Hề Như Quỳnh và đoàn người tiếp tục khởi hành đến kinh thành, Khang Vương vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, còn nàng, mặc dù con rắn trắng kia lại bò lên vai nàng, nhưng nàng đã chuyển sang thái độ dửng dưng vờ như không quan tâm. Bạch Doãn có hỏi nàng mấy câu, nhưng nàng chỉ đáp qua loa, còn để hồn phiêu dạt đi phương nào.
Nước mắt đã ráo từ lâu, đôi mắt khô khốc mỏi nhừ, mí mắt chỉ muốn sụp xuống, nhưng nàng nhận định là đầu óc của mình còn rất tỉnh táo, chỉ là trong trái tim chứa đầy mệt mỏi và kiệt quệ.
" Mệt sao? Dựa vào ta ngủ chút đi?" Bạch Doãn thì thầm vào tai nàng.
" Ừm..." Nàng mơ hồ ừm một tiếng, lơ đễnh, người vẫn thẳng đơ, không nhúc nhích.
" Cô sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?" Hắn đặt một tay lên trán nàng.
" A " Hề Như Quỳnh giật mình thức tỉnh, chú ý đến bàn tay của Bạch Doãn đang đặt trên trán mình, gạt nhẹ tay hắn xuống, cười cười
" Ta không sao."
Bàn tay từ sờ nhẹ chuyển sang gõ đầu nàng
" Vậy sao trông cứ như người mất hồn !"
" Ha ha" Nàng cười bợt bạt
"Muốn uống nước hay ăn chút lương khô không?" Hắn lo nàng đói.
" Không cần đâu." Nàng gương cười xua tay, dặn lòng không cần nghĩ ngợi nữa, nhưng nàng không điều khiến được mình suy nghĩ miên man, càng nhớ đến lời nói cay nghiệt của Khang Vương, lòng nàng càng sụp đổ, sụp đến mức không nói lên lời, tấm tình mỏng manh đã vỡ thành một đống hoang tàn...
"Nàng rõ ràng là đang có tâm sự..." Bạch Doãn lẩm bẩm, nhưng không gặng hỏi nàng, chỉ lẳng lặng quan sát đôi mắt khẽ cụp xuống, ánh sáng nhạt bớt, chứa đầy ảm đạm.
Hề Như Quỳnh nhẹ nhàng dựa về phía sau, lồng ngực Bạch Đoán rất ấm áp, ân ổn nhưng có vẻ không rộng và vạm vỡ bằng người kia...
" Dừng tại khách điếm này thôi, đêm nay chúng ta nghỉ tại đây, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường, nếu đi tiếp sẽ rất nguy hiểm, nom đêm nay trời sẽ nổi bão." Người lên tiếng là Mộ Thừa Hoan, hắn nhìn sắc trời mà nói.
" Ừm đúng vậy, có vẻ trời sắp mưa lớn, hay chúng ta hãy dừng chân tại đây đi ! Phải không Kỳ ca ca?" Hề Như Tình hưởng ứng. Nhưng không có tiếng trả lời.
" Kỳ ca ca?"
" Kỳ ca ca?" Hề Như Tình gọi hai tiếng, xoay người lay nhẹ nam nhân đằng sau đang không chú ý.
"Nàng vừa nói gì cơ? " Khang Kỳ thu lại sự chú ý vào Hề Như Tình, giọng có hơi khàn khàn, hỏi.
" Muội nói là, sắp mưa lớn rồi, chúng ta nghỉ ngơi tại đây đi?" Hề Như Tình nổi lên một cỗ bất an, nương theo ánh mắt vừa rồi của Kỳ ca ca, vừa rồi là nhìn Hề Như Quỳnh sao? Không thể nào, chắc nàng hoa mắt thôi...
" Cũng được." Khang Kỳ không để tâm lắm, tùy ý gật đầu.
Để tiểu nhị dắt ngựa vào chuồng, tên thị vệ mặt lạnh giờ mới mở miệng, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc
" Nhớ cho ngựa ăn loại cỏ tốt nhất."
"Vâng ! Vâng ! Vâng!" Tiểu nhị nhìn thấy bạc cười tít mắt vâng dạ liền chạy đi làm rất nhiệt tình.
" Cho ta sáu gian phòng thượng hạng." hắn tiếp tục mở miệng phân phó.
Tên trưởng quầy lén đánh giá mấy khách nhân vừa tới, người nam nhân đẹp nhất kia, nhìn tướng mạo, hẳn không phải người bình thường, hơi hoảng hốt nói
" Các vị khách quan này... Khách điếm của tại hạ nhỏ bé, chỉ còn có ba phòng..."
" Sao lại còn có ba phòng?" Tên thị vệ mặt lạnh hơi giận giữ, vẻ mặt hung tợn làm cho trưởng quầy toát mồ hôi lạnh.
" Hay là thế này đi, ba phòng, ta và muội muội chung một gian, Kỳ ca ca riêng một gian, còn lại ba người các người chung một gian?" Hề Như Tình lên tiếng phân phó.
" Ba người một gian có hơi..." Mộ Thừa Hoan hơi nhíu mày.
Hề Như Quỳnh, Khang Kỳ, Bạch Doãn ôm suy nghĩ riêng, đều không nghe câu chuyện.
" Kỳ ca ca, huynh thấy sao?" Hề Như Tìn hỏi ý kiến của Khang Kỳ.
" Kỳ ca ca !" Hề Như Tình gọi lớn. Khiến cả ba người nhìn vào nàng.
" Muội nói gì?"
Hề Như Tình nhu mì thuật lại, cuối cùng thêm một câu trách móc hờn giận nhỏ nhẹ
" Đã hai lần huynh không nghe ta nói gì rồi..."
" Để ta và hắn một phòng đi. Hai người một gian." Khang Kỳ chỉ vào Bạch Doãn.
" Vậy nhé, cứ sắp xếp như vậy."
Nàng đi theo Hề Như Tình vào phòng, tuy gọi là phòng thượng hạng nhưng không cầu kỳ, như phòng bình thường ở kinh thành, nhưng được chiếc giường rất rộng. Nàng vô thức vân vê chiếc vòng ở cổ, có lẽ nàng sẽ nhân cơ hội này xác nhận ca ca, tỉnh táo lại thôi.
" Muội có tâm sự sao?" Hề Như Tình nghi hoặc hỏi nàng, sự nhạy cảm của nữ nhân cho nàng biết, dường như giữa Hề Như Quỳnh và Kỳ ca ca như có uẩn khúc.
" Không có gì." Hề Như Quỳnh lắc đầu, bên cạnh nàng là nữ chính, về sau danh chính ngôn thuận, kiệu tám người khiêng về phủ vương gia...
" Chiếc vòng đẹp quá, có vẻ như hơi quen mắt..." Hề Như Tình nhìn vào chiếc vòng mà tay nàng đang mân mê.
" À... Đây là chiếc vòng của mẫu thân muội để lại." Nàng cúi đầu nhìn chiếc vòng thật sâu.
"Có thể cho tỷ mượn được không?"
" Được." Hề Như Quỳnh tháo chiếc vòng xuống.
" Tỷ có thể đeo không?" Hề Như Tình dò hỏi.
" Được, nhưng tỷ nhớ đừng làm mất..."
" Ta hứa mà. Sớm mai ta trả lại muội." Chiếc vòng đặc biệt khiến Hề Như Tình yêu thích không thôi.
Tiểu nhị đem nước vào phòng, hai người từ từ gột rửa bụi bẩn.
" Đi ăn thôi, đừng để mọi người đợi." Hề Như Tình thúc giục.
Ở trong phòng của hai nam nhân nào đó, Bạch Doãn bị vương gia cao cao tại thượng đang cầm chén trà, như có như không nhìn đăm đăm như muốn chọc thủng da hắn, khiến hắn có chút mất tự nhiên, tràn đầy khó hiểu chuồn đi trước.
Hề Như Quỳnh cùng Hề Như Tình xuống lầu, đến cạnh bàn ăn, đã đông đủ mọi người. Hề Như Tình nhanh chóng ngồi cạnh Khang Kỳ, còn nàng chậm rãi ngồi kế bên Bạch Doãn. Mộ Thừa Hoan tỏ vẻ không bận tâm, chuẩn bị ăn uống. Tên thị vệ mặt lạnh nghiêm chỉnh đứng một bên không chịu ngồi xuống
" Hắc Tử, cùng ngồi xuống ăn đi." Hề Như Tình nhẹ giọng khuyên bảo hắn.
Hắc Tử vẫn đứng vững như thạch bàn
" Ngươi làm thế sẽ khiến người ta chú ý mất." Hề Như Tình cau mày liễu nói nhỏ
" Ngồi xuống." Khang Kỳ ra lệnh.
Cuối cùng tên cứng ngắc cũng chịu ngồi vào ghế cầm đũa. Bữa ăn diễn ra không mấy tự nhiên, chỉ có Hề Như Tình thi thoảng hỏi mấy câu, nhưng không khí nặng nề vẫn không hề được xua tan.
"Như Quỳnh, ăn cái này." Bạch Doãn gắp cho nàng một miếng đậu hủ nhồi thịt.
" Ăn cái này nữa !" Tiếp tục gắp...
" Cái này nữa này !" Gắp rất nhiệt tình...
" Ăn tiếp đi, cô gầy quá rồi !" Gắp không e dè.
Hề Như Quỳnh ngán ngẩm nghẹn lời, nhìn bát ăn từ từ biến thành núi nhỏ, liền gắp bớt sang bát của Bạch Doãn
" Nặc Nặc ăn hộ ta đi, đừng gắp nữa, ta ăn không hết."
" Rắc..." Tiếng đũa bị bẻ gãy, sự chú ý dồn vào Khang vương.
" Thứ lỗi, bất cẩn." Khang Kỳ cụp mắt, che giấu đi ánh mắt lạnh chết người.
" Để muội gọi tiểu nhị đổi đũa cho huynh." Hề Như Tình vội vàng nói.
Bữa cơm càng chìm vào không khí quỷ dị.
" Ta chịu hết nổi rồi..." Hề Như Tình than thầm, đặt đũa đứng dậy.
" Kỳ ca ca muốn ra ngoài đi dạo với ta không?"
Hề Như Quỳnh ngước lên khỏi bát cơm đầy ụ thức ăn do Bạch Doãn gắp nhìn Hề Như Tình hỏi
" Tỷ muốn ra ngoài sao?"
Thấy Khang Kỳ không mảy may để ý, khiến Hề Như Tình càng tích tụ tức giận, không có tâm trạng trả lời Hề Như Quỳnh.
" Vậy ta tự mình đi dạo !" Hề Như Tình đẩy ghế cúi người đứng lên, vô tình lộ ra chiếc vòng hình giọt nước, Mộ Thừa Hoan vừa vặn đụng tầm mắt, khiến đôi đũa trên tay hắn rơi cái cạch.
" Hiện có chút nguy hiểm, để tại hạ đi theo tiểu thư." Nói rồi đứng dậy đi nhanh theo Hề Như Tình không còn tăm hơi.
*************
Chẹp, đừng ngây thơ tin lời tác giả , ta nói gì thì nên tin 50% thôi