Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 35

Xe dừng trước cổng bang Nam Thành. Một hàng siêu xe che khuất lối đi mùi thuốc súng vẫn còn nồng nặc hòa lẫn với mùi máu tươi khiến Nam Tuấn Kỳ hít sâu một hơi dễ chịu nhưng Lưu Thế Hiển bên cạnh khẽ nhíu mày kiếm, Thế Hiển trước giờ vẫn luôn "kỳ thị" bộ dáng biến thái này của tên bạn chí cốt. Nam Tuấn Kỳ đẩy cửa bước xuống phong thái lãnh đạo có phần ngoan độc. Người của hắn và đám người Thanh Long tay cầm súng hết sức đề phòng chỉa thẳng về kẻ đối địch. Mắt thấy đối thủ vẫn chưa xông nổi vào trong Nam Thành, Nam Tuấn Kỳ chỉ cười lạnh lẽo ẩn chút hài lòng. Cảm đám người hơi nghiên đầu nhìn về phía hắn và Lưu Thế Hiển còn phần lớn tinh thần vẫn nâng cao cảnh giác với những mũi súng đang hướng đến kia. Nam Tuấn Kỳ cười lớn một cách giả tạo mà giọng điệu lại mạnh bạo khí thế chủ nhà.

- Cư nhiên xông vào Nam Thành, Thanh Long là muốn gì đây?

Ông bác già chậm rãi bước ra. Nét lão luyện của con cáo già hiện rõ trên gương mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn là một màn không xao động trầm u như mặt hồ về đêm không nhìn rõ là trong hay đục.

- Thanh Long không có ý muốn xông vào Nam Thành. Chỉ là theo đạo lí giang hồ đến đây đòi người.

Nam Tuấn Kỳ theo thói quen xoay vòng súng bằng ngón trỏ mắt nhìn ông bác Thanh Long nhàn nhạt nói không hề có ngữ điệu giữa người trẻ và người lớn tuổi.

- Bác Long thật biết đùa. Nam Thành làm sao lại có người của Thanh Long bang.

- Nữ sát thủ Lyly đang trong Nam Thành. Nam Tuấn Kỳ cậu chẳng lẽ không biết cô ta là kẻ phản bội của Thanh Long? Lão già như ta cũng không phải không biết đạo lí mà gây chuyện.

- À....

Hắn kéo dài chữ à đầy gian xảo. Ngừng đùa dỡn với cây súng Nam Tuấn Kỳ một tay bỏ vào túi quần.

- Bác Long thì ra là nói cô Lyly mà tôi đã giếc.

Lão cáo già vẫn không một gợn sóng.

- Lời này có phần không đúng. Sát thủ của ta chẳng phải vẫn sống an ổn trong kia.

- Lyly đó lại không phải là Lyly kia.

Lần này lão già Thanh Long cũng phải thoáng cau mày nhưng rất nhanh khôi phục nét mặt.

- Thế nào lại không phải?

- Sát thủ phản bội của Thanh Long đã bị hai phát súng của tôi giếc chết. Còn cô gái Lyly trong kia là do tôi nhặt mạng cô ta về. Vậy nên bác Long cô ta không liên quan gì đến Thanh Long bang.

- Tuấn Kỳ cậu thật biết nói đùa. Giếc rồi làm sao còn có thể sống? Có phải quá không nể mặt lão già này.

Nam Tuấn Kỳ nhếch môi.

- Là Thanh Long bang không nể mặt Nam Thành trước lại cho người xông vào vốn xem nơi đây là nhà hoang vô chủ tùy tiện ra vào?

Lão già Thanh Long khẽ hừ một cái kìm nén cơn tức giận.

- Còn không phải Nam Thành đã biết người của Thanh Long bang còn cố ý giữ lại?

Bọn thuộc hạ của hai bang súng vẫn nâng cao nãy giờ tay cũng có phần mỏi nhưng tình hình có vẻ ngày càng gay gắt khiến họ cũng không dám buông lỏng. Lưu Thế Hiển tựa người vào một chiếc Ford (Ford: một trong những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng thế giới) vẫn bộ dáng bất cần ngáp một cái như đang bị ép xem một tập phim nhàm chán.

Nam Tuấn Kỳ ngán ngẫm phải đôi co với lão già này. Mắt nhìn qua Thế Hiển như con mèo mù lười nhát không màn đời bên cạnh. Thế Hiển liếc xuống chiếc đồng hồ đang ánh lên tia sáng xanh trên mặt kính rồi gật đầu. Nam Tuấn Kỳ giơ tay trái lên cao phất nhẹ lập tức tứ phía bên ngoài đều đặn tiếng bước chân. Mấy chục người áo đen ập tới súng bao vây người của Thanh Long bang.

Lão cáo già vừa hoảng vừa tức giận Nam Tuấn Kỳ rõ ràng không cho ông ta chút mặt mũi nào. Vốn định lấy lý do bắt kẻ phản bội xông vào Nam Thành thị uy nhưng giờ lại trở thành tự chuốt lấy nhục. Thanh Long hùng hổ móc súng ra chỉ thẳng hắn. Mà hắn vẫn ung dung không thèm động.

- Những lời cần nói cũng đã nói. Nữ sát thủ kia đã chết, cô gái tên Lyly trong Nam Thàng thì là người của Nam Thành. Chú Long có phải hay không nên phân xử cho phải đạo. Động thủ lúc này e rằng...

Con ngươi Thanh Long đảo nhanh ông ta tự biết mình bây giờ "cá nằm trên thớt" không thể manh động. Lần này vẫn là phải nuốt cục tức này xuống nghiếng răng nói.

- Tuấn Kỳ nếu đã yêu thích Lyly như vậy thì bậc trưởng bối như ta cũng nên rộng lượng một chút. Chuyện này đến đây xem như đã xong.

Nói xong lão ta muốn rời đi nhưng những mũi súng kia giương cao đe dọa. Nam Tuấn Kỳ cũng không đáp dùng ánh mắt ra hiệu cho người của mình để lão đi.

- -----------------

Thả người xuống sopha Lưu Thế Hiển nhìn hắn nghi hoặc.

- Cô gái Lyly thật không đơn giãn có thể khiến cậu công khai đối đầu với Thanh Long.

Nam Tuấn Kỳ mở két sắt ra kiểm tra xong rồi đóng lại. Hắn ngồi xuống bên cạnh Thế Hiển tay chăm điếu thuốc rút một hơi phả ra làn khối trắng đục.

- Cậu là đang xem trọng cô ta?

- Người xem trọng cô ta hình như là cậu thì đúng hơn.

Hắn dụi thuốc vào gạt tàn rồi đứng lên.

- Đi thôi còn chuyện cần phải làm.
Bình Luận (0)
Comment