*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không sai, lần này Lâm Đạm hồi kinh đích thực là định ghim chặt quán ăn Nghiêm gia. Chuyện bại bởi Nghiêm Lãng Tình cô không có gì không cam lòng, nhưng trước quán ăn Nghiêm gia là quán rượu Lâm thị, do Lâm Bảo Điền một tay sáng lập, mỗi một món ăn trong quán rượu đều là tâm huyết của ông, đến cuối lại bị phòng hai phòng ba cùng nhà họ Nghiêm đoạt mất, thiên hạ có chuyện dễ dàng vậy sao?
Nhà họ Nghiêm không cảm thấy thua thiệt, Lâm Đạm kế thừa di chí của nguyên chủ thủy chung để chuyện này vào lòng. Vẫn câu nói kia, là của cô, cô phải cầm về, không phải của cô, có tặng cô cũng không cần.
"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng", nếu muốn đánh lôi đài với quán cơm Nghiêm gia, Lâm Đạm phải đi nếm thử các món của họ một chút, xem khẩu vị thế nào. Nhưng ngũ quan của cô những năm này không thay đổi gì nhiều, nếu người phòng hai phòng ba thấy chắc chắn nhận ra, nhất định gây chuyện xấu với cô, chỉ có thể nhờ nam tử khôi ngô đi mua mấy món ăn chiêu bài, mang đi nơi khác ăn thử.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi trong quán trà nói chuyện. Nam tử khôi ngô thấp giọng hỏi: "Món ăn nhà họ Nghiêm thế nào?"
"Tay nghề rất tốt, không hổ là ngự thiện thế gia." Lâm Đạm đúng trọng tâm đánh giá.
"So với ngươi thì sao?" Nam tử khôi ngô còn chưa ăn qua món ăn nước Lỗ do Lâm Đạm làm, vô cùng muốn nếm thử.
"Chờ ta mở tiệm, ngươi liền biết." Lâm Đạm cười nhạt một tiếng, đẩy cửa rời đi. Cô dù chưa trả lời thẳng, nhưng thái độ vân đạm phong khinh đã nói rõ lòng tự tin của cô.
Nam tử khôi ngô nhìn chằm chằm bóng lưng cao ngất của cô, mỉm cười.
Hai người tiếp tục đi loanh quanh tại ngõ Thanh Vân, tới một khúc rẽ, nhìn thấy một nhà cũng làm món ăn nước Lỗ, Lâm Đạm ngoắc tay nói: "Vào xem thử một chút." Muốn mở tiệm, tự nhiên phải hỏi thăm rõ ràng các quán ăn phụ cận, không phải để đoạt mối làm ăn, mà là tránh nặng tìm nhẹ.
Quán ăn nhà này tên là tiệm ăn Kiều Viên, so với quán cơm Nghiêm gia lớn gấp hai lần, nội thất sang trọng, bên trong vừa có đình đài lầu các vừa có cầu nhỏ nước chảy, hoàn cảnh hết sức lịch sự tao nhã. Quý nhân quan lại ra khỏi nhà cũng chú trọng phô trương, tiệm ăn Kiều Viên phô trương hơn quán cơm Nghiêm gia nhiều lắm, theo lý mà nói việc làm ăn sẽ không kém, nhưng Lâm Đạm và nam tử ngồi trong phòng khách hồi lâu cũng chỉ tới năm sáu bàn khách, so với quán cơm Nghiêm gia khách tới như mây đúng là kém xa.
Chờ ăn rồi, Lâm Đạm mới tìm ra nguyên nhân, không thể trách, tay nghề của đầu bếp tiệm ăn này không được, món ăn nước Lỗ ở đây vị không thể tả.
"Ăn món ăn nhà họ Nghiêm rồi lại tới nhà này ăn, khẩu vị kém đến một hai bậc, bảo sao không níu chân khách được." Lâm Đạm để đũa xuống cảm thán.
Nam tử khôi ngô không đáp lời, chỉ ngoắc tiểu nhị tới tính tiền. Lâm Đạm vừa mở hà bao ra đã bị hắn ấn lại, cổ tay lộn một cái, hai thỏi bạc vụn lập tức rơi vào lòng bàn tay tiểu nhị, tốc độ trả tiền muốn nhanh bao nhiêu liền nhanh bấy nhiêu. Tiểu nhị của quán còn chưa kịp lấy bạc thì món đồ chơi này đã không hiểu tại sao xuất hiện, vò đầu bứt tai không hiểu gì cả.
Lâm Đạm bị chọc cười, cong cong khóe môi, bắt lời với tiểu nhị: "Tiệm ăn của ngươi có cần trái cây khô không, đồ của ta đều là thượng phẩm tới từ Nam Dương, có bào ngư, tổ yến, hải sâm, ngọc dao vân vân. Nguyên liệu trên núi chỗ ta cũng có, chủng loại rất nhiều, có thể cung cấp nguồn hàng hóa ổn định lâu dài."
Vì nuôi sống gia đình qua ngày, Lâm Đạm ngoài học nghệ còn đồng thời làm chút buôn bán lẻ, lâu ngày thành lập được một thương đội, đặc biệt mua đi bán lại trái cây khô, mang hải sản vùng duyên hải vào đất liền, mang đặc sản núi rừng ra bờ biển, cũng kiếm được kha khá.
Trong tiệm chuyên tiếp khách quý, nguyên liệu nấu ăn dĩ nhiên phải chọn mua thượng phẩm. Tiểu nhị không dám làm chủ, vội vàng mời chưởng quầy ra. Có thể thêm một nguồn hàng hóa ổn định, chưởng quầy tự nhiên tình nguyện, Lâm Đạm liền cho người làm mang hàng đến để chủ quán kiểm tra thực hư.
Chưởng quầy không quá hiểu biết về sự tốt xấu của nguyên liệu nấu ăn, đành phải gọi đầu bếp tới. Vị đầu bếp này vừa tròn hai mươi, tướng mạo trắng nõn tuấn tú, nhìn còn rất non. Tay nghề của hắn mặc dù không được, bù lại nhãn lực rất tốt, khẳng định nói: "Bào ngư đều là bào ngư hai đầu (1), tổ yến đều là tổ yến vào mùa mưa, vi cá có vi cá mập báo, vi lê đầu diêu (2), vi thiên cửu sa (3), đều là trân phẩm... Mộc nhĩ cũng không phải loại mộc nhĩ thông thường, mà là nham nhĩ hái từ trên vách núi dựng đứng, có thể nói trạng nguyên của trân bảo vùng núi, toàn là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, không thể làm giả."
Dứt lời hắn thở phào nhẹ nhõm, như thả được hòn đá lớn trong lòng. Có nhóm trái cây khô cùng nguyên liệu cực phẩm thế này, không lo không làm được món ăn nước Lỗ hương vị tuyệt hảo. Hắn vốn mới hành nghề hai năm, cha hắn đã bạo bệnh mà qua đời, tiệm ăn là tâm huyết của cha, không thể không cố gắng kinh doanh thật tốt. Nhưng tay nghề của hắn vẫn chưa đạt tới trình độ cần thiết, từ lúc làm bếp trưởng tới nay, việc buôn bán của tiệm càng ngày càng kém, có dấu hiệu không thể chống đỡ được. Nếu không phải hắn vừa là đầu bếp vừa là chủ tiệm, chưởng quầy đã sớm đuổi hắn đi rồi.
"Nhóm hàng này chúng ta muốn, Lâm chưởng quầy ngài ra giá đi." Đầu bếp quả quyết nói.
Lâm Đạm cho một cái giá trung bình, không quá đắt cũng không quá rẻ, thấy đối phương sảng khoái lấy ngân phiếu, thái độ cũng dễ dàng hơn, "Gần chỗ này còn quán cơm nào khác không, các ngươi chỉ điểm cho ta một chút, đỡ cho ta đi nhầm đường phí công. Các ngươi yên tâm, trong tay ta đã không còn hạng thượng đẳng nữa, sót lại chút hàng thứ phẩm thôi, tiêu cho nhà khác không ảnh hưởng gì đến nhà ngươi." Bán hết số hàng tích trữ trong tay, tiền vốn bị thiếu của cô đã được bù lại hết.
Đầu bếp tuấn tú lắc đầu một cái, giọng có chút không tốt: "Không có nhà khác đâu, mấy con phố gần đây chỉ có quán cơm Nghiêm gia và tiệm ăn Kiều Viên thôi. Các ngươi là người ở ngoài, có lẽ không biết, chủ quán cơm Nghiêm gia là ngự trù trong cung, quyền thế khá lớn, không cho phép mở quán ăn ở gần đó đoạt mối làm ăn của nhà họ."
"Các ngươi không phải vẫn có thể mở đấy sao?" Lâm Đạm khẽ nhíu mày, nam tử khôi ngô cũng lộ vẻ tàn khốc.
"Nhà ta cũng không phải hoàn toàn không có lai lịch. Tổ phụ ta từng phục vụ tiên hoàng, cha ta từng phục vụ Thái hậu, đều là ngự trù từ trong cung ra ngoài, trong phòng ta còn treo một bức thư pháp do tiên hoàng đích thân viết, nhà họ Nghiêm ngông cuồng nữa cũng không dám bắt nạt lên đầu ta." Đầu bếp tuấn tú lộ vẻ kiêu ngạo, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm. Nhà hắn mặc dù có nội tình, nhưng tay nghề của hắn thì không xong, mấy năm gần đây có thế lụn bại, mà Nghiêm Lãng Tình tuổi còn trẻ đã thành bếp trưởng của Ngự thiện phòng, là tâm phúc của Hoàng đế, tiếng tốt đã sớm từ trong cung truyền ra.
Những người sành ăn ở khu tây thành coi như không cho nàng ta mặt mũi, cũng phải cho Hoàng thượng mặt mũi, vì vậy quán cơm Nghiêm gia càng ngày càng lớn.
Lâm Đạm thường xuyên phái người đến Kinh thành dò hỏi tình huống, cũng biết Nghiêm Lãng Tình phát tài thế nào. Nàng ta rời Hầu phủ làm bếp trưởng tại quán cơm Nghiêm gia, chợt có một ngày Hoàng đế cải trang vi hành, vừa vặn ăn cơm ở quán cơm của nàng ta, hết sức xem trọng tay nghề của nàng, lại cùng nàng trò chuyện rất vui vẻ, sau đó liền đem nàng vào cung làm ngự trù, dần dần được sủng ái.
Sau đó kết quả của Nghiêm Lãng Tình thế nào, Lâm Đạm cũng không để ý nữa, cũng không ngờ mọi việc lại tới nước này.
Lại nghe đầu bếp kia tiếp tục nói: "Gia chủ nhà họ Nghiêm là Nghiêm Lãng Tình, món ăn nổi danh nhất của nàng là thịt vạn phúc, Hoàng thượng lần đầu ăn đã thích vô cùng, lúc này mới đưa nàng vào cung làm ngự trù. Nghe nói một ngày nàng không nấu cơm, Hoàng thượng liền thấy cơ thể không thoải mái, ngươi nói nàng có được sủng hay không?"
Lâm Đạm không có hứng thú với việc Nghiêm Lãng Tình có được sủng không hay, nhưng lại cảm thấy hứng thú với thịt vạn phúc, không khỏi truy hỏi: "Món thịt vạn phúc làm thế nào mà ăn ngon đến vậy?"
"Ta cũng không biết. Nghe nói thời điểm làm thịt vạn phúc Nghiêm ngự trù sẽ để người ngoài tránh đi, công thức nấu ăn chỉ mình nàng biết được." Đầu bếp tuấn tú tiếc nuối lắc đầu một cái.
Lâm Đạm sắc mặt như thường, nhưng trong mắt tất cả đều là ý lạnh, lưu lại địa chỉ rồi cáo từ rời đi. Ra khỏi tiệm ăn Kiều Viên, cô lập tức trở về tìm ông chủ tiệm tạp hóa kia, gạt ông ta rằng bạc đã gom đủ, có thể sang tên nhà. Ông chủ quả nhiên dùng mọi cách khước từ, còn nói sau khi cô rời đi có người ra giá cao hơn mua cửa hàng mất rồi.
Lâm Đạm nhìn kỹ ông, phát hiện trong mắt ông tràn đầy tiếc nuối đau lòng vì mất một cọc làm ăn tốt, còn có gì không hiểu? Có người khác mua là giả, bị nhà họ Nghiêm cảnh cáo, không cho bán cửa hàng cho người ta mở quán ăn mới là thật.
Từ biệt ông chủ, Lâm Đạm không có hứng đi loanh quanh nữa, không nói một lời trở về.
Nam tử khôi ngô nhìn bóng lưng của cô, giọng nói hơi có chút trầm: "Ta vài năm nay bôn ba nơi tây bắc, gần đây mới trở lại Kinh thành, lại thường xuyên phải ra ngoài, cũng không biết nhà họ Nghiêm làm việc bất công đến vậy."
"Bất công?" Lâm Đạm quay đầu nhìn hắn, ý vị không rõ cười một tiếng.
Rất nhanh, nam tử khôi ngô biết vì sao cô lại cười như vậy. Tựa hồ biết được từ chỗ ông chủ tiệm tạp hóa rằng có người muốn mở quán ăn làm món ăn nước Lỗ ở mặt phố, muốn đánh lôi đài với nhà mình, Nghiêm Thủ Nghiệp phái người điều tra, mà Lâm Đạm không quyền không thế, rất nhanh bị gã tra ra. Bất kể Lâm Đạm mở tiệm ở chỗ nào, cũng sẽ bị nhà họ Nghiêm nhúng tay, khu tây thành không ai dám bán cửa hàng cho cô, khu đông cũng không được, cửa hàng ở khu bắc thành vừa mua, người bán liền đổi ý, gài bẫy Lâm Đạm một khoản tiền đặt cọc. Vòng tới vòng lui, Lâm Đạm rốt cuộc tìm được một cửa hàng ở khu nam thành, gần một bến tàu, người lui tới hết sức phức tạp, trị an rất kém, thường phát sinh trộm cướp thậm chí là giết người. Làm ăn ở chỗ này, không nói đến kiếm tiền, không lỗ vốn là tốt lắm rồi.
Vì vậy nhà họ Nghiêm rốt cuộc hài lòng, cảm thấy đã khiến Lâm Đạm không bò dậy nổi nữa, lúc này mới dừng tay.
Nam tử khôi ngô mỗi ngày theo Lâm Đạm bôn ba khắp nơi, nhìn cô bị người ta gây khó dễ, gạt bỏ, đấu đá, lúc này mới biết tác phong làm việc của nhà họ Nghiêm sao có thể dùng hai chữ "bất công" để hình dung, mà là "bỉ ổi". Dù cho hắn có định lực mạnh hơn nữa, tính tình trầm ổn hơn nữa, trong lồng ngực cũng đè một cỗ lửa giận phừng phừng. Nhưng Lâm Đạm vẫn thủy chung duy trì thái độ lạc quan, gặp khó khăn chỉ nhíu mày một chút đã rất nhanh giãn ra, tựa như không có bất kì người nào, bất kì chuyện gì có thể đánh ngã cô.
Ngày này, Lâm Đạm mang người tới nam thành sửa sang lại cửa hàng, mà nam tử khôi ngô canh ở cửa, đôi mắt nhìn kỹ người đi đường, khí thế phóng ra. Hắn mỗi ngày sẽ rời đi lúc chạng vạng tới, sáng sớm hôm sau xuất hiện, ăn sáng ở nhà Lâm Đạm xong theo cô bôn ba khắp nơi. Cũng may có hắn bảo vệ, Lâm Đạm mới có thể tới lui tự nhiên ở nơi hỗn loạn như nam thành. Ngày sau không có người hộ vệ nữa, cô không thể không đi thuê một ít tiểu nhị thân thể cường tráng lại lão luyện để trông coi cửa tiệm.
Nghĩ tới đây, Lâm Đạm thở dài nói: "Chuyện của ta đã xong cả rồi, ngày sau ngươi không cần đi theo ta nữa."
Nam tử không nhận lời, một lần nữa đề nghị: "Vị trí tiệm này không tốt, ta đổi cho ngươi một tiệm khác, ngay tại tây thành."
"Hai ta bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì nhiều, ta không thể không biết xấu hổ lấy cửa hàng của người. Sự giúp đỡ những ngày qua của ngươi ta khắc trong tâm khảm, ngày sau phàm là ngươi tới đây ăn cơm, ta chiết khấu năm thành cho ngươi." Lâm Đạm từ chối như thường lệ. Cô không phải người không biết điều, nhưng càng không phải người lòng tham không đáy, được voi đòi tiên.
Nam tử mím chặt môi, không biết nên khuyên cô như thế nào, mắt thấy sắc trời đã tối, không thể làm gì khác hơn là xoay người rời đi. Đi tới đầu ngõ, hắn quay đầu lại nhìn một chút, trong lòng tràn đầy lo lắng. Nơi này không phải chỗ tốt để mở quán cơm, cửa hàng nằm sâu trong ngõ hẻm quanh co thì thôi đi, bốn phía còn toàn là chỗ đánh bạc, chọi gà, bến tàu, kỹ viện. Quán mở ở nơi thượng vàng hạ cám thế này, làm ăn sao được?
Tính tình Lâm Đạm quật cường như vậy, nam tử muốn giúp cô, cũng không biết nên giúp thế nào. (1) Bào ngư hai đầu (nguyên văn "Song đầu bảo"): Bào ngư là một loại động vật biển rất bổ dưỡng. Cách nói bào ngư mấy đầu xuất xứ từ sức nặng, cũng chính là số cân. Một con bào ngư hai cân ta gọi là bào ngư hai đầu, một con bào ngư bốn cân ta gọi là bao ngư bốn đầu,... cứ thế tính lên. Số đầu càng nhiều phẩm chất càng tốt, giá cả càng đắt. Bào ngư hai đầu rất trân quý, cho nên dân gian có câu "Ngàn vàng khó mua song đầu bảo". (theo baidu)
(2) Lê đầu diêu: (diêu: cá diều - một loại cá, thân dẹp, hình bầu dục, bề mặt nhẵn hoặc có gai nhỏ, miệng nhỏ, răng nhỏ nhưng rất nhiều. Sống ở biển) tên khoa học Rhinobatos typus, tiếng anh là Banjo shark hoặc Fiddler rays, mình không tìm được bài viết tiếng việt nào về loài cá này, nên tạm để nguyên tên Hán Việt vậy.
(3) Thiên cửu sa: cá mập megalodon, từng là loài sinh vật lớn nhất đại dương. Theo các nhà khoa học, với những chiếc răng dài 15cm, nhọn và sắc như dao, megalodon dễ dàng xơi tái những con mồi to lớn như cá voi. Dài 18m và lớn gấp 3 lần loài cá mập trắng, megalodon cho thấy trên biển không có loài ăn thịt nào địch lại chúng. Tuy nhiên, sinh vật này đã đột ngột biến mất từ rất nhiều năm về trước.