Nữ Phụ Công Tâm Kế

Chương 82

Edit: Kiri

Nếu bọn họ đã không cần thì Kì Nham cũng vui vẻ quay về, tuy thê tử vẫn hôn mê bất tỉnh nhưng ở bên bầu bạn vẫn yên tâm hơn. Sau khi ông đi, Phong Lăng Nhận và Diệp Tử lịch lãm quanh Thần Túc Cốc đợi đến kỳ tuyển đệ tử hàng năm.

Diệp Tử biết rõ mình khuyết thiếu kỹ năng thực chiến nên thường kéo Phong Lăng Nhận đánh nhau một trận, lúc đầu nàng còn dựa vào cấp bậc mà thắng được nhưng chỉ sau hai tháng hắn đã tăng hai cấp nhờ thức tỉnh huyết mạch lần thứ hai, vì thế phong thủy luân chuyển, đến lượt Diệp Tử bị ngược.

“Không đánh nữa.” Nàng phất phất tay đầu hàng: “Tu luyện cùng kẻ yêu nghiệt như ngươi thật là chịu đả kích.”

“Chẳng lẽ cô chưa thức tỉnh lần hai à?” Phong Lăng Nhận thu kiếm lại thuận miệng hỏi một câu, giờ hắn chỉ còn chênh ba cấp với Diệp Tử.

Diệp Tử cứng đờ, rồi nhanh chóng cười: “Sao thế, ngươi cho là ai thức tỉnh lần hai cũng có tốc độ thăng cấp như ngươi à? Cũng không biết tại sao, theo lý mà nói huyết mạch càng thuần khiết thì tốc độ tu luyện càng nhanh, riêng ngươi lại ngoại lệ.” Nàng nghi hoặc nghiêng đầu rồi an ủi: “Tóm lại ngươi phải biết bất luận là ở Nhân tộc hay Yêu tộc ngươi đều có thể xưng một tiếng thiên tài tuyệt thế đấy.”

Phong Lăng Nhận cười cười không trả lời.

“Đi thôi.” Diệp Tử xoa xoa đầu hắn: “Chúng ta phải đi Thần Túc Cốc thôi.”

Hai người bọn họ trong đám đệ tử mới thật sự là hạc trong bầy gà, cho nên rất là nhàn nhã không hề lo lắng bị rớt. Dòng đệ tử dài dằng dặc mà chỉ nhích lên từng tý một, lúc sắp đến lượt hai người Diệp Tử có một người đột nhiên bay đến, ba vị đệ tử Thần Túc Cốc phụ trách xét duyệt vội vàng khom mình hành lễ, vẻ mặt thập phần tôn kính gọi: “Đại sư huynh.”

“Các đệ tiếp tục đi, ta chỉ tới xem thôi.” Triệu Hầu Ngôn thản nhiên liếc nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử hơi hơi sửng sốt, Phong Lăng Nhận cũng nghi hoặc nhìn nàng: “Cô biết hắn ta à?”

Nàng ghé sát bên tai hắn: “Ngày ngươi thức tỉnh lần hai hắn ta từng tới, còn đánh một trận với ta rồi đi luôn. Lúc ấy hắn ta còn từng đánh về phía trận pháp, không biết tại sao nhưng ta thấy người này rất kỳ quái, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Diệp Tử vừa dặn dò vừa nhìn sang phía Triệu Hầu Ngôn nhưng hắn ta đã sớm dời mắt, chỉ tuần tra một vòng không cố ý nhìn nàng nữa.

“Ta biết rồi.” Phong Lăng Nhận nhớ Kì Nham đã từng nhắc tới người này nên nhẹ nhàng gật gật đầu.

Quả nhiên bọn họ thuận lợi được nhận vào Thần Túc Cốc, Triệu Hầu Ngôn chỉ dặn dò vài câu đơn giản rồi sắp xếp chỗ ở cho họ.

Thanh danh của Phong Lăng Nhận và Diệp Tử truyền đi rất nhanh, dù sao họ mới nhập môn mà tu vi đã sắp bằng vị nhân tài kiệt xuất Triệu Hầu Ngôn, còn được Chưởng môn và Đại trưởng lão thu làm đồ đệ, gần như là một bước lên trời, từ đệ tử ngoại môn biến thành đệ tử chân truyền, làm mọi người đố kỵ không thôi.

Thời gian này Diệp Tử thật sự rất nhàn, mới nhập môn nên họ chưa thể có cơ hội chạm vào chí bảo của bổn môn được, chỉ ngày ngày tu luyện để tăng tu vi. Vì tu vi của nàng cao hơn Phong Lăng Nhận ba cấp nên được Chưởng môn nhìn trúng, vô duyên vô cớ lại thành sư huynh muội với Triệu Hầu Ngôn làm nàng buồn bực đến mấy ngày, mặc kệ Chưởng môn sư phụ bảo nàng nên thỉnh giáo sư huynh nhiều hơn, nàng vẫn cứ chạy lại chỗ Phong Lăng Nhận, gần như coi chỗ hắn là nhà rồi.

Nàng biết Phong Lăng Nhận cũng lấy được vài món bảo bối ở Thần Túc Cốc này nên dành vài ngày để đi tìm hiểu xung quanh, mấy loại linh hoa linh quả thì vẫn còn nhưng số vũ khí trong bảo khố đã biến mất hơn một nửa. Phát hiện này làm Diệp Tử quá khiếp sợ, từ nhiệm vụ đầu tiên đến giờ nàng chưa bao giờ gặp thế giới nào bị thay đổi như thế này. Nàng cố bình ổn trái tim hoảng loạn của mình tĩnh tâm suy tư cẩn thận một lượt, sau khi xác nhận hành vi trước đây của mình không thể gây ra ảnh hưởng tới sự tồn tại của mấy thứ này thì biến sắc.

Nàng gọi Ngô Xuyên một tiếng bảo anh tra nguyên nhân của chuyện này rồi thu liễm tâm thần xác định vị trí của chỗ thiên tài địa bảo còn lại rồi dẫn Phong Lăng Nhận tránh khỏi đệ tử tuần tra dạo quanh Thần Túc Cốc một vòng.

“Cô quen thuộc Thần Túc Cốc này thật.” Phong Lăng Nhận tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng vừa lấy được một lọ linh tủy.

Diệp Tử lườm hắn một cái: “Cho không ngươi còn lắm chuyện, không cần thì trả cho ta.”

“Vậy trả lại cô.” Hắn đưa trả lại lọ linh tủy cho cô.

Diệp Tử xua xua tay cười: “Rõ ràng ngươi biết ta đang nói đùa.”

“Nhưng ta nói thật.” Từ lúc gặp nhau ở bí cảnh, Tần Tử Diệp đã giúp hắn, cho hắn quá nhiều thứ rồi, tuy nói có thể những thứ này không vào được mắt nàng nhưng hắn không có cách nào thuyết phục bản thân cứ mãi thản nhiên nhận phần ý tốt này.

“Sao thế, thấy ngại à?” Diệp Tử nhìn thấu tâm tư của hắn: “Sao ngươi biết ta không cần ngươi hồi báo chứ không phải là cần ngươi lúc làm Vua Yêu tộc hồi báo.”

Phong Lăng Nhận nhướng mày: “Cô…….”

“Đừng nói ta sẽ không, lòng người cách cái bụng, ai biết ta có dùng một vài thứ đồ chơi như thế này để đổi lấy thứ quan trọng hơn không.” Diệp Tử vui lòng nói bản thân ác một chút, chỉ mong ngày thân phận bại lộ hắn sẽ không bị đả kích tới mức hoàn toàn hắc hóa.

So sánh với Phong Lăng Nhận mẫn cảm đa nghi, tâm ngoan thủ lạt trong nguyên tác nàng vẫn thích tiểu lão hổ bề ngoài lãnh ngạo nội tâm ngốc nghếch này hơn.

“Thứ này chúng ta chỉ cần lấy một lọ là đủ dùng rồi, để lại cho những người khác đi.”

“Được.”

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì Phong Lăng Nhận đột nhiên rùng mình, lập tức thủ thế: “Có người đến.”

Diệp Tử cũng đã nhận ra có người tới, không đợi nàng rút kiếm người nọ đã xuất hiện trước mặt bọn họ, lãnh đạm nhìn bọn họ nhưng không hề có ý ra tay,

“Đại sư huynh.” Diệp Tử phục hồi tinh thần mỉm cười: “Đại sư huynh cũng đến đây à, thật là có duyên.”

Triệu Hầu Ngôn nhìn linh tủy phía sau họ rồi nhìn Diệp Tử: “Mấy thứ ở cấm địa sau núi với phế phong bên trái là do các ngươi lấy?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.

Diệp Tử cả kinh, Phong Lăng Nhận đã chuẩn bị ra tay, hắn ta lại chỉ nhếch môi như là hiểu ra gì đó: “Thì ra là thế. Vị…. Tần Tử Diệp tiểu sư muội này, đêm nay đến phòng ta, ta có lời muốn nói với cô, nhớ kỹ là đến một mình.”

Hắn nói xong liền tiêu sái xoay người rời đi để lại Diệp Tử kinh nghi bất định, nghĩ mãi không ra đến tân lúc Ngô Xuyên ngượng ngùng mở miệng: “Này… hình như…. tớ tra được nguyên nhân nội dung bị thay đổi rồi.”

“Rốt cuộc là có vấn đề gì?” Diệp Tử nhíu mày.

“Hình như bên tổ Võ lược có chút nhầm lẫn nên thế giới nhiệm vụ của chúng ta và họ bị trùng, bởi vậy hiện tại có hai người đang mưu toan thay đổi hướng phát triển của thế giới này, cậu lấy tiến công chiếm đóng nam chính, thu thập độ hảo cảm làm chính, còn họ là cướp đoạt số mệnh và năng lượng của thế giới này.” Nghĩ đến đây Ngô Xuyên cũng thấy buồn bực, cả đám tổ Võ lược kia đều tâm ngoan thủ lạt, thành viên tổ mình ở cùng một thế giới với họ nghĩ thế nào cũng không vui vẻ được.

“Tổ Võ lược à?” Diệp Tử mị mị mắt, thì ra vị Triệu Hầu Ngôn kia cũng không phải người của thế giới này như nàng, vậy thì những chuyện khó hiểu trước kia cũng thông rồi. Sau khi biết tin này nàng an tâm hơn rất nhiều, ít nhất không có gì nằm ngoài tầm kiểm soát, thành viên hai tổ cũng có thể cân nhắc hợp tác với nhau, dù sao cũng không có xung đột lợi ích.

Trong lúc đó Phong Lăng Nhận trầm mặc nhìn theo bóng dáng Triệu Hầu Ngôn rời đi, túm chặt lấy bả vai nàng: “Đừng đi.”

Diệp Tử phục hồi tinh thần an ủi hắn: “Ta chỉ đi xem xem hắn ta muốn làm gì thôi, đừng lo lắng, mấy thứ này vốn dựa vào cơ duyên, ai phát hiện thì là của người đó, hắn ta không có lập trường tranh đoạt với chúng ta đâu. Hơn nữa, giờ hắn ta không động thủ thì đến tối cũng sẽ không động thủ đâu, yên tâm.”

“Nên cô muốn đi?” Phong Lăng Nhận mất tự nhiên quay mặt đi, để lộ sự thân thiết và tùy hứng.

Diệp Tử thấy buồn cười xoa xoa đầu hắn: “Tiểu lão hổ lại tức giận rồi, ta chỉ muốn xem tình hình thế nào thôi, tối nay ngươi đừng gây sự, ta về sẽ đi tìm ngươi được không?”

“Giọng cô kiểu gì thế, cô nghĩ mình là ai?” Giọng điệu như trưởng bối bao dung vãn bối.

“Bằng không nói kiểu khác nhé?” Diệp Tử cười: “Tiểu lão hổ sư huynh, chuyện này ta có cách giải quyết, huynh không cần hỏi đến, được không?”

Phong Lăng Nhận bị giọng điệu nũng nịu của nàng làm sởn da gà: “Nửa canh giờ.”

Diệp Tử bật cười: “Được, nửa canh giờ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”

Đêm đến, Diệp Tử lấy danh nghĩa nhờ sư huynh chỉ điểm công pháp nghênh ngang bước vào phòng Triệu Hầu Ngôn, còn tự ngồi xuống bàn rót chén trà nhấp môi: “Anh có muốn báo tên tuổi trước không, bất kể là tổ Công tâm hay tổ Võ lược, những người có thứ hạng trên bảng tích phân tôi đều có chút ấn tượng.”

Triệu Hầu Ngôn nhanh tay bày một kết giới rồi hơi không vui nhìn nàng: “Tên có gì hay mà báo, nói trước xem cô định làm gì đi, nhiệm vụ hoàn thành bao nhiêu phần trăm rồi?”

“Bảy tám phần mười rồi.” Nàng tùy ý nghịch nghịch cái chén trong tay.

“Tốt nhất là cô nhanh lên, bằng không tôi không chờ được mà giết luôn Phong Lăng Nhận đấy, đến lúc đó nhiệm vụ thất bại cô cũng đừng đổ trách nhiệm lên đầu tôi.” Triệu Hầu Ngôn vẫn lạnh lùng như trước, tựa như không muốn nhiều lời với nàng.

Diệp Tử chấn động, không dám tin nhìn hắn ta: “Anh nói cái gì?”

Trong đầu vội hỏi Ngô Xuyên: “Cậu không nói cho tớ biết nhiệm vụ của anh ta là giết nam chính.”

“Tớ nói rồi mà, cướp đoạt số mệnh thế giới không phải là cướp đoạt số mệnh nam chính sao? Thật ra cũng không cần giết nhưng chắc cậu gặp phải một thành viên hơi trực tiếp một chút của tổ Võ lược rồi.” Ngô Xuyên cười rụt rè, giải thích vài câu đơn giản rồi im bặt.

Diệp Tử không có tâm tình cãi nhau với anh, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Hầu Ngôn: “Bảo bối anh lấy tôi không quản nhưng chỉ cần có tôi ở đây một ngày, anh đừng hòng động đến Phong Lăng Nhận.”

“Ồ.” Triệu Hầu Ngôn thản nhiên lên tiếng: “Không sao, tôi có thể đợi cô rời đi.”

“Triệu Hầu Ngôn!” Sắc mặt nàng đen như than.

“Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi Diệp Tử, cô phải hiểu cô không có lập trường ngăn cản tôi hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói với tôi rằng tổ Công tâm là một đám xử trí theo cảm tính.”

“Anh biết tôi?” Nàng không hề tiết lộ thân phận mình, tên hiện giờ cũng là giả, tổ Công tâm nhiều người như vậy sao anh ta biết tên mình.

“Tên cô đứng đầu bảng lâu như vậy, trong công ty có rất nhiều người biết cô.” Hắn ta bắt đầu không kiên nhẫn: “Cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, trong lúc đó tôi sẽ tận lực không quấy rầy đến tiến độ của cô.”

“Anh………”

“Cô có thể đi rồi.” Triệu Hầu Ngôn xóa kết giới.

Diệp Tử nhìn hắn ta một cái thật sâu rồi xoay người rời đi. Từ lúc biết nhiệm vụ của Triệu Hầu Ngôn tâm thần nàng cứ không yên ổn, nàng biết suy nghĩ của mình quá tùy hứng, cùng là người của công ty nàng thật sự không có lập trường ngăn cản hắn ta hoàn thành nhiệm vụ, nhất là hắn ta đã rất nhượng bộ.

Phải chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ của bản thân rồi tiêu sái rời đi, đó mới là biểu hiện nên có của người đứng đầu tổ Công tâm, còn chuyện sau này thì có liên quan gì đến nàng đâu.

Nàng day day huyệt Thái dương, cảm thấy cực kỳ đau đầu, không sao thuyết phục bản thân mình được. Không biết đã qua bao lâu, trận pháp bày bên ngoài hơi dao động, sau đó Phong Lăng Nhận xuất hiện trước mặt nàng.

“Cô không đi tìm ta sau nửa canh giờ.” Hắn chau mày, nhìn thấy Diệp Tử rồi mới bớt vài phần lo lắng.

Diệp Tử ngẩng đầu lên, đáy mắt vô cùng phức tạp, nàng đứng dậy chôn mặt vào hõm cổ hắn: “Tiểu lão hổ.”

Phong Lăng Nhận ngẩn người, cảm thấy ngữ khí nàng hơi khác thường: “….. sao thế?”

“Đừng nhúc nhích, để ta dựa một lát.” Càng xuyên qua nhiều thế giới nàng càng trở nên mềm lòng, nàng cũng tự nhận ra điều này nên mới định từ chức. Nàng không muốn mình trầm mê vào thế giới hư ảo và cảm tình hư ảo nhưng càng không muốn mình trở nên máu lạnh vô tình.

Nghĩ đến đây nàng ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Yên tâm, tiểu lão hổ đáng yêu như vậy ta sẽ không để ai tổn thương ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment