Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 46

" Ô đau... Ngài nhẹ nhẹ tay một chút. "


Hề Như Quỳnh đáng thương xuýt xoa nhi nhí kêu lên, theo phản xạ đưa tay lên chỗ tóc bị đau, bất cẩn chạm vào một chỗ ấm áp vẫn đặt trên đầu nàng. Hề Như Quỳnh như bị điện giật, thu luôn tay lại, ánh mắt rụt rè đưa về phía khác. Nàng...vừa chạm vào tay hắn, ngón tay vừa chạm truyền lên cảm giác tê dại.


Chiếc trâm khó chịu vẫn ngự trị trên mái tóc nàng, chết không chịu tách rời, mà người kia mạnh tay như vậy, muốn làm tách cả mảng tóc của nàng ra hay sao? Hề Như Quỳnh trong lòng vừa ngượng vừa ấm ức, nhưng không dám trách móc.


"..."


Khang vương cúi xuống nhìn vào Hề Như Quỳnh, cả người nhếch nhác, đủ thảm thương. Lúc này không hiểu sao tâm tình hắn tốt lên, nhếch mép, ngón tay thon dài chậm rãi gỡ từng lọn tóc của nàng, nhưng động tác trên tay vẫn không hề ôn nhu.


Bạch Doãn chuẩn bị xong đồ ăn, tới dòng sông rửa tay. Quay lại, nhìn động tác của Khang vương mà thấy đau thay Hề Như Quỳnh. Xót xa lên tiếng


" Vương gia, người gỡ tóc khiến nàng ấy đau thành thế này, hay là, để ta giúp đi."


" Ngươi?"  Ánh mắt lạnh lẽo hướng về Bạch Doãn.


" Vâng, để tại hạ."


Bạch Doãn quả quyết gật đầu, tóc nàng như thế kia, không bị rụng mới lạ. Khang vương vốn nổi tiếng không vừa mắt Hề Như Quỳnh, nhìn nàng muốn nhăn nhó mà không dám, hắn cảm thấy không đành lòng.


Hề Như Quỳnh như tìm thấy vị cứu tinh, gật đầu lia lịa


" Bạch công tử, làm phiền, làm phiền..."


Hề Như Quỳnh bất chấp chân đau, giải cứu mái tóc thoát khỏi tay Khang vương, chập chững đi đến phía Bạch Doãn. Nàng nhắm mắt làm lơ hàn khí đang lan tỏa ở phía sau, nếu không thoát, thì người chịu khổ sẽ là nàng .


Bạch Doãn ôn nhu gỡ mái tóc của Hề Như Quỳnh, chẳng mấy chốc, chiếc trâm đã ngoan ngoãn rời khỏi, mà nàng, từ đầu đến cuối, cúi đầu, không nhìn về phía người kia. Không khí rơi vào trầm mặc.


Cuối cùng, người cắt đứt không khí này là Bạch Doãn.


" Trời tối rồi, chúng ta ăn tối rồi nghỉ ngơi thôi."


Nói rồi, Bạch Doãn đưa tay định đỡ nàng, Hề Như Quỳnh lắc đầu, tự mình tiến về phía lửa đang cháy bập bùng. Len lén liếc nhìn về phía người kia, bóng lửa nửa sáng nửa tối hất lên sườn mặt cương nghị của hắn, mông lung mà khó nắm bắt, lạnh lùng mà lại khiến người khác không kìm được mà tiến lại gần, để rồi, một thân thương tích trở ra... mà vẫn muốn liều mình tiến lại thêm lần nữa.


Hề Như Quỳnh khẽ thở dài ngồi xuống, lặng lẽ ngồi xa hắn một đoạn, vừa vặn ngồi bên cạnh Bạch Doãn.


Có những điều... không hề được sắp đặt sẵn, chỉ là vô tình. Nhưng trong một hoàn cảnh nhất định, qua ánh mắt của người khác, thì đó chính là sự cố ý...


" Như Quỳnh, cô muốn ăn gà hay thỏ?". Bạch Doãn tươi tắn hua hua đồ ăn trước mặt nàng.


Như Quỳnh, nàng và hắn đã thân mật đến mức gọi tên như vậy sao? Thôi, chỉ là cái tên thôi, gọi sao cũng được. Hề Như Quỳnh mỉm cười


" Ta muốn ăn thịt gà."


Bạch Doãn đưa cả con gà cho nàng, nàng trợn mắt


" Lớn như thế này ta làm sao ăn hết?"


" Không sao, không ăn hết thì ta sẽ hi sinh thân mình ăn nốt cho cô." Bạch Doãn đùa giỡn vô ngực, chưng ra vẻ không sợ hi sinh chọc nàng cười khanh khách.


" Chia đôi đi, ta ăn được một nửa thôi."


Lần này đến phiên Bạch Doãn ngạc nhiên, bật thốt


" Chẳng phải cô ăn rất nhiều hay sao? Bây giờ ăn như vậy, gầy như thế này là đủ rồi. "


Hề Như Quỳnh ngẩn người.


Nhận ra mình thất thố, Bạch Doãn ngượng ngùng


"Ta... không phải ta chê trước cô béo, ta..."


Nàng đưa bậc thang cho hắn bước xuống


" Đúng là trước sức ăn của ta lớn, nhưng hiện tại thực không có khẩu vị... Bạch công tử, cho ta mượn con dao, ta muốn  tách nó làm đôi."


Bạch Doãn ngoan ngoãn đưa dao cho Hề Như Quỳnh, nàng tách đôi , đưa hắn một nửa , còn bản thân mình cầm nửa còn lại ăn. Bỗng


" Cạch." Cây củi bị ném một cách thô bạo vào bếp lửa , khiến cả hai người đang vui vẻ ngơ ngác, bàn tay đưa thức ăn khựng lại, nhìn về kẻ gây ra tiếng động.


Hề Như Quỳnh đón ánh mắt lạnh băng của hắn, không tự giác rụt người.


Tốt, ánh mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp, vui vẻ nói cười, san sẻ thức ăn, coi hắn như không khí, nhanh như vậy đã thay đổi, tốt, rất tốt! Khang Kỳ muốn phát hỏa, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhếch môi cười lạnh, hướng về phía tay Hề Như Quỳnh.


" Bổn vương muốn ăn nửa ngươi đang cầm."


" Nhưng cái này..." Hề Như Quỳnh khó khăn lên tiếng, chẳng phải vừa bị nàng ăn qua...


"Có đưa hay không ?" Hắn dần mất kiên nhẫn, như thể muốn giết người.


"Vâng..." Nàng chậm chạp đưa ra nửa con gà.


" Vương gia..." Ta đã cắn một miếng...


" Sao?"


" ...." Lời nói bị nghẹn lại ở họng.


"Không có gì, chúc ngài ngon miệng... haha..." Thu lại lời nói ban đầu, nàng khó khăn cười khan hai tiếng. Hắn cướp đồ ăn của nàng, không hiểu hắn tức giận cái gì.


Bạch Doãn thấy vậy liền dâng lên cảm giác kì quái, chẳng phải từ trước tên vương gia này luôn ưa sạch sẽ đến đáng sợ sao? Hắn mơ hồ cảm nhận được, dường như giữa hai người kia từng sảy ra chuyện gì. Không thể nào, có thể là hắn nghĩ nhiều, nén nghi vấn ở trong lòng, chỉ lẳng lặng đưa đến cho nàng phần ăn khác.


Hề Như Quỳnh lần này thực sự nuốt không trôi.


Nàng nằm xuống tấm thảm lá mà Bạch Doãn trải, co người, nhắm mắt. Nàng không muốn mở mắt để nhìn thấy người kia. Hễ nghĩ đến hắn và Hề Như Tình sẽ ở chung một chỗ, thì lòng nàng như bị cào cấu. Vì quá mệt mỏi, nàng đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng, không để ý tới hai nam nhân bên cạnh, mỗi người đều ôm một suy nghĩ.


" Như Quỳnh, dậy nào, chúng ta cần đi tiếp." Bạch Doãn lay tỉnh Hề Như Quỳnh. Nàng ngủ quá say.


" Ừm... Đã sáng rồi sao? " Hề Như Quỳnh lờ mờ mở mắt, lúng búng hỏi.


" Đã sáng rồi. Chân còn đau nữa không?" Trước mắt nàng hiện ra rõ ràng khuôn mặt luôn tươi tỉnh của Bạch Doãn.


Lắc thử cổ chân, cảm thấy cơn đau đã dịu đi rất nhiều, đã có thể đi lại gần như bình thường. Khoan đã, nàng nhìn thấy chân mình có vết đậm hơn màu da, nếu nhìn không kĩ, sẽ không phát hiện. nàng quan sát kĩ càng, là thuốc? Ai đã bôi thuốc cho nàng? Chắc là Bạch Doãn đi.


" Ta đã không còn đau nữa, cảm ơn Bạch công tử." Nàng chân thành cảm ơn


" Cảm ơn gì ta?" Hắn thấy hơi khó hiểu .


Nhưng Hề Như Quỳnh đã nhanh chóng ngồi dậy, đi tới bờ suối, dùng nước để rửa mặt, súc miệng sạch sẽ.


Khang vương không biết ở đâu quay lại, nói với Bạch Doãn


" Phía Tây Nam có dấu hiệu của người ở, vừa rồi thấy có khói bốc lên, chúng ta mau đến đó xem thử."


" Tuân mệnh."


Ba người nhanh chóng lên ngựa, nàng và Bạch Doãn vẫn chung một con ngựa. Khang Kỳ thủy chung không cho nàng một cái liếc mắt kèm sắc mặt tốt. Khu rừng này phải nói là quá rộng đi, đến giữa trưa, tất cả đều dừng lại để nghỉ ngơi.


Bạch Doãn đỡ nàng xuống đất. Nàng dẫm vào một vật dài dài, cứng người nhìn xuống...


" Aaaaaa....." Tiếng hét chói tai của nàng vang lên, nhảy vội ra chỗ khác.


" Con... Con..." Nàng chỉ vào con rắn không nói lên lời, là con Bạch xà hôm qua đuổi theo nàng !


Tiếng hét của Hề Như Quỳnh làm kinh động đến hai nam nhân, vội nhìn theo phía nàng chỉ, nhưng con bạch xà rất nhanh đã trườn đi.


Khang Kỳ vội đi theo sau con Bạch xà, bỏ lại một câu nói


" Mau, đi theo nó, có thể nó chính là con bạch xà mà tên thần y nuôi."


Hề Như Quỳnh ngẩn người, Bạch Doãn nhanh nhẹn bế nàng lên ngựa, chạy theo Khang vương.


Con rắn dẫn bọn họ đến một khu rừng trúc. Có đường hẹp để đi vào, bên trong là một ngôi nhà khá giản dị, còn ở phía ngoài, trồng đầy thảo dược, không sai, bọn họ đã tìm được ngôi nhà của tên thần y !


Điệu bộ nhíu mày của Khang vương đã giãn ra bớt. Bỗng có một chàng thanh niên trẻ, người mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú bước ra khỏi ngôi nhà.


" Ồ... có khách. Bạch Mãng, sao ngươi lại mang người về đây rồi." Hắn cúi xuống, để con rắn trườn lên tay. Hề Như Quỳnh nhìn mà nổi da gà, gương mặt của hắn nhìn thế nào cũng không thích hợp để nuôi rắn.


" Ngươi là Mộ Thừa Hoan?"  Bạch Doãn cẩn trọng hỏi.


" Phải, là tại hạ."  Người thanh niên gật đầu


Bạch Doãn hơi bất ngờ vì không nghĩ thần y lại là một người còn rất trẻ, hắn ôm quyền, cúi người


" Nghe danh thần y đã lâu, nay được diện kiến, thật là vinh dự cho tại hạ."


Mộ Thừa Hoan cười ôn hòa


" Không cần đa lễ. Bạch Mãng đã đưa chư vị đến đây, thì hẳn là hữu duyên." Hắn ôm quyền cúi xuống đáp lễ, một chiếc vòng có kiểu dáng rất đỗi quen thuộc từ cổ hắn lộ ra. Hề Như Quỳnh mở to mắt.


*******************************


Các nàng đoán được ra ai rồi chứ ?
*Các nàng thử qua đọc Đào Sinh Ký của ta xem? Đọc giết thời gian trong khi chờ Nữ Phụ Không Vô Tâm ra chương mới.







Bình Luận (0)
Comment