Các người đã biết đến nữ phụ đam mỹ, vậy đã nghe qua nam phụ đam mỹ hay chưa?
Tĩnh Vương Thế tử, nam phụ đam mỹ trong truyện "Vì quân tranh thiên hạ", đặc điểm nhận dạng: yêu thích màu xanh chỉ vì một câu nói: "đệ rất hợp với y phục màu xanh" của Mặc Triêu Ngân, nhưng không biết là xanh lam hay xanh lục nên mỗi ngày một bộ, lam lục luân phiên. Sơ yếu lí lịch gồm có:
Họ Triệu, tên hai chữ Thanh Y, mười bốn mùa xuân, gia thế không lớn lắm, chỉ là đại nhi tử của Vương gia khác họ duy nhất Hoàng triều, độc cư một vùng biên cảnh rộng lớn. Gia sản không nhiều lắm, chỉ bằng ngân khố của cả một quốc gia thịnh vượng. Tính tình không tốt lắm, cả thiên hạ ngàn vạn người chỉ yêu thích một mình đường huynh khác họ Mặc Triêu Ngân, còn lại chia làm hai loại: một là những kẻ đáng ghét cần đề phòng sẽ dụ dỗ Mặc Triêu Ngân, hai là người qua đường. Tĩnh Vương phụ thân hắn cũng không ngoại lệ, được vinh hạnh xếp vào loại thứ nhất. Ước mơ không lớn lắm, chỉ muốn vào một ngày đẹp trời nào đó được nằm trên tam đường huynh của mình.
Ta thu thập thông tin xong xuôi, lại nhìn vị đường đệ đang hừng hực đố kị trước mặt. Xem nào, vị Thế tử này làn da trắng nõn như bạch ngọc không tì vết, mày liễu như họa, mắt hạnh to tròn, mũi cao thanh tú, môi đào mềm mại, dáng vẻ uyển chuyển như trúc xanh, thanh thuần tựa sen trắng, lại là một tiểu thụ điển hình.
Tiểu thụ trúc xanh này nhìn còn thụ hơn cả tên thụ Mặc Triêu Ngân, vậy mà cũng muốn hoa cúc của hắn à?
Ta nghĩ có lẽ kịch tình sai sót chỗ nào, khẽ lục lọi lại một chút, chậc chậc, đây đúng là sự thật rồi.
Có điều, sau này tiểu thụ trúc xanh cũng biết quay đầu làm thụ, yêu một tên công làm nghề sát thủ mà hắn ta cứu được, sau khi Hoàng thất Mặc thị diệt vong, Tĩnh Vương đầu quân cho Bách Lí Dật liền mặc kệ hết thảy thế sự, nắm tay tình lang chu du thiên hạ, là một trong rất ít những nhân vật có được kết cục viên mãn trong bộ truyện máu chó ngập tràn này.
So sánh một chút với vận mệnh nữ phụ của mình, ta càng lúc càng muốn chơi SM với tác giả.
Mẹ nó, không phải thích ngược nữ sao? Ta nhất định ngược chết bà ta nếu như có thể gặp mặt.
"À..." Ta cũng không biết nên nói gì với Triệu Thanh Y trước mặt. Bây giờ hắn vẫn chưa gặp được công của đời mình, vẫn đang say đắm tên thụ ngu ngốc đang gật gù trên vai ta, là một nhân vật cần đề phòng.
Lên giường thì không có khả năng, nhưng đột ngột hôn môi cũng có thể lắm chứ!
Triệu Thanh Y nghe ta gọi, khuôn mặt càng đen, tâm trạng thấp xuống cực điểm. Hắn bước nhanh qua, dùng tay kéo cánh tay đang ôm vai ta của Mặc Triêu Ngân, ý đồ tách tiểu thụ ra.
À, ta có lẽ được xếp vào loại thứ nhất rồi.
Ai ngờ, tên thụ ngu ngốc đang gà gật lúc này lại đột ngột mở mắt, quay lại ôm chặt vai ta hơn, uể oải nhìn tiểu thụ trúc xanh nói: "A Thanh hồi kinh rồi sao? Đến đây lúc nào vậy?"
Triệu Thanh Y thấy hành động này của Mặc Triêu Ngân, đôi mắt bốc lên hơi nước, cắn môi ủy khuất.
Cái này...thật sự muốn ở trên sao?
Đôi khi ngươi sẽ nhận ra, bi kịch thật sự không phải là khi một tên thụ não tàn yêu một tên công cặn bã, mà là lúc một tên thụ yêu kiều mềm mại muốn đè một tên thụ hỗ công cường tráng.
Ta thấy Mặc Triêu Ngân đã tỉnh được nửa phần, trước mặt người ngoài như vậy thật không hợp lễ tiết, lại nhớ đến lời của Vệ phu nhân ở Vệ phủ lần trước, vì thế nhanh chóng đẩy hắn ta, bản thân nghiêm túc đứng thẳng.
Mặc Triêu Ngân bị đẩy ra, ai oán liếc ta một cái, sau đó cũng thẳng người, khí chất thay đổi. Hắn bây giờ vẻ mặt nghiêm nghị, thân hình cao lớn đối diện với Triệu Thanh Y mảnh mai, cả người đều toát lên hơi thở thâm trầm mạnh mẽ.
Tên này là tên nào vậy?
"A Ngân...ca ca. Đệ mới hồi kinh được hai ngày. Sứ thần Lập Đan đã đến đất phong Ung Châu, phụ thân đang trên đường hộ tống sứ thần đến Vĩnh Khanh, phỏng chừng nửa tháng mới có thể tới nơi, vì vậy bảo đệ hồi kinh sớm một chút để thông báo với Hoàng Thượng." Triệu Thanh Y giống như bị dọa sợ, khép nép nhỏ giọng trình bày một lượt.
"Ừm, vất vả cho đệ rồi." Mặc Triêu Ngân chắp tay ra phía sau, khuôn mặt không có nửa điểm cảm xúc nói, vô cùng có hình tượng của loại hình băng sơn tuấn mỹ.
"..." Lại câu hỏi cũ, tên này là ai vậy?
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Triệu Thanh Y đã phủ lên vài tầng hơi nước, giống như chỉ cần động nhẹ vào hắn một cái, nước mắt sẽ tuôn ra như Hoàng Hà vỡ đê.
Nếu tên Thế tử này quả thật khóc lóc trước đại môn Vương phủ, lại thêm tiếng xấu của ta, Vương phủ không phải sẽ trở nên cực kì thảm hại sao?
Tiểu thụ trúc xanh lúc này bỗng đột ngột trừng mắt với ta, quát lớn: "Ngươi là ai mà dám đi cùng với A Ngân ca ca? Giữa thanh thiên bạch nhật còn dám quyến rũ Vương gia Hoàng triều, ngươi thật to gan!"
"..." Tên thụ trúc xanh khốn kiếp này! Chưa gì đã muốn đánh ghen à?
Mặc Triêu Ngân bên cạnh nhíu mày, nhàn nhạt nói: "A Thanh, không được vô lễ. Cơ Anh là thê tử của ta, cũng là đường tẩu của đệ."
Triệu Thanh Y sững sờ tại chỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn hẳn phải biết được Mặc Triêu Ngân đã thành thân rồi chứ, sao còn có vẻ mặt như thế?
Tiểu thụ trúc xanh ngẩn ngơ một lúc, sau đó đau đớn mà cứng nhắc khom người.
"Đệ...đệ còn có chuyện phải làm. A Ngân ca ca...cáo từ!"
Giọng nói của hắn run rẩy kìm nén, cả cơ thể không nhịn được hơi chao đảo.
"Được rồi, đi đường bảo trọng." Giọng điệu Mặc Triêu Ngân bây giờ mới tăng thêm chút độ ấm, lời nói đối với Triệu Thanh Y thêm vài phần mềm mỏng.
Nhưng Triệu Thanh Y bây giờ tinh thần rã rời, đâu để ý đến chút thay đổi nho nhỏ này nữa. Hắn nhẹ gật đầu, sau đó lảo đảo đi về phía hắc mã đằng kia, nhận dây cương từ hầu cận, nhanh chóng tung người lên yên ngựa rồi quất mã truy phong rời đi.
Bóng dáng Triệu Thanh Y vừa biến mất, Mặc Triêu Ngân đã quay đầu nhìn ta, dáng vẻ hình như đang...làm nũng?
"Cơ Anh, vừa rồi nói chuyện tốn sức quá, nàng dìu ta vào phủ đi!" Giọng nói khiến người ta nổi da gà thường ngày của tiểu thụ truyền tới.
"..." Hả? Tiểu thụ quay về rồi sao? Vậy vừa rồi là ai vậy? Bị vong hồn nào nhập sao?
Ta lắc đầu để tỉnh táo lại, ai ngờ lại nghe tên kia mè nheo nói tiếp: "Hả? Nàng không đồng ý à? Ta rất là mệt, đứng còn không vững đây này!"
"..."
Ta thấy ngươi đứng đến muốn lún cả thềm gạch còn được ấy!
"Biến!" Ta trừng mắt với tiểu thụ, cách xa hắn vài bước.
Chắc ta hoa mắt mới thấy tên õng ẹo nũng nịu buồn nôn trước mắt này vừa rồi trở nên thật uy nghiêm mạnh mẽ.
Tuyệt đối là hoa mắt!
Khi tiến vào đại sảnh, Lam ma ma và một loạt các hạ nhân đã chờ sẵn, mọi người thấy chúng ta đến liền nhanh chóng hành lễ cung nghênh.
Mặc Triêu Ngân cũng gật đầu, mỉm cười đáp lại, thái độ tự nhiên hơn rất nhiều so với lúc ở Vệ gia.
Sau khi mọi người đã lui xuống hết, trong đại sảnh chỉ có hai người chúng ta, ta mới tiến lên hỏi hắn:
"Chàng đối với Tĩnh Vương Thế tử thật kỳ lạ."
Vừa quan tâm lại vừa xa cách, thật khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Mặc Triêu Ngân bây giờ đã không còn dáng vẻ mệt mỏi rũ rượi nữa, hắn ngồi trên ghế trầm tư, vẻ mặt như đang rơi vào một hồi ức xa xăm nào đó, mãi một lúc sau mới cất lời:
"Mấy năm về trước, mối quan hệ giữa ta và A Thanh có thể nói là vô cùng tốt. Tĩnh Vương lúc này chưa phụng chỉ tới cai quản Ung Châu, đệ ấy thường nhập cung bầu bạn với ta, cùng ta và các Hoàng huynh Hoàng đệ tới Thiên Minh Giám đọc sách viết chữ. Mẫu phi lúc đó vẫn còn tại thế, rất thương yêu A Thanh, còn thường giữ đệ ấy ở lại tẩm cung của ta qua đêm. Ta với A Thanh qua lại lâu ngày dẫn đến thân thiết, thật sự có thể dùng câu tình như thủ túc để hình dung."
Vậy thì tại sao?
"Nhưng mà..." Mặc Triêu Ngân nói tiếp, giọng điệu có vẻ u sầu hơn rất nhiều. "Cho tới hai năm về trước, đệ ấy mười hai, còn ta mười bốn tuổi, A Thanh vẫn thường qua đêm tại tẩm cung của ta. Lúc đó cũng là ban đêm, ta đã nhắm mắt nhưng chưa ngủ hẳn, phát hiện đệ ấy thế nhưng...lén lút...hôn lên má ta."
"..." Vị đệ đệ này kiềm nén thật tốt, nhưng cũng thật xui xẻo, căn bản lúc đó tiểu thụ vẫn còn là một thẳng nam.
Mặc Triêu Ngân nói đến đây hơi hơi quan sát sắc mặt ta, thấy ta không biểu lộ cái gì đặc biệt mới tiếp tục câu chuyện, nhưng giọng nói của hắn đã có hơi run rẩy: "Ta lúc đó...chưa thích nam nhân, cũng chưa bị những đấu đá của nữ nhân hậu cung dằn vặt, chưa bị đả kích trước cái chết của mẫu phi, vì vậy cảm thấy rất chấn động. Sau đấy, ta rất muốn đánh hắn một trận, nhưng lại không cách nào nói ra chuyện này, vì vậy từ đó không bao giờ để hắn qua đêm ở tẩm cung nữa."
Ta nhìn tiểu thụ, hơi nghẹn lời: "Triêu Ngân..."
Mặc Triêu Ngân mỉm cười với ta, sau đó bình tĩnh kể tiếp:
"Một năm sau, Tĩnh Vương được ban cho Ung Châu làm đất phong, hắn theo gia quyến Tĩnh Vương rời đi, ta mới xem như là bớt chút khó xử. Sau đó nữa, mẫu phi tạ thế, ta ở trong Hoàng cung lúc này chưa hề biết đến thế nào là tâm kế đa đoan, sau nhiều lần bị Lan Quý phi, Từ Thục phi, huynh đệ tỷ muội gài bẫy nhiều lần mới sâu sắc lĩnh hội được cuộc sống sau bức tường thành tàn nhẫn thảm khốc. Lúc đó tâm trạng xuống thấp, ở bên cạnh ta chỉ có những cung nữ xa lạ, Thanh Ninh lúc ấy còn chưa chuyển tới Quân Mặc cung, Thái sư nước xa không cứu được lửa gần, bọn họ vì cái chết của mẫu phi, vì ta bị thất sủng, vì vậy lạnh nhạt khinh thường ta, bao nhiêu lời lẽ không tốt đều nói cho ta nghe. Có một số ma ma lớn mật, lợi dụng lúc hầu hạ ta mặc y phục...động chạm ta. Ta vì vậy tính tình trở nên vặn vẹo, ngày ngày ra tay đánh người, có vài cung nữ cùng ma ma có ý đồ xấu suýt chút nữa bị ta gϊếŧ chết. Không, ta chính là đã gϊếŧ chết một người rồi, phụ hoàng biết chuyện náo loạn này liền hạ lệnh trừng phạt ta."
Ta tròn mắt kinh ngạc, không nghĩ tới...tiểu thụ đã có một đoạn ký ức như vậy.
Mặc Triêu Ngân nói đến đây liền ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt bi thương cay đắng, nở một nụ cười:
"Lúc đó...ta đã nghĩ: "nữ nhân thật ghê tởm"."
Nhìn nụ cười của hắn, trái tim trong lồng ngực của ta như có một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đớn xen lẫn nghẹt thở.
Ta yên lặng lắng nghe, cũng không biết nên làm gì ngoài lắng nghe cả. Những chuyện này đều là tâm sự hắn giấu kín xuống tận đáy lòng, hôm nay lại thẳng thắn nói cho ta biết, mục đích không phải là muốn tìm một người đáng tin tưởng để tâm sự hay sao?
Trách không được, thì ra tiểu thụ trước kia không phải là ngay từ đầu đã cong, mà là bị những biến cố đầy nước mắt cùng đau đớn làm cho chán ghét nữ nhân.
Vì vậy nên mới có thể bẻ sao, trước khi hắn hoàn toàn thích nam nhân?
Mặc Triêu Ngân hôm nay nói khá nhiều, dường như tất cả nỗi lòng đều bộc bạch hết cho ta nghe. Ta cũng yên tĩnh nghe hắn nói, thỉnh thoảng sẽ xoa đầu hắn, khiến cho giọng nói mang theo run rẩy của hắn dần trở lại bình thường, không khí xem như khá hòa hợp.
.........
Đêm nay là một đêm mưa lớn.
Từng đợt nước mưa trút xuống xối xả, thỉnh thoảng ngoài kia lóe lên vài ánh chớp sáng loáng. Lại nói, trận mưa này là trận mưa đầu tiên kể từ khi ta xuyên qua có kèm theo cả sấm sét, ầm ĩ rền vang làm rung cả một vùng trời rộng lớn.
Ta bị tiếng sấm làm cho thức giấc, lúc đầu còn mơ mơ hồ hồ, sau đó nhớ ra một chuyện liền vội vội vàng vàng rời giường, vượt qua tấm bình phong bên kia.
Đúng như ta suy đoán, người nằm phía bên kia hiện tại trùm chăn kín mít, cả người cong lại như con tôm, theo từng tiếng sét rền vang từng hồi mà chăn trên người càng cuốn chặt hơn.
Mặc Triêu Ngân, nội công thâm hậu, võ công cao cường, không sợ trời không sợ đất, không sợ ma không sợ quỷ, lại đặc biệt sợ sấm sét.
Theo như kịch tình, vào năm Mặc Triêu Ngân bốn tuổi, Vân Phi cùng Hoàng đế cảm tình xuống dốc, Mặc Triêu Ngân lúc đó vì tức giận thay mẫu phi mà xô ngã một cung phi, cuối cùng bị lão Hoàng đế cấm túc trong tẩm cung năm ngày, không cho phép bất kì ai đến thăm hắn ngoại trừ cung nữ đưa cơm. Năm ngày kia đều là năm ngày mưa rền gió dữ, sấm vang chớp giật, một đứa bé mới bốn tuổi như hắn chỉ có một mình, gắng sức chống đỡ qua năm ngày thì sợ hãi đến ngất đi, sốt cao mấy đêm không giảm.
Sau này, Vân Phi tạ thế, chuỗi ngày sau đó cũng là mưa lớn kèm theo sấm sét đì đùng, Mặc Triêu Ngân tự giam mình trong phòng, lại một mình chịu đựng.
Từ đó, sấm sét đã trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất đối với hắn.
"Triêu Ngân?" Ta tiến lên vài bước, lo lắng hỏi.
Người dưới tấm chăn dày cộm kia khẽ run lên một chút, nhưng rồi cũng yên tĩnh lại. Mặc Triêu Ngân ló đầu ra khỏi chăn, mỉm cười tự nhiên với ta: "Trời đêm nay hơi lạnh. Ta không sao, nàng quay về ngủ tiếp đi."
Cho dù hắn đã nở nụ cười thật bình tĩnh, nhưng ta vẫn nghe được giọng nói của tiểu thụ như đang gắng sức kiềm nén cái gì đó.
"Đoàng!" Ngay lúc này, một tiếng sét như muốn rạch ngang trời bất chợt vang lên.
Ta thấy bóng người trước mặt giật lên một cái, mũi không hiểu sao chua xót.
Ta không biết lúc này bản thân nghĩ cái gì, đột ngột trèo lên giường Mặc Triêu Ngân, khiến cho tiểu thụ hoảng hốt: "Nàng làm gì vậy?"
Ta cũng không ngay lập tức trả lời, nhẹ nhàng nâng đầu hắn đặt lên đùi mình, bàn tay sau đó đưa lên bịt chặt tai hắn. Lúc nãy trong bóng tối ta không thấy được, bây giờ sờ vào mới biết mái tóc đen mượt thường ngày của hắn nay đã bết dính mồ hôi, khiến cho lòng ta vô thức thắt lại một cái.
"Không cần xấu hổ, ai cũng có một nỗi sợ hãi của riêng mình, giống như ta sợ kiến vậy. Đừng một mình chịu đựng nữa, ta ở bên chàng."
Ta cúi đầu, sợ hắn vì bị bịt tai không thể nghe rõ nên nói to hơn thường ngày một chút.
Cả người tiểu thụ rõ ràng cứng lại, nhưng sau đó dần thả lỏng, an ổn gối trên đùi ta, nhưng hắn không nhắm mắt, bởi vì ta cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn mình chăm chú.
Mặc Triêu Ngân nằm như vậy cũng không lâu, hắn ngồi dậy, mặt đối diện với ta, sau đó hắn rướn người về phía ta, dùng trán mình cụng vào trán ta, cứ giữ mãi như thế. Hai tay ta lúc Mặc Triêu Ngân ngồi dậy đã buông ra, nay lại bị hắn cầm lấy, lần nữa áp vào hai bên tai hắn, nhưng bàn tay đang cầm đó của tiểu thụ cũng không buông ra.
Tiếng sấm sét vẫn không ngừng rền vang, nắm tay tiểu thụ theo đó cũng chặt chẽ hơn. Sau một lúc ta mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, trong trẻo, trong bóng đêm có chút ảm đạm, hàng mi dài như cánh bướm khe khẽ run rẩy, mũi cao thanh tú, môi mỏng mím chặt.
Hai chúng ta cứ giữ mãi như thế, cho đến khi tiếng sấm ngừng hẳn. Tiểu thụ lúc này mới gục đầu xuống hõm vai ta, không nói lời nào.
"Đừng nhớ về quá khứ nữa." Ta vỗ về tấm lưng đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm của hắn, nhẹ nhàng nói.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy hơi khựng lại, nhưng rồi cũng nhè nhẹ gật đầu.
"Không nhớ nữa." Hắn khàn khàn lên tiếng.
"Quá khứ không quan trọng, hiện tại mới là quan trọng nhất." Ta thấy tâm tình của Mặc Triêu Ngân đã bình ổn trở lại, vì vậy cũng dịu giọng an ủi.
Mặc Triêu Ngân yên lặng không nói. Thật lâu sau, đến khi ta tưởng hắn đã mệt mỏi thiếp đi, thì giọng nói trầm thấp dịu dàng của tiểu thụ đột ngột truyền tới:
"Nàng là hiện tại của ta."
Trái tim ta nảy lên một cái thật mạnh. Lần này, ta nghe thấy vô cùng rõ ràng.
__________________
Nam nữ chính sẽ canon sớm thôi, tầm vài chương nữa, giục giã vô hiệu lực