- Tay cô vẫn đang chảy máu.
Trần Quốc Anh nắm giữ Nguyễn Hà My lại gằn giọng nhắc nhở vòng tay muốn bế cô lên nhưng Hà My lại kích động vùng ra đoạt lấy cây súng ngắn vắt ngang hông của anh. Cô cắn môi khóe môi run mạnh. "Đùng" khoảng cách chưa tới ba bước chân nên dù tay cô có run rẫy không vững phát súng kia cũng nhắm chẳng sai lệch là mấy.
Mùi thuốc súng nóng khô xộc vào mũi. Trần Quốc Anh ngay từ lúc Nguyễn Hà My chỉa mũi súng về phía mình anh chưa từng có ý định né tránh. Ngay vai trước một dòng máu đỏ thẩm chạy dọc xuống cánh tay rồi nhỏ giọt xuống nền cỏ xanh. Anh âm trầm nhìn cô vết thương không làm anh đau nhưng trái tim lại đang nứt ra từng mảnh.
- Năm đó anh nợ tôi một phát súng giờ tôi lấy lại. Đoạn tình cảm tôi từng trao cho anh tôi cũng lấy lại. Từ giờ Nguyễn Hà My và Trần Quốc Anh ân đoạn nghĩa tuyệt!
Trần Quốc Anh muốn nói nhưng lại không thể mở miệng anh bất lực khi đối diện với ánh mắt bi phẫn, đau xót lẫn hận thù của cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trong đôi mắt Hà My một màu u ám như đáy vực đen hun hút.
Cô buông súng lạnh lùng đến đáng sợ nhìn Amy, giọng cô trầm nhẹ nhưng đầy nộ khí.
- Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.
Chẳng hiểu sao Amy bất giác lùi lại cảm thấy như có một luồn khí lạnh thấu như lưỡi dao chẻ dọc người cô.
Nam Tuấn Kỳ nhìn Lưu Thế Hiển mặt trắng toát lại nhìn Hà My đổi sắt trắng bệt. Hắn để Thế Hiển Nằm xuống khoang ghế sau rồi lại mở cửa ghế phụ dìu Hà My vào thân nhiệt cô đang hạ thấp. Hắn xé áo sơ mi quấn quanh tay cô rồi nổ máy rời đi. Người của Nam Tuấn Kỳ cũng rút hết khỏi biệt thự Bạch Ngọc.
Trần Quốc Anh chẳng màn đến vết thương không ngừng chảy máu đám thuộc hạ muốn kêu anh vào băng bó vết thương lại bị ánh mắt đầy sát khí kia dọa sợ. Anh đứng bất động thật lâu nhớ đến câu nói của Lưu Thế Hiển, nhớ đến ánh mắt của Hà My nhìn anh và câu cô nói lúc đó. Anh đã sai rồi sao? Nhìn qua viên đạn đang cắm vào da thịt mình quanh miệng vết thương đã có những giọt máu đông. Cô vẫn là không nỡ giết anh. Trước mắt nhòe đi rồi sụp xuống mất máu quá nhiều khiến anh không còn sức chống đỡ mà ngất đi.
Hà My giật mình tỉnh dậy trên mi vẫn còn vương nước mắt. Nam Tuấn Kỳ vẫn luôn túc trực bên giường. Đôi mắt to ướt đẫm hoang mang nhìn hắn.
- Hiển...Hiển đâu rồi?
Hắn ôm cô vào lòng vỗ về nỗi đau của cô cũng chính là xoa dịu nỗi đau của hắn. Hắn chỉ còn Nguyễn Hà My, duy nhất một mình cô. Cô hoảng loạn hắn cũng hoảng loạn. Mất đi người anh em hắn quan trọng như ruột thịt làm sao có thể không đau buồn nhưng hắn lại không cho phép bản thân gục xuống vì Hà My cần bờ vai của hắn che chắn bảo vệ.
- My...mạnh mẽ lên em...Thế Hiển không muốn thấy em đau khổ như vậy.
Cô gục trên vai hắn mà khóc, khóc thật lớn. Cô hứa sẽ chỉ khóc lần này nữa thôi. Tiếng thút thít ngày càng nhỏ xuống cô khóc đến mệt lả người mà thiếp đi.
Nguyễn Hà My một giấc mơ thật đẹp, trong mơ Lưu Thế Hiển cổng cô đi trên cánh đồng bồ công anh rộng lớn. Cánh bồ công anh bay trong làn gió hiu hiu thỏi như những bông tuyết nghịch mùa tinh khôi đẹp đẽ. Đi đến cuối cánh đồng anh đặt cô xuống phía bên kia là một lớp sương mù màu trắng khói.
"Anh chỉ có thể cổng em đến đây giờ anh phải đi rồi nhưng em thì chưa thể. Nơi đó còn cần em. Trở về đi và đừng mít ướt nữa. Em phải tươi cười mà bước tiếp vì nụ cười của em rất đẹp"
"Hiển..."
Lưu Thế Hiển mĩm cười nụ cười như nắng ban mai dịu nhẹ lại ấm áp. Anh vẫy tay với cô rồi bước qua làn sương mù bên kia chìm trong đó rồi mất hẳn.
Sau khi hỏa tán Lưu Thế Hiển, Nguyễn Hà My và Nam tuấn Kỳ ôm tro cốt của anh trở về Mỹ. Cô làm theo ý anh chôn tro cốt bên cạnh mộ của Tần Phong Viễn. Hà My đứng trước mộ họ gần một ngày trời trầm mặc không nói câu nào. Nam Tuấn Kỳ có khuyên thế nào cô cũng không chịu rời đi hắn chỉ còn cách đứng bên cạnh cô.
Đặt bó cúc trắng giữa hai ngôi mộ cô nhìn thêm một hồi lâu di ảnh Lưu Thế Hiển. Anh vẫn như vậy ấm áp cười với cô.
- Hiển anh và Viễn có thể bên nhau rồi. Hai người ở bên đó nhất định phải thật hạnh phúc.
Ánh chiều tà phủ xuống bầu trời như quả táo mới chín nhuộm màu hồng đỏ. Con đường này cô từng cùng Lưu Thế Hiển đi qua hai lần. Giờ đây anh đã ở mãi nơi này còn cô lại đi tiếp đoạn đường xa hơn.
Mạng sống con người rất mong manh lúc trước cô không tin nhưng trải qua tất cả cô mới nhận ra điều đó là đúng. Cái chúng ta có thể làm là trân trọng hiện tại và những người xung quanh vì không ai biết ngày mai sẽ thế nào. Chúng ta không thể níu thời gian quay trở lại càng không thể đòi hỏi một phép màu để thay đổi cái gì. Cuộc sống này không có ông bụt bà tiên cũng không có chuyện khó tưởng hồi sinh như trong những câu truyện ngôn tình. Khi mọi thứ diễn ra con người chỉ có thể học cách chấp nhận và đương đầu.