Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 55

Nói xong câu đó, hệ thống lại im lặng.

Hưu Hưu đợi một lúc, khó hiểu nên hỏi A Bát: "Tại sao Hưu Hưu phải cầu nguyện cho chú hệ thống không bao giờ quay lại nữa?"

A Bát nói: "Bởi vì khi nó quay lại sẽ buộc nhóc con làm những điều cháu không thích, nên chú sẽ không để nó quay lại nữa."

Hưu Hưu kinh ngạc há miệng, vỗ tay nói: "A Bát thật là giỏi!"

A Bát thoải mái bơi lội trong bể nước, giọng đầy kiêu hãnh: "Đương nhiên, chú là thần rùa A Bát mà."

Hưu Hưu hợp tác giơ cao tay lên: "A Bát mạnh nhất!"

"Nhân tiện," A Bát lại nói: "Mau đưa chú đi xem thế giới bên ngoài như thế nào. Chú muốn xem nơi ở hiện tại của nhóc con."

"Được ạ~" Hưu Hưu bế A Bát từ trong nước lên, ôm vào lòng, vui vẻ nói: "Phòng của Hưu Hưu lớn lắm!"

Sau khi đi quanh phòng, A Bát bất đắc dĩ nói: "Không tệ, nhìn khá đẹp, nhưng hơi nhỏ một chút... Mà vậy là đủ với cơ thể con người của nhóc con bây giờ."

Khi nó nói, trong giọng nói mang theo sự hoài niệm: "Nếu cháu vẫn còn ở lục địa Ngải Trạch, cháu có thể thừa kế một lâu đài, và ồ đúng rồi, cũng có một số hang động chứa vàng bạc châu báu!"

Hưu Hưu kinh ngạc cười toe toét, bị hình ảnh màu vàng lấp lánh trong trí tưởng tượng của mình làm cho choáng váng đến đầu óc choáng váng: "Wow~"

"Nhưng đáng tiếc số tài sản đó không biết cuối cùng bị ai chiếm lấy rồi." A Bát cảm thấy đau lòng.

Nói xong, nhìn thấy trên mặt cô bé vẫn còn nụ cười ngờ nghệch, cắt ngang ảo tưởng của cô bé: "Cười ngây ngốc làm gì thế? Chúng ta tiếp tục đi loanh quanh đi."

Hưu Hưu mới chớp mắt trở lại hiện thực.

Vừa ra khỏi phòng, cô bé đã gặp Tạ Chấp đang đi về phía mình.

"Anh Tiểu Chấp~"

Cô bé chạy tới cho cậu xem con rùa trên tay: "Anh xem này, đây là A Bát!"

Tạ Chấp liếc nhìn đầu rùa, gật đầu: "Em từng giới thiệu cho anh rồi."

Hưu Hưu lắc đầu nói: "Không, không, A Bát bây giờ không phải là A Bát trước đây!"

Cho nên... Tạ Chấp cau mày khó hiểu, có khác biệt gì sao?

Nhưng cậu cũng không hoang mang quá lâu, dù sao cô bé này thường xuyên nói những câu khó hiểu.

Sự chú ý của cậu đổ dồn vào tay Hưu Hưu, bởi vì vừa mới thò tay xuống nước, bàn tay nhỏ nhắn ướt đẫm, ngay cả gấu váy cũng bị nước từ con rùa ngấm xuống làm ướt đẫm.


"Đi với anh." Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Hưu Hưu, dẫn cô bé vào phòng mình.

Mặc dù Hưu Hưu không biết tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cậu, còn nói với A Bát: "A Bát, đây là anh Tiểu Chấp. Hưu Hưu rất thích anh Tiểu Chấp!"

"Cái gì?!" Con rùa đang định giả làm một con rùa bình thường trước mặt người ngoài đột nhiên bùng nổ sau khi nghe điều này: "Có gì đáng để thích ở một con người vô cùng bình thường như vậy!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, A Bát căng thẳng nhìn Tạ Chấp bên cạnh Hưu Hưu.

Cậu là một con người, liệu con người trên thế giới này có chấp nhận một con vật biết nói không?

Nhưng Tạ Chấp lại không có phản ứng gì, hiển nhiên cậu không nghe thấy lời A Bát nói.

A Bát thở phào nhẹ nhõm, hóa ra những người khác không nghe thấy được giọng nói của nó.

Hưu Hưu không hài lòng mím môi: "Không được, anh Tiểu Chấp là xinh đẹp nhất!"

Nghe vậy, Tạ Chấp đang cầm tờ giấy quay đầu lại liếc nhìn cô bé: "Cái gì?"

Hưu Hưu giơ con rùa trong tay lên nói: "A Bát nói xấu anh Tiểu Chấp."

???

A Bát lo lắng đến mức nhảy dựng lên: "Nhóc con, cháu bị sao vậy? Tại sao khuỷu tay lại chĩa ra ngoài như vậy?"

Hưu Hưu cúi đầu nhìn cánh tay mũm mĩm của mình, nhẹ giọng nói: "Cánh tay của Hưu Hưu không chĩa ra ngoài!"

Tạ Chấp cũng không để ý nhiều đến lời nói lung tung của Hưu Hưu, chỉ giơ tay lên lau hết vết nước trên tay cô bé, còn ngồi xổm xuống lau vạt váy ướt cho cô.

Thấy vậy, đôi mắt bằng hạt đậu xanh của A Bát trợn tròn, lẩm bẩm: "Xem ra thằng nhóc này không phải không có ích. Ít nhất nó tốt với nhóc con."

Hưu Hưu kiêu ngạo hất cằm: "Anh Tiểu Chấp rất tốt với Hưu Hưu~”

Tạ Chấp ném chiếc khăn giấy đã ướt vào thùng rác, nghe được lời nói của Hưu Hưu, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ, nghĩ cô bé vừa rồi đang liên tục nói một mình, bèn hỏi: "Em... đang nói chuyện với ai thế?"

Hưu Hưu đang định nói, nhưng A Bát vội ngăn lại: "Này, nhóc con, nghe ta nói. Đừng nói với ai là cháu có thể nói chuyện với ta, nếu không ta sẽ bị kẻ xấu bắt."

Nghe vậy, Hưu Hưu ngậm chặt miệng, lắc đầu thể hiện rằng mình sẽ không bao giờ nói mình đang nói chuyện với ai.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Tạ Chấp càng thêm bối rối, ánh mắt nghi ngờ nhìn quanh phòng.

Trước đây cậu từng nghe bà nội kể một số chuyện kỳ ​​lạ, nói rằng có một số trẻ em có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không nhìn thấy, lẽ nào Hưu Hưu cũng như vậy sao?

Gương mặt của Tạ Chấp trở nên nghiêm túc hơn, không phải vì sợ hãi mà vì lo lắng Hưu Hưu có thể bị thương.


Cậu nghiêm túc nhìn đứa trẻ trước mặt, ánh mắt cố định: "Hưu Hưu, em vừa nói chuyện với nó về anh phải không?"

Hưu Hưu vô thức gật đầu.

Cô bé đang nói chuyện với A Bát về anh Tạ Chấp.

Lông mi Tạ Chấp rung lên, cổ họng nghẹn lại, hỏi: "Nó là ai?"

Lúc này A Bát mới muộn màng nhận ra nhóc con đã bị lừa, tức giận nói: "Cái thằng nhãi con người khốn nạn vô liêm sỉ này! Cậu ta dám dùng cách đi đường vòng, nhóc con cháu có biết mình đã bị cậu ta lừa lọc không?"

Hưu Hưu cúi đầu nhìn nó, thắc mắc: "Lừa lọc là có ý gì?"

Tạ Chấp vẫn luôn nhìn Hưu Hưu, tất nhiên chú ý đến động tác của Hưu Hưu, sau đó ánh mắt rơi vào con rùa trong tay cô bé.

Tuy rằng có chút vô lý, nhưng cậu vẫn là hơi nhíu mày hỏi: "Là nó sao? Con rùa này à?"

Đôi mắt của Hưu Hưu đột nhiên mở to, anh Tiểu Chấp làm sao biết được?

Nhìn thấy biểu cảm của cô bé như vậy, Tạ Chấp càng thêm chắc chắn về sự nghi ngờ của mình, lại hỏi: "Em đang nói chuyện với nó phải không Hưu Hưu?"

A Bát gấp đến mức gãi chân trong không trung, thằng nhãi con người này sao đoán được như vậy?

"Hưu Hưu, không thể nói…"

Nó còn chưa kịp nói xong đã thấy Hưu Hưu háo hức nghiêng người về phía thằng nhãi con người đó, hạ giọng lo lắng nói: "A Bát bảo đừng nói với người khác việc nói chuyện giữa em với chú ấy, chú ấy sẽ bị kẻ xấu bắt."

A Bát bất đắc dĩ nói: "Nhóc con, cháu ngốc sao..."

Hưu Hưu phồng má, nâng A Bát lên trước mắt, phản bác: "Hưu Hưu không có ngốc!"

"Cháu đã nói với thằng nhãi con người này là ta có thể nói rồi!"

Hưu Hưu sửng sốt một lát, lúng ta lúng túng nhìn Tạ Chấp.

Tạ Chấp vừa nhìn thấy rõ ràng cảnh Hưu Hưu và con rùa nói chuyện trực tiếp, sắc mặt nghiêm túc, bỗng không biết nên nói gì.

Con người thực sự có thể nói chuyện với động vật không? Điều này thực sự đã phá vỡ nhận thức của cậu.

Hưu Hưu đặt A Bát lên giường Tạ Chấp, vẻ mặt bầu bĩnh đầy lo lắng, kéo tay áo Tạ Chấp nói: "Anh Tiểu Chấp, anh đừng nói cho người khác biết nhé, A Bát sẽ bị kẻ xấu bắt mất!"

Tạ Chấp nhìn con rùa đặt ở cuối giường, cậu có chút bệnh ưa sạch sẽ nên thật sự không chịu nổi lại nhặt lên, định đặt xuống đất.


A Bát đang bị giữ, lớn tiếng chửi bới: "Con người đáng chết kia thả ta xuống. Ta là thần rùa A Bát, mi muốn đụng là có thể đụng sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt rất tức giận của A Bát, Hưu Hưu kéo tay Tạ Chấp nói: "Anh Tiểu Chấp, A Bát nói không muốn anh đụng vào."

Tạ Chấp dừng tay, nhìn con rùa đang đạp chân ngắn ngủi giữa không trung, bình tĩnh nói: "Nếu anh buông ra, nó sẽ bị rơi xuống đất."

A Bát: "…" Thằng nhãi này đang uy hiếp nó sao?

Đáng ghét! Nó quyết định bảo nhóc con tránh xa thằng nhãi khó ưa này!

Không ngờ, trước khi nó kịp thổi gió bên tai nhóc con, thằng nhãi này thực sự hỏi Hưu Hưu về chuyện của nó.

Tạ Chấp hỏi: "Hưu Hưu, nó có bảo em làm gì không?”

Hưu Hưu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "A Bát bảo không được nói cho người khác biết Hưu Hưu có thể nói chuyện với chú ấy." Nói đến đây, cô bé lại không yên nhắc nhở: "Anh Tiểu Chấp cũng không thể nói cho người khác biết nhé."

Tạ Chấp gật đầu nói: "Đổi lại, sau này nếu nó có nói gì với em, Hưu Hưu cũng phải nói cho anh biết, được không?"

"Được ạ~" Hưu Hưu cụp mắt, trả lời không cần suy nghĩ.

"Cái gì?" A Bát sửng sốt: "Nhóc con, cháu hứa với cậu ta làm cái gì! Lập tức từ chối, nói không được!"

Hưu Hưu nhíu mày nhìn Tạ Chấp: "Nhưng A Bát lại nói không được…"

Tạ Chấp mím môi, trong giọng nói lần đầu tiên có thái độ cứng rắn: "Bắt buộc như vậy."

A Bát tức giận hét lên: "Còn phải bắt buộc? Thằng nhãi con người này quá tự cao rồi, nhóc con đừng nghe lời cậu ta!"

Vào thế khó xử, Hưu Hưu lúng túng mở rồi lại đóng miệng lại, không biết phải làm gì.

Tạ Chấp nhìn con rùa trong tay, không biết là ảo giác hay gì đó, cậu tựa hồ có thể cảm nhận được một ít cảm giác khó chịu từ chuyển động của nó.

Cậu nhịn sự kỳ quái trong lòng, đặt A Bát xuống đất, sau đó cố gắng nói với nó: "Dù mi là ai, mục đích là gì, cũng không được làm tổn thương Hưu Hưu… bằng không ta sẽ nướng mi."

Nướng…

Nướng nó?

A Bát tức giận bò qua một bên: "Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này sao dám nói chuyện với ta như vậy! Ahhh, ta tức quá, nhóc con giúp ta đánh cậu ta một trận, A Bát không chịu nổi sự tủi nhục này!"

Tạ Chấp hỏi Hưu Hưu: "Nó có nói gì không?"

Hưu Hưu gật đầu.

Tạ Chấp lại hỏi: "Nó nói cái gì?"

"Thằng nhãi không biết trời cao đất dày này sao dám nói chuyện với ta như vậy!..."

Giọng sữa lặp lại lời của A Bát từng chữ một, nghiêng đầu chờ đợi nhìn Tạ Chấp, chờ được khen ngợi.


Tạ Chấp đã không làm cô bé thất vọng và nói: "Giỏi lắm."

Gương mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu chợt sáng lên, nhưng chưa kịp vui vẻ được hai giây, cô bé chợt nhận ra A Bát vừa bảo mình đánh Tạ Chấp.

Cô bé vội vàng nắm chặt đôi tay của mình, lắc đầu: "Hưu Hưu không muốn đánh anh Tiểu Chấp!"

A Bát tức giận: "Nhóc con, sao cháu có thể làm như vậy!"

Hưu Hưu kiên quyết lắc đầu: "Không được."

A Bát và anh Tiểu Chấp đều là những người mà Hưu Hưu rất thích, cô bé không muốn họ cãi nhau.

"Hưu Hưu không muốn đánh anh Tiểu Chấp thay A Bát. Anh Tiểu Chấp cũng không được nướng A Bát đâu nhé." Cô bé mím môi, nghiêm túc nhìn Tạ Chấp, rồi lại nhìn A Bát.

Hiển nhiên cô bé có tình cảm sâu đậm với con rùa này, Tạ Chấp suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Không đâu."

Tạ Chấp vừa đồng ý, Hưu Hưu vui mừng, ngồi xổm xuống, chạm vào mai của A Bát: "Anh Tiểu Chấp sẽ không nướng chú đâu. A Bát cũng đừng ghét anh Tiểu Chấp được không?"

A Bát kiêu ngạo hừ một tiếng, chậm rãi xoay người lại nói: "Chú không nhỏ mọn như vậy, chỉ là một thằng nhãi con người mà thôi."

Nhìn thấy thằng nhóc con người này chỉ làm vậy vì tốt cho Hưu Hưu, nó miễn cưỡng tha thứ cho sự kiêu ngạo đó.

"Nhưng nhóc con nói cho chú biết, cháu thích thằng nhãi con người người này hơn hay là thích A Bát hơn?"

Lại là câu hỏi này!

Hưu Hưu đột nhiên đứng thẳng dậy, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhìn thấy Hưu Hưu đột nhiên nhảy lên, Tạ Chấp khó hiểu: "Sao vậy?"

"A Bát hỏi Hưu Hưu thích anh Tiểu Chấp hơn hay chú ấy hơn." Hưu Hưu cau mày thở dài: "Hưu Hưu khổ quá."

Tạ Chấp giật mình, cậu thật không ngờ con rùa này lại hỏi như vậy.

"Vậy em thích ai hơn?"

Tạ Chấp nói xong mím chặt môi, không ngờ mình lại hỏi một câu hỏi trẻ con như vậy.

Hưu Hưu nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng ghé sát vào tai Tạ Chấp nói nhỏ: "Thích anh Tiểu Chấp hơn."

"Hưu Hưu, cháu nói cái gì? Đừng tưởng cháu nói nhỏ thì chú không nghe thấy!" A Bát nằm trên mặt đất cố ý lớn tiếng.

Thật sự cho rằng lời của mình bị A Bát nghe thấy, Hưu Hưu vội vàng bịt miệng lại, giọng ồm ồm: "Hưu Hưu không nói gì cả!"

A Bát làu bàu, lười tranh cãi với cô bé.

Nó đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên nhóc con, trong lòng cô bé nó không có địa vị bằng thằng nhãi con người trước mặt cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, chỉ c ần sau này có thể ở bên và cùng cô bé lớn lên, nó A Bát cũng coi như xứng đáng với sự tin tưởng của người bạn cũ.

Bình Luận (0)
Comment