Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 44

Giữa lúc ta đang thất thần, Mặc Triêu Ngân trước mặt bỗng đột ngột dùng hai tay nâng hai bên má ta lên, ánh mắt hắn hơi nhíu tỏ vẻ không hài lòng, nụ hôn theo đó rơi xuống càng sâu.

Ta bấy giờ mới thấy hoảng loạn, dùng hai tay đẩy mạnh hắn ra, hơi thở rối loạn đứt quãng. Ai ngờ, chưa kịp để ta thở ra hơi, tên kia lảo đảo một lúc đã nhanh như chớp áp cả người ta vào tường, khuôn mặt đỏ ửng nhăn lại một đường, bàn tay hắn giống như đã nắm bắt được ý đồ của ta, một tay to lớn thô ráp kia bao gọn cả hai cổ tay ta kéo lên trên. Ta trợn mắt nhìn gương mặt tiểu thụ một lần nữa gần trong gang tấc, lần nữa chứng kiến môi hắn không chút do dự đặt lên môi mình. Hiện tại dường như hắn đang tức giận, vì vậy không lưu tình cắn lên môi ta một cái thật đau.

Ánh mắt hắn rực rỡ trong đêm tối, tựa như có hai ngọn lửa thiêu đốt vần vũ, thế rồi, đôi mắt kia cũng nhắm lại, hơi thở phả ra càng lúc càng nóng. Môi hắn cọ xát môi ta, sau đó đan xen gặm nhấm, một lúc sau thì mạnh bạo đưa lưỡi tách hàm ta ra, ý muốn tiến vào sâu hơn. Cái lưỡi kia linh hoạt như rắn nước, càn quét tựa vũ bão không bỏ sót một ngóc ngách nào, thô bạo lại triền miên cuồng dã, muốn rồi lại muốn nhiều hơn. Một tay hắn khống chế ta, tay còn lại cũng không rảnh rỗi - bắt đầu cởi nút thắt y phục trên người ta.


Bây giờ ta chỉ mặc một lớp trung y, tay tiểu thụ vừa kéo sợi dây cố định y phục kia, ngay lập tức phần yếm màu vàng thêu hoa bách hợp cũng hiện ra. Dưới ánh nến mập mờ, ta cảm nhận được vẻ mặt Mặc Triêu Ngân dạt dào hứng thú quỷ dị, phía dưới nóng cháy đang ngày một thẳng tắp cương cứng.

Chờ đã, chẳng lẽ ta sắp bị đè hả?

Bị một tên được mặc định nằm dưới đè? Ta sẽ trở thành nằm dưới của nằm dưới à?

Này, cho dù bẻ thẳng là nhiệm vụ cấp thiết, ta cũng không thể lấy thân mình làm cảm tử quân được không?

NPC, nhân lúc cái đó của tiểu thụ đang thẳng lại tạm thời, ngươi mau đưa ta trở về đi!

Ta nghiến răng một cái, cái lưỡi đang luồn lách trong khoang miệng ta theo đó cũng bị ta nghiến đến phát đau. Mặc Triêu Ngân trước mặt hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn tiếp tục công đoạt tới bến, trong mắt là du͙ƈ vọиɠ bùng cháy không thể dập tắt cùng che dấu, cái tay cũng không yên phận luồn sâu vào áo ta.


Mẹ kiếp, cháy cháy cái đầu ngươi chứ!

"Ư..."

Mặc dù ta biết bản thân là cái sân bay đạt chuẩn quốc tế, nhưng mà vẫn nhận thức được bàn tay kẻ kia đã đặt lên chính là ngực mình. Cái tay khốn nạn kia dường như còn mân mê một lúc, xem chừng là để kiểm chứng vị trí đặt là lưng hay ngực của ta.

Mẹ kiếp, dù ta không có ngực, nhưng ta vẫn là đang bị sàm sỡ chứ?

Ta đưa đầu ra phía sau, tiểu thụ theo đó cũng rướn người về phía trước. Trong lòng niệm quyết a di đà phật, ta dùng hết sức bình sinh của mình, cụng "bốp" một cái thật mạnh vào đầu tên kia. Mặc Triêu Ngân vì cú bất ngờ này mà cái đầu đang tiến về phía trước bị đẩy mạnh ra sau, cái tay đang khống chế ta cũng dần buông lỏng. Ta chỉ nhân một khắc này, không quản choáng váng cùng sao bay đầy đầu, mạnh bạo rút tay ra, sau đó đẩy mạnh tiểu thụ một cái, khiến cho hắn lảo đảo về phía sau vài bước, bản thân ta thì chạy vội về phía giường, lấy ra một cái bình xịt.


Bình xịt chống tiểu thụ khốn kiếp đang mất dần tính người!

Hắn đang phi lễ chớ nhìn với ta, đáng lẽ ra phải đổ cả bình vào miệng hắn mới đúng. Nhưng mà, đổ cả bình thì sẽ thành gϊếŧ người nhỉ? Gϊếŧ hắn thì khác nào ta tự sát đâu?

Vì vậy, ta xem Mặc Triêu Ngân là côn trùng sâu bọ, không lưu tình xịt vào mặt hắn ba xịt.

Vừa xịt xong, cái mùi hương, không, là mùi hôi lập tức bao kín căn phòng, xộc thẳng vào mũi, thật sự khiến người ta ghê tởm cùng buồn nôn vô cùng.

Chế ra được cái này, ta đúng là chơi bẩn thật.

Nhưng mà không sao, ở bẩn sống lâu, nhìn con dã thú nằm dưới trước mắt đã thu lại biểu tình động dục, bày ra vẻ mặt buồn nôn sắp ngất, lảo đà lảo đảo rồi cuối cùng ngã phịch xuống sàn, ta nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Mặc Triêu Ngân hai mắt đờ đi, nhưng ngọn lửa trong đó vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, muốn ngất mà ngất không xong, biểu tình vặn vẹo đau khổ.
Ta biết hắn bị du͙ƈ vọиɠ làm cho tỉnh táo, vì vậy liền nhanh chóng chạy đến cạnh bàn, cầm cả ấm trà đổ cả vào mặt tiểu thụ.

Mắt thấy sắc đỏ trong mắt hắn nhạt bớt, trên khuôn mặt tuấn tú dính vài lá trà đã thôi cuồng loạn, ta mới bình tĩnh hỏi:

"Tỉnh chưa?"

Chưa tỉnh thì để xịt thêm vài xịt cộng với một thau nước rửa chân nữa.

Mặc Triêu Ngân từ dưới nền đất ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt cất giấu hơi nước mông lung không chút tiêu cự, vạt áo trắng tinh xộc xệch, lộ ra cần cổ với những đường vân hiện rõ cùng vòm ngực săn chắc màu bạch ngọc như ẩn như hiện, xương quai xanh cân xứng tuyệt đẹp, yết hầu lên lên xuống xuống, thực sự là hình ảnh tiểu bạch thỏ chờ người đến khi dễ điển hình. Ta liếc xuống dưới hạ thân hắn, cái kia vẫn chưa nhổ trại, túp lều vẫn còn ở nguyên đó.
Là một con tiểu bạch thỏ đang kỳ động dục.

"Cơ...Anh..." Tiếng Mặc Triêu Ngân yếu ớt truyền tới.

Ta im lặng không lên tiếng.

"Ta...khó chịu...nóng quá...lại còn...hôi." Giọng nói của tiểu thụ trầm khàn hơn thường ngày rất nhiều, giống như đang câu dẫn người khác vậy.

Ta biết hắn chỉ là tỉnh táo tạm thời, giống như là thẳng tạm thời vậy, không thể cứ tiếp tục để thế mãi được.

"Đứng dậy đi." Cuối cùng, ta lên tiếng, nửa áp bức nửa dụ dỗ nói. "Ta biết một nơi có thể khiến chàng dễ chịu hơn."

"Thật sao?" Mặc Triêu Ngân lờ đờ hỏi.

"Thật." Ta chân thành trả lời.

Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngoan ngoãn đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo suýt thì ngã. Ta cũng không giống như thường ngày chạy lại đỡ hắn, ta còn chưa muốn chết nhanh như vậy.

"Chàng đi trước đi, ta bảo rẽ ở đâu thì rẽ ở đó." Ta lại tiếp tục dỗ dành hắn.
Lẽ trời nào có người suýt bị hiếp dỗ dành kẻ muốn hiếp mình? Từ ngày sống chung với tiểu thụ, tam quan ta vô thức đã bị đảo lộn.

Mặc Triêu Ngân gật đầu, lảo đảo đi ra cửa, bị cụng đầu một phát rõ mạnh, cửa phòng hôm trước bị hắn đấm một lỗ chưa kịp tu sửa nay lại bị hắn cụng thêm một lỗ nữa, hai bên thẳng hàng.

"Cơ Anh...đau...trên đau...dưới...cũng đau." Tiểu thụ mếu máo nói.

"Ừ ừ, lòng ta cũng đau vì xót tiền đây. Chàng đi nhanh một chút, đến nơi sẽ hết đau." Ta khóc không ra nước mắt an ủi hắn.

Tiểu thụ tủi thân bước đi, dưới sự chỉ dẫn của ta, hắn cũng lảo đảo thành công bước ra khỏi cửa lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo đụng trái đụng phải, vòng qua vài khúc quanh, cuối cùng cũng đến được giao trì trong hoa viên vương phủ.

Hoa viên cuối xuân đầu hạ, nước cũng không tính là quá lạnh, không thể khiến một người trưởng thành khỏe mạnh lại có nội công nhiễm phong hàn, độ nông sâu vừa đủ, vừa hay!
Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, trong phủ không có ai đi dạo hoa viên vào lúc này, quãng đường chúng ta đi không có lấy một bóng người.

Ta chỉ giao trì tĩnh lặng ẩn mình dưới trăng, sóng nước phản quang màu bạc lấp lánh mà nói với tiểu thụ:

"Chàng lại gần nhìn một chút đi."

Tiểu thụ đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, tất nhiên nghe lời bước qua. Hắn đứng sát ngay bờ giao trì, ta cũng nhẹ bước chân tiến lại gần.

Mặc Triêu Ngân nhìn quanh, không thấy gì, vì vậy cúi người thật thấp tìm kiếm, vừa tìm vừa nói:

"Đâu có thấy gì đ..."

Chưa kịp để hắn nói xong, ta giơ chân lên nhằm thẳng mông hắn đạp mạnh một cái.

"Ùm!" Tiểu thụ cứ vậy theo chân ta liệng thẳng xuống hồ.

Chậc chậc, có lẽ ta nên đi đăng kí giải bóng đá toàn quốc lúc trở về.

"Á!" Mặc Triêu Ngân hô lớn một tiếng, ngụp lặn vùng vẫy trong hồ nước, trông có vẻ chật vật kinh hoảng.
"Bình tĩnh nào, nước chỉ đến hông chàng thôi, không chết được!" Ta từ trên bờ nhàn nhạt nhìn xuống con vịt cạn tiểu thụ, rất tốt bụng nhắc nhở hắn.

"..."

Mặc Triêu Ngân sau phen này có vẻ đã tỉnh táo tới bảy phần, hắn chậm chạp đứng thẳng người, nhìn hồ nước không quá eo mà mặt đỏ phừng một cái. Một lúc sau, có vẻ là bị thẹn quá hóa giận, hắn hét lên với ta:

"Vệ Cơ Anh! Nàng!"

Ta nhẹ nhàng lấy từ trong ống tay ra một cái bình xịt, lại để ý thấy vạt áo vừa rồi bị Mặc Triêu Ngân kéo ra chưa kịp khép lại. Ta trợn mắt một hồi, nhanh chóng buộc lại dây áo, sau đó cầm bình xịt chĩa thẳng vào mặt tiểu thụ, gằn giọng:

"Chàng lập tức ngồi xuống ngâm nước cho ta, khi nào ta bảo lên mới được phép đi lên, nếu không ta sẽ xịt chết chàng!"

Mặc Triêu Ngân đang ngơ ra nhìn ta lúc này mới tỉnh táo một chút, nhận thức được bình xịt thì giống như bị nỗi ám ảnh kinh hoàng nào đó bủa vây, không cần ta nói thêm lời nào nữa lập tức lui ra xa, ngoan ngoãn ngâm mình trong nước.
Ta ở trên bờ cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, tay vẫn giữ nguyên tư thế chĩa bình xịt vào mặt tiểu thụ, không ai nói với ai câu nào.

Một lát sau, có lẽ vì tiếng động gây ra quá lớn, mọi người trong phủ đều cầm theo đèn đuốc chạy đến chỗ dao trì, sau khi chứng kiến được một màn này ai nấy đều đứng hình chết lặng.

Nếu ta nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai Mặc Triêu Ngân ngay trong đêm nhảy hồ dạo chơi. Lần trước nhảy hồ rửa oan, lần này là do ta đá xuống.

Lam ma ma cũng tới, thấy được cảnh này không ngờ lại khiến cho biểu tình ôn hòa bình tĩnh bao năm không đổi của bà có dấu hiệu rạn nứt, lập tức hô hào gia đinh vớt tiểu thụ từ dưới nước lên.

Ta định nói chờ một chút ma ma, chờ cho hắn nhổ trại hạ lều đã, nhưng mà như thế có bị hiểu nhầm rằng ta muốn mưu sát phu quân hay không?
Không nghĩ tới tên thụ thế nhưng cũng hiểu chuyện từ chối lên bờ, nói rằng trời quá nóng nên rủ ta ra ngoài tắm hồ cho thân thiện với môi trường, người khác nói thế nào cũng nhất quyết không lên.

Lam ma ma thấy vậy lại nhìn qua ta, ánh mắt bà lập tức trở nên thật sâu xa thâm thúy. Cuối cùng, bà chỉ căn dặn nha hoàn nấu canh gừng, sau đó đem hết đám người kia rời đi.

Thật là quái lạ!

Vì vậy, ta và tiểu thụ lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ, người trên bờ kẻ dưới nước, không một ai lên tiếng nói chuyện, như vậy đã được hơn hai canh giờ.

Trời đã bớt tối đen, nhưng cũng chưa tính là sáng hẳn, lúc này tiểu thụ phía dưới mới lí nhí lên tiếng:

"Ta...lên được rồi chứ?"

Ta nghe vậy, nhướng mày nhìn hắn.

"Bên dưới, ừ, cái kia bình thường rồi?"

Mặc Triêu Ngân khuôn mặt hơi tái nhợt chợt đỏ ửng như thiêu như đốt, hắn gật gật đầu.
Ta lúc này mới thở phào một hơi, vặn lại khớp vai rồi đứng dậy nói với hắn:

"Chàng theo ta về phòng, cũng nên cho ta một lời giải thích phù hợp."

Mặc Triêu Ngân lại gật gật đầu, sau đó đứng dậy, bước chân lảo đảo khiến hắn ngã "ùm" xuống, nước bắn ra tung tóe.

"Không có sức." Tiểu thụ ngồi luôn trong hồ, tội nghiệp nhìn ta, lần náo loạn này tựa hồ như đã rút khô tất cả khí lực của hắn.

Ta vỗ trán một cái, gia môn bất hạnh!

Đành vậy, ta bước xuống hồ, chìa tay về phía Mặc Triêu Ngân. Hắn thấy thế hai mắt liền nhanh chóng sáng lên, bơi về phía ta, bàn tay ướt nhẹp theo đó nắm lấy tay ta, cố sức nâng người để ta có thể kéo được hắn lên.

Tên này, bao nhiêu lần rồi mà vẫn nặng chết đi được! Cả người hắn sau khi được kéo lên vô lực dựa cả vào người ta, y phục của ta theo đó cũng bị dính nước ướt từ trên ướt xuống, dính sát vào người vô cùng khó chịu. Ta cắn răng dìu tên khốn này lê từng bước, lúc về tới phòng đã mệt đứt hơi.
Lam ma ma, sao bà lại đi luôn như vậy, ít ra cũng phải để lại một vài gia đinh vận chuyển món hàng này giúp ta chứ?

Về tới phòng, Diệp Trúc theo đó cũng xuất hiện, nàng gọi người vào thay y phục giúp chúng ta. Nhưng có lẽ ta nhìn nhầm, vẻ mặt của nàng khi nhìn ta dường như có ý chê trách, giống như hận không thể rèn sắt thành thép vậy.

Ta từ chối có người thay y phục, Mặc Triêu Ngân cũng vậy. Hắn như cũ không thích kẻ khác chạm vào người, lần vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, còn ta đơn giản chỉ là cảm thấy thực không thoải mái. Vì vậy, hai chúng ta đi vào hai gian phòng khác nhau, tự mình sửa sang y phục.

Mọi thứ hoàn tất, từ dưới thiện phòng cũng có người đem canh gừng mang đến. Ta ngồi xuống một bên sạp mỹ nhân, ở giữa kê một cái bàn, tiểu thụ theo đó ngồi vào bên còn lại.
Sau một đêm trông hắn tiều tụy hẳn ra, hai mắt đỏ ngầu hằn rõ tơ máu, khuôn mặt trắng bệch, bọng mắt đen ngòm, cánh môi sưng đỏ dữ tợn, bạch y trên người còn khiến hắn thêm phần kinh dị dọa người.

"Được rồi, chàng nói đi, đến tột cùng là đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc Triêu Ngân vừa uống xong vài ngụm canh gừng, nghe vậy sắc mặt hơi ngưng trọng, lăn tăn một hồi rồi mới cứng nhắc kể lại mọi chuyện.

Đúng như ta dự đoán, đêm qua tiểu thụ theo lời trong thư của tra công mà lẻn ra khỏi phủ đến nơi rừng trúc cách đây mười dặm, được tên kia chân thành bày tỏ tấm chân tình. Tên tra công này không ngờ nhanh như vậy đã yêu tiểu thụ, lại không ngờ lại bị tiểu thụ từ chối, vì vậy đành ra chiêu cuối - gạo nấu thành cơm.

Cái tiểu thuyết này, hở một chút là hạ xuân dược, thực sự coi xuân dược là cải xanh bán ngoài chợ hả?
Tra công, đây là hắn ta tự làm tự chịu. Lúc trước khinh rẻ lại hưởng thụ, chà đạp, nhục nhã tấm chân tình của tiểu thụ bao nhiêu, bây giờ chính mình hưởng đủ.

Nhưng may mắn là, Mặc Triêu Ngân nghe lời ta cẩn thận phòng bị, trước lúc đi có đem theo một ít mê dược, dựa vào lúc tung hỏa mù khiến tra công tứ chi vô lực mềm nhũn mà thoát thân, sau đó liền xảy ra một màn như hôm qua.

"Cơ Anh...ta không cố ý." Mặc Triêu Ngân cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Là nói chuyện suýt chút nữa đã đè ta đó hả? Đúng là lúc đầu ta thực muốn băm hắn cho cá ăn, nhưng bây giờ nghĩ lại, tiểu thụ cũng là người bị hại.

Thôi được rồi, cũng không phải lần đầu bị hôn, ta ở thế giới thực cùng với bạn trai cũ cái gì cũng đều đã làm, còn một bước cuối là lên giường lăn drap thì mới có người thay ta làm hộ, cùng lắm là xem như bị chó cắn đi.
Nhưng mà vẫn thật quá khó chịu!

"Không có lần sau." Ta lên tiếng cảnh cáo.

Tiểu thụ đang buồn bực nghe vậy rạng rỡ hẳn ra. Vậy mà chốc lát sau hắn lại cúi đầu.

"Chính phòng còn chưa tu sửa xong." Hắn chuyển ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm.

À, ra là vấn đề phòng ngủ. Để tránh chuyện này lặp lại, vẫn nên tách ra thì hơn.

Mặc Triêu Ngân dường như thấy được vẻ mặt này của ta, hắn luống cuống cam đoan: "Sẽ không lặp lại! Ta luôn luôn nghe theo nàng, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, ta bị oan mà!"

Sau đó, hắn đưa tay làm động tác thề thốt: "Ta không thích Bách Lí Dật nữa, từ nay về sau sẽ không đến quá gần hắn, chuyện này tuyệt đối sẽ không lặp lại!"

Ta nhướng mày nghi hoặc, trầm ngâm một lúc lâu, sau lại thở dài nói: "Hai cái giường."

"Hả?" Mặc Triêu Ngân có hơi không thích ứng kịp, vẻ mặt ngẩn ra.
"Ta nói chúng ta không thể ngủ chung trên một cái giường được nữa. Một là, chàng sai người đem thêm một chiếc giường vào đây, chàng ở góc đông ta ở góc tây, cũng phải dựng thêm một tấm bình phong hoặc rèm phân cách nữa. Hai nữa là, ta sẽ chuyển đến Tiêu Dao các, Lam ma ma có lên tiếng hay đem cả một vạn cuốn Nữ huấn đến cho ta chép, ta chép bằng hết cũng sẽ dọn đến đó ở."

Nếu như cách nào cũng bất tiện, vậy thì cứ mỗi người một giường, thêm cái rèm ngăn cách là biện pháp phù hợp nhất.

"..."

Mặc Triêu Ngân nghe vậy rũ mắt im lặng thật lâu, cuối cùng đành tiu nghỉu thoả hiệp: "Được."

Chậc chậc, nhìn cái mặt mướp đắng của hắn này, người không biết còn tưởng hắn thực sự thích ta, muốn cùng ta ở chung một chỗ. Tuy nhiên, ta hiểu, đây gọi là di chứng của việc bị thiếu thốn tình cảm lâu ngày mà thành. Mặc Triêu Ngân dù suýt chút đã đè ta, nhưng đây là trường hợp đặc biệt, bản thân hắn cũng đâu muốn vậy.
"Chàng mà dám mộng du, ta xịt chết chàng!" Ta lại lấy cái bình xịt ra cảnh cáo hắn.

"..." Mặc Triêu Ngân đang uống canh gừng hơi sặc một chút.

À, còn một vấn đề nhức nhối nữa ta muốn hỏi hắn.

"Chàng còn thích nam nhân chứ?"

Thu lại vấn đề bình xịt, ta trở lại làm hiền thê lương mẫu, dịu dàng nói chuyện.

Tiểu thụ rốt cuộc có phản ứng, hắn đờ ra, sau đó lắc đầu.

Quào, hắn lắc đầu. Hắn lắc đầu! Vậy không phải là ta đã thành công rồi sao? Đúng không? Đúng không?! Nhưng mà, hắn lắc đầu là không có, hay là không biết?

"Vậy chàng vừa mắt nữ nhân nào không?" Ta cố nén lại tâm tình, cẩn thận hỏi tiếp.

Lần này thời gian đờ ra của tiểu thụ hơi lâu một chút, cuối cùng hắn đứng phắt dậy, động tác đột ngột làm ta suýt chút hú hồn.

"Không...biết. Ta...phải đi thượng triều!"
Mặc Triêu Ngân phủ nhận một câu, sau đó vội bước ra ngoài.

Ài, vậy là vẫn chưa được sao? Ta có chút thất vọng, thì ra là lắc đầu không biết à? Lúc trước tiểu thụ thích tra công, chỉ duy nhất một nam nhân là hắn ta, bây giờ nếu như không thích nữa, vậy thì hắn còn thích nam nhân không? Nếu nữ nhân cũng không thích, vậy giới tính của hắn là gì?

Rồi như nhớ ra cái gì đó, ta nói với tiểu thụ đang chuẩn bị bước chân ra khỏi cửa: "Chàng nín nhịn một đêm, sức khỏe nếu có gì không ổn liền dâng tấu xin nghỉ triều một ngày đi."

Đã nín nhịn rồi còn lao lực thế này, ta sợ hắn sẽ hỏng mất, vậy không phải những việc ta làm đều thành dã tràng xe cát sao?

Bóng lưng tiểu thụ hơi chao đảo một chút, hai tai đỏ phừng, bước chân gia tốc, giống như đằng sau có ma quỷ nào đuổi tới vậy.
Còn lại một mình trong phòng, ta bắt đầu suy nghĩ. Tiểu thụ không biết thích nam hay nữ, giới tính mông lung như một trò đùa, nhất định phải nhân cơ hội này tranh thủ bẻ thẳng hắn.

Hừm, nô tì trong sáng ngây thơ cùng với vương gia ngày ngày hắc hóa được không nhỉ?

Chậc, quá hợp trào lưu rồi còn gì nữa!

Nghĩ là làm, ta lập tức trong lúc tiểu thụ nhập cung, cẩn thận tỉ mỉ chọn lựa ra mười nha hoàn xinh đẹp nhất gửi vào chính điện, ngày ngày hun đúc, còn sợ không bắn được ra lửa tình sao?

Nhưng mà, ngoài ý muốn của ta là mấy tiểu cô nương này dường như vô cùng sợ hãi ta, nét mặt ai nấy được chọn đều trắng bệch như tờ giấy, hận không thể chết đi còn hơn. Lạ lùng vậy? Không phải thường ngày còn tốt sao?

Diệp Trúc ở bên cạnh vội kéo tay ta: "Vương phi, người nghe nô tì nói chuyện một lúc."
Ta ngờ ngợ có gì đó không ổn, vì vậy dẫn nàng vào phòng trong, đồng thời cho tất cả mọi người lui xuống. Đám mỹ nữ kia cứ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy biến, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

"..."

Vào trong phòng, ta mới nghiêm trọng hỏi Diệp Trúc: "Trong phủ xảy ra chuyện gì?"

Diệp Trúc nghe vậy bất lực vỗ trán một cái, sau đó đưa tới một chiếc gương đồng.

Ta hiểu ý nàng tiếp nhận cái gương, không soi thì thôi, vừa nhìn đã khiến ta trợn trắng mắt.

Gương đồng cổ đại tuy không được rõ ràng như của hiện đại, nhưng ta vẫn nhìn được cánh môi sưng phù lên như mỏ vịt của mình, phải, không những sưng vù, mà còn có vết máu đã khô đọng lại.

Vết cắn cùng nụ hôn cuồng dã hôm qua của Mặc Triêu Ngân.

Giờ thì ta đã hiểu ánh mắt của Lam ma ma có nghĩa là gì, sự chê trách lúc sáng của Diệp Trúc có nghĩa là gì. Tên tiểu thụ lúc rời đi cũng có một cái mỏ vịt thế này, ngốc đến mấy cũng sẽ hiểu giữa hai chúng ta đã xảy ra loại chuyện mờ ám nào.
"Khụ, Vương phi, dù cho điện hạ có dục hỏa đốt người, trong lúc, khụ, mạnh bạo trên giường làm người tức giận, người cũng không thể giữa đêm ném ngài ấy xuống hồ chứ?" Diệp Trúc mặt đỏ như thiêu nói với ta.

"..."

"Vương phi, bây giờ bọn họ đều nói, khụ khụ, người mạnh bạo hung hãn, là nữ nhân lòng dạ hiểm độc, ngang tàng vô lí, đối với phu quân mình còn thẳng tay trừng trị, mấy tiểu thiếp gả vào vương phủ nhất định sẽ sống không bằng chết." Diệp Trúc toát mồ hôi cho ta biết, nàng còn bổ sung thêm. "Giờ chắc chắn tin đồn lan xa, thêm cả chuyện Vương gia lúc còn là điện hạ giữa đêm uất ức nhảy hồ ở Tây Khương nữa. À, còn có không biết kẻ nào đã đồn thổi rằng Vương phi thẳng tay đánh Vương gia trên phố, khiến cho Vương gia xin lỗi suốt dọc đường trở về. Dân chúng bảo rằng...Vương gia còn như thế, vậy thiếp thất sẽ thế nào? Còn không phải bị chỉnh chết sao?"
"...Cho nên?" Ta nghe thấy chính giọng nói của mình đang run rẩy từng hồi.

"Cho nên, đối với những cô nương chưa thành thân trong khắp kinh thành hiện tại, vương phủ chính là mối hôn sự đứng đầu sổ đen." Diệp Trúc nói xong còn giơ ngón cái với ta. "Vương phi, người thật lợi hại! Trong vòng một đêm đã khiến cho không một nữ nhân nào dám bén mảng tới gần Vương gia!"

"...............!!!!!"

Bình Luận (0)
Comment