Edit: Tiểu Kê.
Beta: Manh, Nguyệt Hạ.
__________________________
Thẩm Nhiên bất lực khóc.
Hắn không thể nào hiểu được vì sao hắn chỉ tới tìm em gái để chơi thôi mà lại mang thai em bé đươc, hắn không muốn làm ba, không muốn có em bé đâu, bởi vì anh trai sẽ không thể nuôi nổi bọn họ.
"Phiền chết đi được, cậu đừng có khóc nữa." Hạ Tình móc một cái khăn tay có thêu hoa nhỏ, ngồi xổm xuống mạnh bạo lau nước mắt trêи mặt hắn, sau khi lau xong cất khăn tay đi, hệt như một người chị lớn vỗ vỗ bả vai Thẩm Nhiên, an ủi: "Chú út nhà tôi có nói qua, một người làm một người chịu, cậu yên tâm, về sau tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu và em bé."
Hạ Tình là cô bé rất có trách nhiệm, ba cô thường hay dạy cô rằng, trốn tránh không bao giờ giải quyết được vấn đề, bây giờ cũng như vậy, cô thân là người thừa kế Hạ gia trong tương lai dẫu sao vẫn phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ thế, Hạ Tình lấy hai tệ từ trong túi ra, nhét vào trêи tay Thẩm Nhiên, nói: "Cho cậu, còn có cả em bé nữa, mua đồ bổ." Ở trêи TV có diễn mấy cảnh như thế này, nam chính sẽ cho nữ chính mang thai tiền, để cô ấy mua thức ăn bồi bổ sức khoẻ.
Thẩm Nhiên nhìn hai khối tiền trêи tay không mới lắm kia, đơ luôn.
Hạ Tình ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ cầm từng này khi ra ngoài thôi, nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi vẫn còn có tiền tiết kiệm, Nha Nha có thể làm chứng."
Nghĩ đến cái bình tiết kiệm đầy tiền lẻ kia của Hạ Tình, Diệp Nha gật đầu thật mạnh để chứng minh lời Hạ Tình nói.
"Đi thôi đi thôi, chúng ta trở về ăn cơm, không thể để bé con đói được." Hạ Tình xoa xoa bụng Thẩm Nhiên, tay cầm tay dắt hắn đi đến bàn ăn.
Diệp Nha đang muốn đuổi theo, đột nhiên nhớ tới trêи tay mình còn có một con bọ hung sừng chữ Y.
Con bọ hung này tính cách rất hiền, bị Diệp Nha nắm như vậy nửa ngày mà không có bất cứ dấu hiệu phản kháng nào. Lông mi của cô khẽ rung, tầm mắt dừng lại trêи người Lưu Tử Thực cách đó không xa.
Ba nói "có qua thì phải có lại", khi có người tặng quà cho mình thì mình cũng phải biết tặng lại, nếu không thì sẽ rất không lễ phép.
Cô là một yêu quái nhỏ có lễ phép nhất thế giới.
Phải có qua có lại.
Diệp Nha lưu luyến nhìn con bọ hung, cuối cùng nhịn đau hạ quyết tâm đi qua chỗ Lưu Tử Thực.
Vì muốn bảo đảm cho đối phương một bất ngờ, Diệp Nha cố ý giấu chú bọ hung dễ thương ra sau lưng.
Hắn đang ngồi ăn cơm ở bàn, bên trong miệng đầy những miếng bánh sandwich lớn, híp híp mắt, nhai rột roạt cả ngày, mới phát ra âm thanh hoàn chỉnh: "Làm gì?"
"Vừa rồi cậu cho tớ một con sâu róm."
"Hì hì hì." Lưu Tử Thực cười cười đắc ý, thịt mỡ trêи mặt rung rung lên, "Sợ rồi, sợ rồi, ai bảo cậu không chịu chơi cùng tôi."
Hàng mi dài của Diệp Nha y như chiếc bàn chải nhỏ chớp chớp mắt, cô vươn tay ra: "Cho cậu."
Bọ hung sừng chữ Y ở lòng bàn tay Diệp Nha giãy giụa hai cái, rồi vỗ cánh thoát khỏi giam cầm, con bọ hung to lớn ở giữa không trung bay quanh hai vòng, đậu thẳng lên trêи miếng sandwich đang ăn dở trêи tay Lưu Tử Thực.
Mấy cậu nhóc tầm tuổi này phần lớn sẽ không sợ những con côn trùng có cánh, nhưng mà trước một con bọ hung to lớn quá mức này, đã thế còn xuất hiện không hề báo trước nữa. Lưu Tử Thực sợ đến mức ngưng thở, khuôn mặt mập mạp bị nghẹn đến nỗi biến thành màu gan heo luôn.
Ba giây đồng hồ sau, liền khóc thét lên.
"Bọ ――!!"
"Bà nội――!!"
"Cháu ngoan làm sao thế?" Bà nội Lưu đang ở bên bờ suối rửa tay sốt ruột chạy tới, bà lão thấy một con bọ to như vậy đậu trêи tay cháu ngoan nhà mình, trong lòng có chút rụt rè, hoảng sợ nói, "Ai nha, ở đâu ra con bọ hung lớn thế nhỉ."
Lưu Tử Thực vừa khóc vừa gọi: "Là cậu ấy, cậu ấy mang tới để dọa cháu!" Lưu Tử Thực ở nhà chính là một tiểu hoàng đế thứ thiệt, trời sinh ương ngạnh, nào có thể chịu bỏ qua được nỗi uất ức này.
Bà nội Lưu thấy đứa cháu đích tôn của mình khóc vô cùng dữ dội, đau lòng không thôi, trừng mắt quan sát Diệp Nha, một lát sau gân cổ lên mắng: "Người lớn nhà mày đâu? Gọi người lớn nhà mày lại đây!!"
Người lớn?
Diệp Nha không hiểu hỏi lại: "Người lớn?"
Bà nội Lưu vung cánh tay lên: "Là người lớn nhất trong nhà mày đấy!"
Diệp Nha sau khi hiểu rõ, liền tiến lên phía trước hai bước, ưỡn bộ ngực nhỏ kiêu ngạo nói: "Cháu chính là người lớn, ở nhà, cháu là lớn nhất." Cô đã một trăm tuổi rồi, là bé cưng lớn tuổi nhất trong nhà.
Ánh mắt Diệp Nha rất trong sáng, lúc nói ra những lời này, sắc mặt một chút cũng không thay đổi.
Lưu Tử Thực, sau khi đã khóc đủ, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Nha, bỗng nhiên nhảy dựng lên giống như pháo được châm lửa muốn phóng lên trời, không ngờ lại bị cỏ xanh quấy phá, dây leo màu xanh lục quấn chặt vào dây giày buộc lỏng của hắn, bị vướng đột ngột làm thân mình Lưu Tử Thực lảo đảo, bịch một tiếng, ngã xuống đất, cái trán vừa vặn đụng trúng vào cục đá, nháy mắt da bị rách ra, một vệt đỏ xuất hiện .
Lưu Tử Thực lau trán một cái, màu máu đỏ chói mắt làm hắn sợ tới mức "bật volume hết cỡ" lên mà gào khóc .
"Bà nội! Cháu bị chảy máu!!"
"Bà nội ơi cháu sắp chết rồi oa ――!"
Lưu Tử Thực là bảo bối của Lưu gia, dòng độc đinh, bình thường rớt một cọng tóc thôi cũng khiến bà nội Lưu đau lòng cả buổi, chứ đừng nói hiện tại, đầu bị đập máu chảy ra thế kia.
Bà nội Lưu nóng máu lên, vén tay áo lên, lao thẳng đến: "Mày, cái đồ không có giáo ɖu͙ƈ này, bé tí mà đã ác độc vậy rồi! Hôm nay tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một chút mới được!"
Đây hoàn toàn chính là giận chó đánh mèo.
Diệp Nha bị chửi mà ngu luôn.
Gương mặt già nua dữ tợn kia gần ngay trong gang tấc, cô phản ứng kịp thời, vắt chân lên cổ cắm đầu chạy.
Bà nội Lưu không buông tha đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi theo vừa mắng.
Diệp Nha vô cùng nhanh nhẹn, mỗi lần bà nội Lưu sắp bắt được lập tức né tránh, loại đuổi bắt kϊƈɦ thích này làm tim Diệp Nha đập bang bang, nhiệt huyết sôi trào.
Cô giống như tìm được niềm vui, cười khanh khách không ngừng.
"Bà đuổi không kịp cháu, bà đuổi không kịp, đuổi không kịp đâu......"
Bà nội Lưu tức đến nổ phổi, miệng mắng chửi không ngừng: "Ranh con, mày cứ chờ đấy, xem tao có bắt được mày hay không nhá?"
Nói thì nói thế, nhưng bà già rồi, tay chân lẩm cẩm sao có thể đuổi kịp một đứa trẻ ba tuổi thân thể linh hoạt được, không chạy được đến hai bước nữa liền thở hồng hộc, mất hết sức lực.
Thấy bà nội Lưu dừng lại, đôi mắt Diệp Nha lập lòe nghi vấn, trong tiếng nói mềm mại mơ hồ mang theo vài phần mất mát: "Bà nội, bà không đuổi theo cháu nữa à?"
Biểu cảm giống như bà đang vui đùa này làm cho hô hấp bà nội Lưu cứng lại, ngồi dưới đất, ô hô... thương thay, tức vô cùng.
"Cậu bắt nạt bà nội của tôi! A ――!"
Nhóc mập mạp che cái trán bị thương lại, vẫn không hết ý xấu mà lao tới chỗ Diệp Nha một lần nữa.
Mắt thấy Diệp Nha sắp bị cậu ta xô ngã, một thân ảnh nhanh chóng từ phía sau chui ra chắn ở trước mặt Diệp Nha, hai cánh tay gầy yếu của một bé trai dùng sức đẩy, Lưu Tử Thực ngã lăn trêи mặt cỏ mềm mại.
"Nha Nha em không sao chứ?" Hạ Tình sốt ruột ôm lấy Diệp Nha, đôi mắt xinh đẹp hung dữ trừng lên, nhìn hai bà cháu đang chật vật ở kia.
Thẩm Nhiên từ trêи cao nhìn xuống : "Cậu có thể bắt nạt tôi, nhưng không được bắt nạt Nha Nha!"
"Mày, mày dám đẩy tao!"
Bình thường đều là Lưu Tử Thực xưng vương xưng bá bắt nạt người khác, nào có bị người ta bắt nạt bao giờ, ấy vậy mà hiện tại người đẩy cậu ta lại là cái tên quái vật cậu ta vẫn luôn khinh thường.
"Mày... cái tên quái vật nhỏ kia, mày dám đẩy tao!"
Lưu Tử Thực bò dậy đẩy ngã Thẩm Nhiên, hung hăng đánh nhau cùng hắn.
Diệp Nha ngẩn người, múa may tay nhỏ vội vàng đi cản, luôn miệng kêu la: "Không được đánh, không được đánh, sẽ bị sảy thai đấy!"
Trong bụng anh Nhiên Nhiên còn có em bé.
Mẹ nói nếu kịch liệt vận động hoặc là ngã sấp xuống, em bé sẽ rớt ra ngoài, rớt ra ngoài chính là sảy thai.
Tiếng kêu to kinh hãi này của Diệp Nha làm Thẩm Nhiên cùng Hạ Tình ở bên cạnh bỗng nhiên ý thức được bọn họ sắp làm ba mẹ!
Thẩm Nhiên quên cả đánh trả, cái bụng ăn trọn một quyền của nhóc mập mạp.
Ầm――
Lý trí Thẩm Nhiên nổ tung, bi thương cùng kϊƈɦ động đồng thời vọt tới làm hắn chìm đắm vào trong đó.
Nỗi đau mất con làm Thẩm Nhiên sinh ra vô số sức mạnh, xoay người tiến lên bắt đầu đánh trả.
"Mày trả em bé lại cho tao――!"
Vất vả lắm hắn mới tiếp nhận được hiện thực việc phải làm ba ba này, kết quả......
Thẩm Nhiên bị đả kϊƈɦ, không thể nghi ngờ được đây chính là tàn nhẫn đâm một đao vào lòng hắn.
[ Nhiệm vụ chính 06 của 《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Ở thời điểm nam chính thống khổ nhất cho một nhát đao trí mạng. ( đã hoàn thành ) ]
Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, chiếc lá cây thứ ba màu xanh mát trêи đỉnh đầu của Diệp Nha từ từ mọc ra.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, hệ thống, đầu đầy dấu chấm hỏi.
―― Còn có thể được như vậy sao??
―― Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi?
―― Vậy mà cũng được á??
Ba câu hỏi mờ mịt liên tiếp hiện ra.
Diệp Nha nào còn chú ý đến nhiệm vụ của hệ thống nữa, trong lòng chỉ toàn là những suy nghĩ về chuyện Thẩm Nhiên sảy thai.
Bây giờ cô rất đau lòng.
Nha Nha vô cùng thích em bé, vài phút trước còn tưởng tượng ra rằng, chờ anh Thẩm Nhiên sinh em bé ra, cô sẽ bế em bé giúp anh ấy, chơi cùng với em bé, ấy vậy mà giờ đây―― toàn bộ kế hoạch đều bị sụp đổ.
Diệp Nha buồn, Hạ Tình cũng buồn không kém, ngấn nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm: "...... Mình không xứng làm mẹ."
"Không sao, không sao." Diệp Nha vỗ vỗ bả vai Hạ Tình, lấy lại tinh thần, đứng lên an ủi, "Chờ lát nữa hai người hôn nhau, thì sẽ lại có em bé ngay thôi."
Hệ thống: [? ]
Hệ thống: [ cục cưng, ai dạy cháu cái này thế? ]
Tại sao nó chỉ đi đến thế giới khác làm thêm có mỗi tí thôi mà đã xảy ra chuyện rồi? Chả hiểu ra làm sao cả.
Diệp Nha trả lời ở trong lòng: [ Mẹ con dạy ạ. ]
Hệ thống: [??? ]
Việc bọn họ phát sinh đánh nhau cuối cùng cũng khiến cho các bậc phụ huynh cùng giáo viên chú ý tới, hơn nữa còn dẫn Thẩm Trú và Diệp Thanh Hà đến.
Vài vị phụ huynh một trái một phải đem hai bạn nhỏ dính với nhau tách ra mỗi người một bên, cô Lý chạy tới lạnh giọng quát lớn: "Thẩm Nhiên, Lưu Tử Thực, các con làm gì thế này?! Đang êm đẹp sao lại muốn đánh nhau hả?"
"Cậu ta bắt nạt em gái con!"
" Em gái của cậu ta lấy bọ dọa con trước!"
Diệp Nha tủi thân nói: "Tôi không có, tôi tặng quà cho cậu mà!"
"Nha Nha, lại đây." Diệp Thanh Hà vẫy tay vời cô.
Diệp Nha xoay người bổ nhào vào lòng Diệp Thanh Hà, hậm hực rúc đầu vào bả vai của hắn, cáo trạng: "Cậu ta đưa cho em Lục Lục, em "có qua có lại" tặng lại một con bọ hung lớn, nhưng cậu ta lại cùng với bà mình đánh em."
"Lục Lục?"
"Lục Lục là một con sâu lông đáng yêu." Diệp Nha dùng ngón tay cố gắng miêu tả, "Lớn như thế này này." Cô dùng tay vẽ thêm một vòng tròn lớn hơn nữa, "Con sâu đó lớn như vậy đấy."
Vừa nói đến đây, phụ huynh vây xem đều đã hiểu rõ.
Hoá ra là bé trai kia dùng sâu lông hù dọa cô bé này trước, kết quả cô bé nhà người ta không hề thấy sợ, còn chính mình thì lại rơi vào kết cục không tốt đẹp gì.
Bên cạnh có phụ huynh đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nói: "Minh Minh nhà tôi hai ngày trước có nói với tôi, Lưu Tử Thực bỏ sâu vào ngăn kéo của thằng bé, chuyện như này cháu thật đúng là đã làm không ít rồi."
"Bà nội Lưu, bà như thế là không đúng rồi, cháu nội của bà bắt nạt người ta trước, bà mặc kệ thì cũng thôi đi đằng này lại còn cùng với cháu mình đi bắt nạt người ta."
Lúc trước hình ảnh bà nội Lưu đuổi theo Diệp Nha có không ít người thấy, nhưng nhìn thấy cô bé cười vui vẻ như vậy thì đều cho rằng họ đang vui đùa, giờ nghĩ lại mới thấy chuyện căn bản không phải như họ đã nghĩ.
Bị nhiều người phê bình sắc mặt bà nội Lưu không nén được tức giận, dứt khoát kéo Lưu Tử Thực lên, thu thập đồ vật muốn rời đi: "Cháu ngoan, chúng ta đi, mấy người này thật đúng là không biết nói lý! Học ở nhà trẻ này chính là làm chậm trễ cháu, trở về phải bàn với ba cháu đổi trường khác cho cháu mới được, đừng ở chung với những loại người này."
Lưu Tử Thực còn chưa có ý định đi, nhưng tay bị bà nội Lưu kéo, thoát ra không được, lảo đảo đi theo phía sau bà mình.
Cô Lý hết nhìn bên này lại xem bên kia, thấy bà nội Lưu giận dỗi rời đi, cuối cùng chạy theo hướng mà bà nội Lưu rời đi: "Đợi chút, bà nội của em Lưu Tử Thực, bà đợi một chút!"
Sau khi đen đủi rời đi, bầu không khí một lần nữa khôi phục lại trạng thái bình thản lúc đầu.
Thẩm Nhiên còn đang trong cơn tức giận, mạch suy nghĩ vẫn còn hơi đơ, thì chợt có một bé gái đưa khăn giấy đến trước mặt: "Cho...... Cho cậu."
Đây là bạn học cùng lớp lá, bình thường khi không có việc gì Lưu Tử Thực rất hay tháo bím tóc của cô bé, Thẩm Nhiên nhớ rất rõ ràng.
"Cảm ơn." Thẩm Nhiên nhận lấy, cúi đầu lau mặt.
"Thẩm Nhiên, giữa trưa cậu có muốn ăn cơm cùng với tớ không?"
"Của tớ có đồ uống này, Thẩm Nhiên cậu có muốn uống không?"
"Thẩm Nhiên, lần sau học thể ɖu͙ƈ chúng ta đứng chung một chỗ đi......"
Bạn nữ, bạn nam từng đối xử lạnh nhạt với hắn trước kia tất cả đều ríu rít, niềm nở tiến đến bên cạnh hắn, hiển nhiên đã thực sự coi hắn trở thành anh hùng cứu thế rồi. Cũng khó trách, Lưu Tử Thực, dáng người cao lớn lại thích trêu chọc các bạn khác, trừ mấy bạn nam ra, các bạn nữ khác trong lớp đều không thích chơi cùng với cậu ta, mà hiện tại Thẩm Nhiên đứng ra thế kia còn không phải là anh hùng cứu thế thì là gì.
Trước nay chưa từng được hoan nghênh như vậy làm Thẩm Nhiên ngây ngốc vài giây, không tự chủ được nhìn về phía Thẩm Trú.
Dưới ánh mắt cổ vũ của anh hai, Thẩm Nhiên cắn môi nói: "Lần, lần sau tớ sẽ chơi với các cậu, hôm nay tớ muốn chơi cùng với anh trai."
"Được rồi, vậy khi nào cậu đến trường nhớ phải tìm chúng tớ chơi nha."
Thẩm Nhiên gật đầu, đi theo hai anh trai trở về vị trí lúc trước của bọn họ.
Diệp Nha vẫn được Diệp Thanh Hà ôm như cũ, cằm dựa ở trêи vai Diệp Thanh Hà, dựng lỗ tai lên nghe Thẩm Nhiên cùng Hạ Tình nói chuyện với nhau.
Thẩm Nhiên nói: "Tớ sảy thai rồi......"
Bốn chữ lộ ra đầy nỗi xót xa.
Diệp Nha ôm chặt cổ Diệp Thanh Hà, cũng buồn bã theo.
Hạ Tình choàng tay lên cổ Thẩm Nhiên, an ủi nói: "Không sao, Thẩm Nhiên, cậu vẫn còn có thể có em bé."
Thẩm Nhiên dừng lại bước chân, nhìn chăm chú vào Hạ Tình: "Ý cậu là chúng ta lại hôn nhau sao?"
Hạ Tình lắc đầu: "Mẹ tớ nói sau khi kết hôn mới có thể hôn nhau." Giọng nói của cô bé khẽ dừng, hạ thấp thanh âm nói nhỏ, "Nhưng là tớ đã đồng ý kết hôn cùng với Nha Nha rồi."
Thẩm Nhiên rũ mắt, cũng hạ giọng nói thầm: "...... Tớ cũng đã đồng ý kết hôn với Nha Nha rồi."
Không khí đột nhiên trở nên trầm lặng.
Vô tình nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, Thẩm Trú cùng Diệp Thanh Hà hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người giao nhau, không tiếng động trao đổi.
Thẩm Trú: [ Bọn nó là đang nói cái gì thế? Tôi nghe không hiểu gì cả? ]
Diệp Thanh Hà gật đầu: [ Tôi cũng vậy. ]
Hai anh trai trẻ đều mơ hồ, trẻ con bây giờ đều thành thật như thế sao?
***
Một ngày vui vẻ trôi qua rất nhanh, so với lúc đi phấn khởi, khi về các bạn nhỏ rõ ràng cũng không còn tinh thần như lúc đầu nữa. Diệp Nha lần này ngồi trêи xe của lớp mầm, cũng giống như các bạn nhỏ khác, sau khi ngồi lên xe, dựa vào trêи người Diệp Thanh Hà an tâm thϊế͙p͙ đi.
Xe buýt chạy vững vàng ở trêи đường cao tốc, toa chở khách yên tĩnh, thi thoảng truyền đến một vài tiếng nói nhỏ.
Ngay lúc Diệp Thanh Hà đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, bả vai lại bị nhẹ nhàng vỗ vỗ, ngẩng đầu lên thì thấy là cô giáo Lưu.
Hắn do dự vài giây, cẩn thận đặt Diệp Nha xuống ghế ngồi, đứng dậy ngồi vào vị trí bên cạnh cô giáo Lưu.
"Cô vốn muốn cùng ba của cháu nói chuyện, nhưng ba cháu mãi mà vẫn chưa thấy đến, chỉ có thể cùng cháu nói một chút, sau đó lại còn phải làm phiền cháu nói lại cho ba cháu nữa." Mấy ngày này cô giáo Lưu thử liên hệ với Diệp Lâm Xuyên, nhưng mà mỗi lần đều là đá chìm đáy biển.
Diệp Thanh Hà không khỏi liếc mắt về phía ghế sau, mặt mày nghiêm nghị: "Công việc của ba cháu rất vội, nếu Nha Nha ở trường học có biểu hiện không tốt, cô có thể nói thẳng."
"Thật ra cũng không phải là biểu hiện không tốt." Cô giáo Lưu thở dài một tiếng, mở ba lô lấy bài tập Diệp Nha làm trong mấy ngày qua, "Cháu nhìn xem." Cô vốn là chuẩn bị cho phụ huynh của Diệp Nha xem, ai ngờ người ta lại không đến.
Diệp Thanh Hà mở vở ra xem.
Trêи đó là tranh mà Diệp Nha vẽ ở nhà trẻ, toàn bộ đều là hoa, đủ các loại hoa kỳ quái, màu sắc diễm lệ mà quỷ dị, khó mà tin được bức vẽ này là từ một bé gái ba tuổi vẽ ra.
"Con bé nói đây là mẹ của con bé."
Trong lòng Diệp Thanh Hà khẽ lộp bộp một tiếng.
Cô Lưu hạ giọng: "Cô không có ý gì khác, nhưng mà......sự việc này vẫn nên yêu cầu phụ huynh chú tâm đến. Bức vẽ này cháu mang về đi, tốt nhất là nên đưa cho người lớn nhà cháu nhìn qua một chút, cố gắng đừng để có sai sót."
Diệp Thanh Hà cất bức vẽ đi:"Cảm ơn cô, nếu sau này Nha Nha có cái gì không đúng, mong cô liên hệ nhiều hơn với nhà cháu."
Hắn lịch sự lại lễ phép tựa như một thân sĩ quý tộc, cảm tình của cô giáo Lưu đối với hắn tăng lên gấp bội, cười gật đầu.
Diệp Thanh Hà thở dài trở về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống liền cảm giác được một ánh mắt cột chặt mình từ bên hông truyền đến.
Hắn xoay đầu, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Diệp Nha.
"Nha Nha tỉnh rồi à?" Trong lòng Diệp Thanh Hà căng thẳng, có chút sợ hãi những lời vừa nói kia sẽ bị Diệp Nha nghe được.
Cô xoa xoa mắt không nói chuyện, im lặng mà nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, sau khi nhìn lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng thở ra, hóa ra chỉ là mơ ngủ.
Hắn duỗi tay một lần nữa ôm Diệp Nha vào lòng, trong khoảng thời gian yên tĩnh, giao diện nhiệm vụ đột nhiên nhảy ra trước mắt, âm thanh thông báo của hệ thống theo đó truyền đến.
[ Nhiệm vụ chính 07 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》 : Khiến Diệp Lâm Xuyên thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng. ]
Theo nguyên tác của cốt truyện, Diệp Nha không phải được Diệp Thanh Hà cảm hóa mới trở lại Diệp gia, đó chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch trả thù Diệp gia của cô ấy thôi.
Còn về phần bước thứ hai――
Đó chính là khiến Diệp Lâm Xuyên bị phá sản.
Diệp Lâm Xuyên tự cao tự đại, không coi ai ra gì, ông ta đứng đầu quyền lợi, có được tất cả nhưng cũng đồng thời đắc tội không ít người. Diệp Nha chính là nắm chặt vài cái điểm này, từng bước từng bước đẩy Diệp Lâm Xuyên lên bàn tế, đến cuối cùng nhà tan cửa nát.
Nhiệm vụ này đối với Diệp Nha mới chỉ là một đứa trẻ mà nói là cấp bậc địa ngục.
Hệ thống khích lệ, an ủi nói: [ Không sao đâu, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ để cho người cha tiện nghi kia của cháu đắc ý mấy ngày nữa đi. ]
Hắn lải nhải nói về kế hoạch vĩ đại ở trong tương lai, nhưng Diệp Nha đã sớm tiến vào mộng đẹp căn bản không có nghe thấy gì cả, mà nếu có nghe thì cũng chẳng hiểu, thoải mái dựa vào trêи người anh trai y như một con mèo con.