưu sửng sốt: "Tiểu Hoa không thích Hưu Hưu sao?"
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Tấn nhìn thấy con ngựa ngoan ngoãn này có phản ứng mạnh như vậy, anh ta thử chạm vào nhưng không có phản ứng.
"Hưu Hưu thử lại nhé?"
Hưu Hưu lại cố gắng vươn tay của mình ra.
Lần này Tiểu Hoa dường như càng sợ hãi hơn, thậm chí còn lắc đầu, nôn nóng phát ra tiếng phì phì.
Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Trình Tấn cũng không dám để Hưu Hưu lại gần, tránh cho ngựa sợ hãi.
Hưu Hưu cảm thấy vô cùng đau lòng khi biết mình bị con ngựa này ghét bỏ, tủi thân ôm tay và nói: "Nó không thích Hưu Hưu."
Trình Tấn an ủi: "Không phải, bởi vì Tiểu Hoa buồn ngủ muốn đi ngủ, không phải nó không thích Hưu Hưu đâu."
Sở Yến nghiêng đầu nói: "Nhưng anh có thể chạm vào nó mà."
Hưu Hưu mím môi, càng thêm ủ rũ, nhào vào Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu bị ghét rồi."
Tạ Chấp giơ tay xoa đầu cô bé, vụng về an ủi: "Không sao đâu, ít nhất đom đóm thích em."
Hưu Hưu khóc một lúc, suy nghĩ một lúc, rưng rưng nước mắt gật đầu: "Đúng vậy, Hưu Hưu còn có đom đóm."
Sở Yến nhìn Hưu Hưu buồn bã, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa mình chạm vào, trong phút chốc dường như không còn vui vẻ nữa.
Cậu ta nắm lấy tay Trình Tấn, nói: "Chúng ta đi thôi ạ."
Trình Tấn hỏi: "Không chơi nữa sao?"
Sở Yến nhìn Hưu Hưu lắc đầu: "Không chơi nữa."
Trình Tấn hiểu ý cười: "Được, đi thôi."
Buổi tối trước khi đi ngủ, Sở Hàn Lan gọi điện đến.
Ngồi trên chiếc giường lớn xa lạ, Hưu Hưu ôm chân kể cho cha nghe chuyện mình bị Tiểu Hoa ghét bỏ.
"Tiểu Hoa là ai?" Sở Hàn Lan nghe vậy như hiểu được một nửa.
"Tiểu Hoa là một con ngựa nhỏ, Hưu Hưu muốn sờ nó, nhưng nó không thích con." Hưu Hưu thở dài, lăn lộn trên giường.
Sở Hàn Lan cười nói: "Hưu Hưu, con có thích ngựa không? Có muốn cha nuôi một con cho con không?"
Hưu Hưu mở to mắt: "Vậy nó có thích Hưu Hưu không?"
"Tất nhiên rồi."
Hưu Hưu hưng phấn gật đầu: "Được ạ, được ạ!"
Nỗi buồn cuối cùng biến mất, nơi đây lại trở thành một vùng đất mộng mơ yên bình.
*
Ngày hôm sau.
Sau khi ba đứa trẻ ăn sáng xong, Trình Tấn sẽ dẫn bọn trẻ đi dạo trong ruộng dưa và trái cây để chúng xem trái cây ăn hàng ngày phát triển như thế nào.
Trang trại khá nổi tiếng, lại đúng vào dịp nghỉ nên nhiều gia đình đến để có một kỳ nghỉ bình yên, tránh xa sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố.
Dì Vương chỉ vào một căn nhà gỗ cách đó không xa, hỏi Hưu Hưu: "Nhìn xem, đó là cái gì?"
Hưu Hưu nhấc chiếc mũ nhỏ lên nhìn về hướng dì Vương chỉ: "Nho!"
Cô bé quay đầu lại nói: "Anh Tiểu Chấp, anh Tiểu Yến, nhìn kìa, ở đó có nhiều nho quá!"
Trình Tấn hỏi: "Muốn đi qua xem một chút không?"
Hưu Hưu liên tục gật đầu: "Có ạ~"
Sở Yến dẫn đầu, vội vàng chạy tới: "Để anh dẫn đường!"
"Anh Tiểu Yến, đợi em với!" Hưu Hưu lon ton đuổi theo.
Dì Vương liếc nhìn Tạ Chấp ở bên cạnh, cười hỏi: "Sao vậy, Tiểu Chấp không thích nho sao?"
Tạ Chấp lắc đầu, thấp giọng nói: "Cháu từng thấy rồi, trước đây trong nhà cháu có trồng cây nho."
Nghĩ đến trải nghiệm cuộc sống của đứa trẻ này, nụ cười của dì Vương nhạt dần, không nói gì mà chỉ vỗ lưng cậu.
Dưới giàn nho có rất nhiều du khách, có một cậu bé chừng năm sáu tuổi đòi đi ra.
Người phụ nữ trước mặt có vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi, quỷ nhỏ, con nói xem muốn đi đâu nữa."
"Dù sao thì đừng có ở đây, chẳng vui chút nào!" Cậu bé vừa khóc vừa quấy, dáng vẻ kích động gần như lăn ra đất.
Sở Yến chạy ngang qua hai người thì dừng lại, quay đầu nhìn Hưu Hưu lẽ ra đang đi theo mình.
Thấy cô bé tò mò nhìn chằm chằm vào cậu bé đang quấy khóc, Sở Yến hỏi: "Sở Hưu Hưu, nhanh lên đi, đứng ngốc ở đó làm gì!"
Hưu Hưu đuổi theo nói: "Anh Tiểu Yến, sao anh trai kia lại khóc?"
Sở Yến không có hứng thú liếc nhìn: "Ai biết được? Đã lớn như vậy mà còn khóc, thật không biết xấu hổ."
Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn những chùm nho trĩu quả trên dàn phía trên đầu rồi hỏi: "Nhóc con, em có muốn ăn nho không? Anh có thể hái cho em."
"Em muốn ăn, em muốn ăn." Hai mắt Hưu Hưu sáng bừng, quay người vẫy tay với Tạ Chấp đứng cách đó không xa: "Anh Tiểu Chấp, mau tới đi, nhiều nho quá!"
Sở Yến liếc nhìn Tạ Chấp đang bước đi chậm rì, chống tay lên hông, sốt ruột hét lên: "Tạ Chấp, cậu có thể đi nhanh hơn được không? Cậu có phải là ốc sên đâu!"
Người phụ nữ phía sau đang dỗ dành đứa trẻ giật mình rồi ngẩng đầu lên.
Cô ta liếc nhìn Hưu Hưu và Sở Yến, thấy cả hai người đều đang nhìn về một hướng nào đó nên cũng nhìn theo.
- ------------------