Editor: Tulabachu1316
Chờ đến khi Khương Khê ra ngoài xem động tĩnh, bên ngoài vẫn đang náo loạn cả một đoàn người.
Những người phụ nữ kinh sợ hoảng hốt đối với sự việc xảy ra trước mắt, khuyên giải hai người đang trong trận mâu thuẫn, lại càng thêm náo loạn.
Mẹ Bùi ngăn Khương Khê lại, không cho cô lại gần, đến khi hai người lùi ra xa.
Hai người mẹ chồng nàng dâu sau khi đánh nhau một trận đều biến thành như bà điên, một người mặt mũi bầm dập, một người đầu bù tóc rối, quần áo cả hai người lấm lem hết cả.
Cả hai bên ngừng đánh, Lý Ái Mai bị hai chị dâu giữ chặt, nhỏ giọng khuyên nhủ, cô ta toàn bộ quá trình đều cúi đầu, nhìn trông thành thật như mọi khi.
Nhưng không ai cảm thấy coi thường chị sau khi xem một màn chị điên cuồng nhấn đầu mẹ chồng xuống đất.
Trong khi nương Hỉ Sinh liên tục mắng chửi, nhưng không giống như trước đây, không hài lòng một chút là lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhìn dáng vẻ ủ rũ của con dâu, trong đáy mắt bà ta ngoài sự phẫn nộ còn có phần khiếp sợ.
“Đúng là thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!” Mẹ Bùi hừ một tiếng khinh miệt, lại nói nhỏ: “Cuối cùng cũng biết cắn người rồi.”
Khương Khê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có dũng khí để phản kháng lại chính là chuyện tốt.
Náo loại một trận như vậy, nương Hỉ Sinh lại nghĩ làm gì cũng không được nữa, trong sự khuyên giải nhiệt tình của đám đông, hai mẹ chồng con dâu được hộ tống về nhà, mẹ Bùi và Khương Khê cũng không thể đứng phía trước mà xem nữa.
Thím Hoa Lan sau khi xem hết một màn sự tình như vậy thì cảm thấy thỏa mãn, nhất là nhìn thấy nương Hỉ Sinh bị đánh, lại càng khoái chí vô cùng, đang định kéo thủ phạm đầu sỏ gây ra chuyện đi nhận lỗi, kết quả là vừa duỗi tay ra thì phát hiện phía sau không có ai cả.
Bà ấy cảm thấy tức giận vô cùng.
Vừa nãy bận xem nương Hỉ Sinh bị đánh, bà ấy không để ý tới, tiểu tiện nhân Từ Thúy thấy không ổn đã bỏ chạy rồi!
Thím Hoa Lan mắng chửi: “Đúng là đồ rùa rụt cổ! Không có chuyện gì thì ló mặt ra, đến khi gặp chuyện thì lại sợ hãi bỏ chạy!”
Mẹ Bùi chú ý đến sắc mặt của bạn tốt có điều gì đó không ổn, ngạc nhiên nói: “Sao vậy? Bà cũng bị đánh à?”
Thím Hoa Lan trợn mắt, kéo mẹ Bùi sang một bên nói nhỏ: “Con dâu cả của bà đúng là đồ cặn bã! Nếu không phải cô ta lắm mồm kéo nương Hỉ Sinh qua đây, còn nói bà bảo đảm vợ Hạ Quân có thể chữa trị được, nương Hỉ Sinh cũng sẽ không gọi cả chúng tôi qua đây, bà ta chính là muốn đến đòi các người đền tiền, kết quả là vợ Hỉ Sinh không cho bà ta làm vậy, hai người họ mẹ chồng nàng dâu đánh nhau một trận…..”
Khương Khê không nghe rõ chuyện gì cả, vốn định đi vào trong.
Lại thấy mẹ Bùi đột nhiên kinh ngạc nói thất thanh: “Cái gì? Nó nói thế á?”
Thím Hoa Lan gật đầu một cái, mẹ Bùi cười lạnh lùng, không nói nhiều nữa, trực tiếp đi vào sân cầm cây gậy đùng đùng tức giận chạy đi.
“Nương muốn làm gì vậy?” Khương Khê ngỡ ngàng.
Thím Hoa Lan nghĩ đến chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, tâm tình vui vẻ nói: “Mẹ chồng cháu đi giúp cháu trút giận.”
Khương Khê lại càng hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh cô liền nghe thấy ở một phía khác trong thôn truyền đến tiếng kêu đau đớn có phần quen thuộc, chính là khoảng cách có chút hơi xa nên nghe không rõ lắm.
Sau khi tiễn thím Hoa Lan, hai chị em Khương chạy đi cả buổi chiều cũng quay về đến nhà, mỗi đứa một sọt, cả người đầy mồ hôi chạy về, phơi nắng đến đỏ hết cả da nhưng cũng không che được ánh mắt lấp lánh.
“Chị cả! Em vừa thấy thím đang đánh người!” Khương Tam Muội nói nhỏ: “Rất mạnh tay đó, người kia bị đánh đến khóc cha gọi nương, rất nhiều người xem náo nhiệt, đều nói đáng đời cô ta!”
Khương Khê nhíu mày: “Đánh ai?”
Khương Tam Muội lắc lắc đầu, cô bé không biết, nhưng Khương Nhị Muội lại nói nhỏ: “Là chị dâu cả của chị đó.”
Từ Thúy?