Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 7

"Cái này... cái gì ở phía bên trái vậy?"

Sở Hàn Lan không thể tin được anh trong mắt con lại giống quái vật như vậy, nên miễn cưỡng hỏi.

Hưu Hưu liếc nhìn nơi anh chỉ, thản nhiên nói: "Là cha ạ!"

Khóe miệng Sở Hàn Lan giật giật, hoàn toàn tan nát cõi lòng.

Không muốn hỏi thêm nữa, Sở Hàn Lan buồn bực thở dài, anh đổi chủ đề: "Bây giờ chúng ta đi tìm mẹ con nhé?"

Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, gật đầu: "Tìm mẹ!"

Sở Hàn Lan cảm thấy an tâm hơn khi nghĩ rằng bây giờ có con gái ở bên cạnh mình, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội gặp được Quý Tư Vận, việc hai người quay lại với nhau chỉ là vấn đề thời gian.

Bà ngoại của Hưu Hưu đã được chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh trong đêm đó, tuy đã tỉnh lại sau cơn hôn mê nhưng bà vẫn phải nằm trên giường một thời gian.

Khi Sở Hàn Lan và Hưu Hưu đi đến phòng bệnh, Quý Tư Vận đang xoa bóp cơ thể cho bà của Hưu Hưu.

"Mẹ ơi!"

Giọng nói trong trẻo khiến Quý Tư Vận giật mình quay lại.

Con gái của cô đã ở bên cô từ khi mới sinh ra, tuy lần này chỉ đi xa có một ngày nhưng Quý Tư Vận vẫn không quen và không ngừng nghĩ về con gái.

Bây giờ cô nhìn thấy Hưu Hưu, sự căng thẳng trong lòng rốt cục cũng được thả lỏng.

Cô bước tới ngồi xổm trước mặt Hưu Hưu, cười hỏi cô bé: "Hưu Hưu đến rồi, có nhớ mẹ không?"

Hưu Hưu gật đầu, sau đó đưa tay ra ôm: "Hưu Hưu nhớ mẹ nhiều lắm."

Tình mẹ con thắm thiết dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Sở Hàn Lan, anh đi theo phía sau che miệng, ngượng ngùng ho một tiếng.

Nhưng mà Quý Tư Vận không có ý định để ý đến anh, cô bế Hưu Hưu đi đến giường bệnh, cô nói với người già: "Mẹ, Hưu Hưu đến rồi."

Bà cụ đang truyền dịch, tuy trông vẫn còn ốm yếu nhưng sau khi nhìn thấy cháu gái, trên khuôn mặt tái nhợt cũng nở nụ cười, chậm rãi nói: "Hưu Hưu, hai ngày nay cháu có ngoan không?"


Hưu Hưu mạnh mẽ gật đầu: "Hưu Hưu rất ngoan ạ!"

Nghe Hưu Hưu nói, môi bà run lên, khóe mắt rưng rưng: "Hưu Hưu nhà chúng ta có thể nói chuyện rồi."

Hưu Hưu đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của Quý Tư Vận ngày hôm trước, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, Hưu Hưu yêu bà, bà nhanh khỏe lại nhé."

Bà cụ vui vẻ cười: "Được, bà sẽ sớm khỏi bệnh, sau đó bà sẽ làm thịt viên chiên cho cháu ăn."

Hà Đình bưng giỏ trái cây vừa mua đi vào, đưa đồ cho Sở Hàn Lan: "Sếp Sở."

Sở Hàn Lan ôm giỏ trái cây đi đến giường bệnh, còn chưa kịp nói gì, bà cụ đã cau mày nói: "Cậu đến đây làm gì?"

Rõ ràng là anh không được chào đón.

Quý Tư Vận liếc nhìn Sở Hàn Lan đang có vẻ hơi đờ đẫn, giải thích: "Mẹ, anh ấy đưa Hưu Hưu đến đây."

Bà cụ không nói gì nữa, quay mặt đi không muốn nhìn thêm.

Bầu không khí giữa những người lớn rất kỳ lạ, chỉ có Hưu Hưu là vô tư, không hề cảm thấy có gì sai sai, cô bé cầm kiệt tác của mình lên muốn cho mọi người xem: "Mẹ, bà ơi, đây là bức tranh mà Hưu Hưu vẽ ở trường mẫu giáo."

Trong giọng nói có chút tự hào.

Mẫu giáo?

Quý Tư Vận giật mình, cô không nghĩ Sở Hàn Lan sẽ vượt ngàn cây số để đưa Hưu Hưu về trường mẫu giáo cũ nên chỉ có một câu trả lời duy nhất là anh đã chuyển Hưu Hưu đến một trường học khác mà không nói cho cô biết.

Kìm nén cơn tức giận trong lòng, Quý Tư Vận nghiêng đầu nhìn Sở Hàn Lan, không muốn tranh cãi với anh trong phòng bệnh: "Ra ngoài một lát."

Hưu Hưu quay lại nhìn Quý Tư Vận, có chút bối rối, tại sao mẹ không xem tranh của cô bé?

Bà cụ giơ tay xoa đầu Hưu Hưu, đánh lạc hướng sự chú ý của cô bé nói: "Hưu Hưu, cho bà xem bức tranh nào."

Cuối cùng cũng có người muốn thưởng thức kiệt tác của mình, Hưu Hưu vui vẻ đưa bức tranh cho bà ngoại.

Hưu Hưu duỗi ngón tay mũm mĩm chỉ vào các nhân vật trong tranh để giới thiệu: "Đây là mẹ, đây là Hưu Hưu, đây là cha!"


Ánh mắt của bà rơi vào cái cục màu đen đó, trong mắt hiện ý cười nhiều hơn một chút: "Ừ, tranh của Hưu Hưu vẽ rất đẹp."

Hình ảnh người cha đặc biệt sâu sắc.

Hưu Hưu nâng cằm lên, cảm thấy tự hào.

Cô bé là đứa trẻ giỏi nhất!

*

Ở góc cầu thang, Quý Tư Vận ủ rũ nói: "Anh đã chuyển trường cho Hưu Hưu rồi sao?"

Nghe được lời nói trách móc của cô, Sở Hàn Lan khẽ cau mày, "Ừm, sao vậy?"

Còn nói sao vậy?

Cơn giận kìm nén của Quý Tư Vận đột nhiên bộc phát: "Chuyện lớn như vậy, anh cũng không nói cho tôi biết. Anh có tư cách gì mà đưa ra quyết định này!"

Lời nói của cô khiến gân xanh trên trán Sở Hàn Lan giật giật, anh kiên nhẫn hỏi: "Anh có tư cách gì? Hưu Hưu là con gái anh, em nói xem anh có tư cách không?"

Bàn tay đang thả lỏng của Quý Tư Vận đột nhiên siết chặt thành nắm đấm: "Nhưng con bé cũng là con gái của tôi, tại sao anh lại tự ý quyết định chuyện của con bé?"

Thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng căng thẳng, Sở Hàn Lan hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: "Chẳng lẽ để Hưu Hưu tiếp tục ở lại trường mẫu giáo đó? Em có biết lần đầu tiên anh gặp Hưu Hưu là lúc con bé đang bị bắt nạt không?"

Quý Tư Vận sửng sốt: "... Làm sao có thể?"

Thấy cô thật sự không biết, Sở Hàn Lan tiến lại gần, hạ giọng nói: "Cho nên anh sẽ không để con gái mình tiếp tục ở lại cái nơi nhỏ bé đó để chịu ấm ức. Đây chính là lý do vì sao anh chuyển Hưu Hưu sang trường khác. Em có hiểu không?"

Quý Tư Vận lùi lại, tránh xa bầu không khí ngột ngạt nhưng vô hình của Sở Hàn Lan: "Nhưng lẽ ra anh không nên không nói với tôi. Dù thế nào đi nữa anh cũng nên báo trước cho tôi."

"..." Lần này Sở Hàn Lan không nói được gì.

Không thể phủ nhận rằng anh thực sự muốn cho Quý Tư Vận biết sau khi sự việc được giải quyết, anh lo lắng Quý Tư Vận từ chối và sẽ không sẵn lòng để con gái tiếp tục ở bên anh.


"Anh luôn như vậy." Quý Tư Vận tuyệt vọng lắc đầu: "Anh luôn độc đoán như vậy, tự mình nắm lấy mọi thứ. Sở Hàn Lan, nhiều năm trôi qua rồi nhưng anh vẫn không hề thay đổi."

Nói xong, cô không muốn ở lại thêm nữa quay người rời đi.

Sở Hàn Lan một mình ở chỗ cũ, đứng ngây người lúc lâu.

*

Hưu Hưu đợi trong phòng hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Quý Tư Vận đi vào, cô bé nhìn về phía cửa hỏi: "Cha đâu ạ?"

Quý Tư Vận không ngờ Hưu Hưu chỉ sau một ngày theo anh đã có chút gắn bó, cô cảm thấy hơi buồn: "Cha đang làm việc ở bên ngoài. Lát nữa sẽ đến đón Hưu Hưu sau."

Hưu Hưu không hiểu công việc nghĩa là gì, bối rối gãi đầu: "Vâng ạ."

Quý Tư Vận cố tình giả vờ bị tổn thương, "Hưu Hưu, con không muốn ở cùng mẹ sao?"

Hưu Hưu chớp mắt, có chút hoang mang.

Cô bé cảm nhận được mẹ không buồn, nhưng tại sao mẹ lại trông có vẻ buồn vậy?

Hưu Hưu vươn bàn tay nhỏ bé ra chạm vào lông mày cau lại của Quý Tư Vận: "Mẹ đừng buồn, Hưu Hưu muốn ở bên mẹ."

Quý Tư Vận hài lòng, bế Hưu Hưu và ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh.

Bà ngoại đưa bức tranh Hưu Hưu qua và nói: "Nhìn họa sĩ nhỏ của chúng ta đã vẽ gì này."

Quý Tư Vận tò mò nhìn nó, bật cười khi nhìn thấy con quái vật nhỏ màu đen.

Hưu Hưu cau mày: "Hưu Hưu vẽ không đẹp sao?"

Tại sao mẹ lại cười?

Quý Tư Vận vội vàng nhịn cười, xoa xoa đôi má phúng phính của con gái: "Đâu có. Mẹ rất tự hào, Hưu Hưu nhà chúng ta thật là giỏi!"

Hưu Hưu được khen nhiều đến mức đưa tay ôm má cười đến mức mắt biến thành hai vầng trăng khuyết.

Cô bé thích nghe người khác khen ngợi mình nhất!

"Hưu Hưu, nhìn xem đó là cái gì?" Quý Tư Vận chỉ vào cửa sổ và nói.


Trên bậu cửa sổ có một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, con rùa nhỏ đang lười biếng đi dạo dưới ánh mặt trời.

"A Bát!" Hưu Hưu thích thú nhảy xuống ghế, chạy về phía cửa sổ.

"Chậm thôi!" Lo lắng con gái mình sẽ ngã, Quý Tư Vận nhanh chóng đi theo cô bé.

Hưu Hưu ôm lấy người bạn đã một ngày không gặp, vui vẻ chào hỏi: "A Bát, chú có nhớ cháu không?"

Con rùa nhỏ giật mình, sau khi nhận ra mình lại rơi vào tay con thú này, nó nhanh chóng chui vào trong mai.

Sở Hàn Lan bước vào, đứng ở cửa một lúc rồi nhẹ giọng hỏi Quý Tư Vận: "Em muốn Hưu Hưu ở lại đây hay quay về với anh?"

Quý Tư Vận im lặng một lúc, nhìn vào khuôn mặt của con gái mình và nói: "Đưa Hưu Hưu về đi. Ở lại bệnh viện quá lâu sẽ không tốt."

Hưu Hưu chào tạm biệt mẹ và bà ngoại rồi đi theo Sở Hàn Lan ra khỏi phòng bệnh.

Hà Đình muốn cầm lấy hộp thủy tinh trong tay Hưu Hưu, nhưng Hưu Hưu quay mặt từ chối: "Không được, đây là bạn của cháu, cháu muốn tự cầm!"

Hà Đình thấy thú vị. Anh ta từng thấy người ta nuôi mèo con và chó con, nhưng đứa trẻ này lại thích nuôi rùa.

Anh ta không khỏi trêu chọc: "Bạn bè đều có tên. Bạn của cháu tên gì?"

"Gọi là A Bát ạ." Hưu Hưu trịnh trọng nói từng chữ.

Cha?

Sở Hàn Lan dừng lại một chút, có chút không thể tin được: "Tên là gì?"

"A! Bát!"

Hưu Hưu lớn tiếng lặp lại, nhìn Sở Hàn Lan với ánh mắt chán ghét, cha thật sự là ngốc!

Sở Hàn Lan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghe thấy sự khác biệt nho nhỏ về thanh điệu từ giọng sữa non nớt và dễ thương của con gái.

Suýt nữa Sở Hàn Lan nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ bị so sánh với một con rùa*.

[*] Con rùa: 王八 [wáng ba] Ngoài ý nghĩa là con rùa ra còn có một ý nghĩa khác là bị cắm sừng.

- ------------------

Hôm nay có vẻ hơi ngắn, ngày mai mình sẽ update gấp đôi, hehe (gãi đầu)

Bình Luận (0)
Comment